Phần 2 - Bạn Cùng Phòng Của Nương Nương - Chương 1
1.
“Ty Ty, cậu theo tớ về quê ăn Tết đi.” Vương Bình lắc lắc cánh tay của ta, nũng nịu nói.
Vương Bình là bạn cùng phòng ký túc xá đại học vừa chuyển vào của ta. Nói là bạn cùng phòng, nhưng chúng ta chưa từng ở chung.
Ngày đầu tiên khai giảng, ta lấy vài lý do nên thuê phòng ở gần trường, còn phòng trong ký túc xá chỉ để sách vở.
Tính tình ta lạnh lùng, lại không ở trong trường, cũng không quen các bạn học.
Vốn ta và Vương Bình sẽ không có mối quan hệ nào, nhưng nghe nói ta lớn lên ở cô nhi viện, không có bạn bè thân thích, Tết cũng định một mình trong phòng nên cô ta nhiệt tình mời ta cùng về quê ăn tết.
Người ta có ý tốt, lại mấy lần mời, ta cứ từ chối thì hơi kỳ.
“Vậy có làm phiền nhà cậu không?” Ta cắn môi.
Mấy năm nay ta rất ít qua lại với người khác, ngoại trừ bản thân không giỏi giao tiếp, còn bởi vì ta có một ít thói quen nhỏ… Một mình tóm lại là thuận tiện hơn.
“Tớ cam đoan với cậu là nhà của tớ rất rộng. Một người ngủ một phòng, sẽ tôn trọng sự riêng tư của cậu mà. Với cả nhà tớ cũng sẽ không thấy phiền gì đâu.”
“Được rồi, cậu đã nói như vậy, tớ cũng không từ chối nữa.”
Hơn hai mươi tuổi, ta chưa từng kết giao một người bạn sống nào, lần này thử xem.
Thấy ta đáp ứng, Vương Bình ôm cổ ta vừa kêu vừa nhảy, nhưng trong mắt cô ta lại có gì đó lóe lên.
Làm thế nào ta biết đây sẽ là một chuyến đi khác thường chứ?
2.
Quê của Vương Bình ở một vùng núi phía Tây Bắc, giao thông không thuận tiện.
Chúng ta thay đổi vài phương tiện, từ xe lửa đến xe buýt, cuối cùng ngồi lên xe ba bánh.
Khung cảnh ngoài cửa sổ càng lúc càng trở nên hoang tàn.
Vương Bình đi lại nhẹ nhàng, chỉ mang theo một cái ba lô.
Mặt khác, ta đang kéo một chiếc vali lớn cùng đeo một chiếc ba lô trên lưng.
Vương Bình cười nhạo ta “cõng cả nhà đến đây”.
Ta nở nụ cười, cô ta nói thật đúng, trong vali và trong túi đều là “người nhà” của ta.
Trên đường đi lắc lư, khóa kéo ba lô mở ra, bên trong rơi ra mấy chục món đồ trang trí lớn nhỏ hình dạng khác nhau, sống động như thật.
Vương Bình tò mò nhìn, tròng mắt thiếu chút nữa vì sợ hãi mà rớt xuống.
Cô ta nhặt lên món trang trí đã lăn đến bên chân. Khuôn mặt thon gầy, không hề có huyết sắc, mặc trường bào màu trắng, đầu đội mũ cao màu trắng, có chút không thể tưởng tượng nổi.
“Cái này… cái này giống như Bạch Vô Thường.”
Vương Bình lại chỉ vào món đồ trang trí trong tay ta có dáng người nhỏ, mặc áo bào đen, đầu đội mũ cao màu đen: “Đó là Hắc Vô Thường?”
“Trời ạ, trong túi của cậu chính là những thứ này sao?”
Thoáng nhìn khóe miệng Bạch Vô Thường dường như kéo ra một đường cong nho nhỏ, ta vội vàng nhận món đồ trang trí trong tay Vương Bình, lại gom hết các món rơi trên đất bỏ vào ba lô, kéo khóa lại, cười cười: “Một chút sở thích nhỏ mà thôi.”
Vương Bình lầm bầm: “Thật đúng là sở thích kỳ quái.”
Cô ta cũng không hỏi nhiều nữa.
Lăn qua lăn lại đến chạng vạng, cuối cùng chúng ta cũng chạy tới một thôn nhỏ ngăn cách với thế giới bên ngoài.
Nhà Vương Bình ở giữa sườn núi, một đại viện, bên trong là mấy gian nhà ngói.
Bốn phía phòng ốc đều có khói đen lượn lờ, trên núi vốn lạnh, trong nháy mắt khi bước vào sân, nhiệt độ lại càng thấp hơn vài độ, ta nhịn không được rùng mình một cái.
Một cỗ quan tài đen kịt đặt ở giữa nhà chính.
Mấy người ngồi xổm bên cạnh đang đốt tiền giấy.
Ta có chút nghi ngờ, ngày mai chính là đêm ba mươi, họ đang làm gì vậy?
Cũng không nghe nói nhà Vương Bình có ai qua đời.
Tuy ta không kiêng dè những thứ này, nhưng trong mắt người bình thường thì trong nhà đang có việc lại tùy tiện đem bạn học không liên quan về đây, rất không ổn nha.
“Đây là bạn học của con, Điền Ty Ty.”
Vương Bình giới thiệu ta cho người nhà, rồi chỉ vào quan tài nhỏ giọng nói: “Đó là anh trai tớ.”
Mấy người trong nhà ngừng tay, vây quanh đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Một ông lão tóc hoa râm đưa cho ta một xấp tiền giấy: “Quỳ xuống đốt đi.”
Ta: ?
“Thật ngại quá, cái này cháu thật sự không thể làm. Cháu sợ vị trong quan tài kia chịu không nổi.”
Sau khi ta cự tuyệt, sắc mặt mấy người họ đều không tốt lắm. Nếu để Quỷ hậu quỳ xuống, sợ rằng hồn phách của anh trai Vương Bình phải tiêu tán ngay mất.
Vẫn là Vương Bình tới hòa giải, lại lấy chút đồ ăn cho ta, an bài ta ở một gian phòng ở phía đông.
Chỉ là những thức ăn kia có bột phấn màu trắng rải rác ở mép bát, làm cho ta liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.
Họ nghĩ ta là kẻ ngốc sao?
Không sao, ta thổi nhẹ một hơi, thức ăn liền được thanh lọc. Bây giờ món này không hại được ta.
Sau khi ăn xong ta liên tục nói với Vương Bình trước khi trời sáng đừng gọi ta, càng không thể vào phòng ta. Vương Bình vẻ mặt phức tạp nhưng vẫn gật đầu.
Gian phòng kia rất cổ quái, trên vách tường dán chữ hỉ đỏ thẫm, ga giường, vỏ chăn cũng là màu đỏ, mà vật phẩm bày trong phòng có rất nhiều thứ bằng giấy trắng, thậm chí còn có hai cô cậu bé làm bằng giấy đang đứng ở đầu giường.
Nhưng ta không có thời gian để nghĩ ngợi nữa. Lúc này đã gần mười giờ rồi, chắc mấy tên đó đang sốt ruột lắm.
Nếu không đi xuống thì sợ rằng bọn họ sẽ bò lên tìm ta!
Ta vội vàng lấy từ trong ba lô lấy ra món đồ trang trí nhỏ Hắc Bạch Vô Thường đặt ở đầu giường, cúi chào họ: “Hai vị vất vả rồi, chờ ta trở về sẽ đốt rượu Lô Châu và thuốc lá Hoàng Hạc Lâu cho các vị!”
Hắc Bạch Vô Thường làm như bĩu môi, một bộ buồn bã ỉu xìu.
Ta cắn răng một cái: “Đốt cho các ngươi thêm Mao Đài cùng Hoa Tử!”
Lại nhìn hai con quỷ kia há to miệng cười, chậc chậc chậc, càng lúc càng tham!
Bây giờ cảm thấy an tâm hơn, ta nhanh chóng nằm lên giường, khoảnh khắc nhắm hai mắt lại, ta tiến vào một thế giới khác.
3.
Trên cửa thành màu đỏ thẫm khắc bảy chữ to: U Minh Địa Phủ Quỷ Môn Quan.
Đầu Trâu, Mặt Ngựa cầm chĩa ba một trái một phải đang canh giữ cửa thành, vừa thấy ta thì bọn chúng lập tức mừng rỡ, lau nước mắt: “Tiểu Nương nương, cuối cùng ngài đã tới!”
“Bọn tiểu nhân nhớ ngài muốn chết!”
Ta cười nhạo một tiếng vạch trần bọn họ: “Các ngươi là sợ ta không đến hỗ trợ thì có.”
Đầu Trâu, Mặt Ngựa cười cười, vội vàng kêu tiểu quỷ bên cạnh đón ta lên kiệu.
Ta thở dài, phu quân nhà ta không biết lại chạy đi nơi nào vui chơi, công vụ tồn đọng quá nhiều khiến các bộ hạ đều lo lắng muốn chết.
Ai bảo ta là vợ của Quỷ vương, gánh nặng Minh giới ta không gánh thì ai gánh?
Ta nhanh chóng xử lý một loạt vụ án, thẩm vấn những kẻ không ai dám thẩm vấn, thậm chí ta còn không thèm uống nước!
Vừa định thở một hơi, Đầu Trâu lại tới xin chỉ thị, hiện giờ trên nhân gian ác nhân quá nhiều, mười tám tầng địa ngục đều tràn ngập quỷ, phòng giam cũng không đủ, muốn mở rộng thêm! Hy vọng ta có thể phê chuẩn cho bọn họ một khoản kinh phí!
Ta vung bút lên, thế là xong!
Đầu Trâu vui mừng khôn xiết, hét lên: “Tạ Nương nương! Nương nương vạn tuế, vạn tuế!”
Ta đúng là thương cảm dân tình, nếu đổi lại là phu quân nhà ta, chắc sẽ không dễ dàng đáp ứng như vậy!
Anh ta đã nói gì?
“Ai cần gì thì tự lấy chính công đức của mình đi mà đổi!”
Thật đúng là keo kiệt.
Nghe nói ta làm việc ở đây, Thập Điện Diêm La cũng chạy tới, tranh nhau đưa ra yêu cầu với ta.
Lúc này ta đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Tại Minh giới không thể cảm nhận được lạnh, xem ra là có người muốn động chạm vào thân thể của ta ở nhân gian.
Ta rùng mình, ngón tay ở trên không trung nhẹ điểm vài cái, trước mắt liền xuất hiện một màn ảnh.
Cơ thể ta đang nằm trên giường, thở đều đều.
Nhìn sang bên là một khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, một mảng lớn trên đỉnh đầu bị chìm xuống, miệng còn chảy máu.
Hắn mặc áo cưới, khi mở miệng một mảng máu lớn rơi xuống sàn. Hắn đang từ từ đưa bàn tay đầy máu bị cắt cụt của mình về phía ta.
Giọng nói của hắn giống như chiếc radio bị hỏng: “Này này người đẹp, anh tới đây!”
Chuyển động này khiến máu chảy nhiều hơn.
Ồ! Thật khó coi nha! So với phu quân nhà ta còn kém xa!
Không thể cho phép mình suy nghĩ nhiều, trong phòng lóe lên một luồng ánh sáng trắng, đồ trang trí ở đầu giường đột nhiên biến thành thực thể, Hắc Bạch Vô Thường sắc mặt tái nhợt bay tới, đấm đá hắn ta.
“To gan! Nương nương nhà ta há có thể để ngươi dòm ngó?”
“Nhìn bộ dạng quỷ quái của ngươi, cũng dám đi ra dọa người?”
“Đánh cho ta!”
Tên ma nam bị đánh đến mức gào thét điên cuồng.
Cuối cùng, Hắc Vô Thường kiên quyết bóp cổ hắn, Bạch Vô Thường phối hợp ăn ý đem xích sắt quấn lên cổ hắn, treo ở trên trần nhà.
Bạch Vô Thường cười với ta, đôi môi như máu quỷ dị kéo thành một độ cong thật lớn tranh công với ta.
“Tiểu Nương nương, chúng ta có giỏi hay không?”
Ta vỗ tay một cái: “Hắc Bạch Vô Thường hộ giá có công, thưởng ruộng tốt ngàn khoảnh, ngày hôm sau sẽ đốt cho các ngươi!”
Hai quỷ lập tức hưng phấn, đồng loạt quỳ xuống dập đầu: “Tạ Nương nương, Nương nương vạn tuế!”
Lần này thì không được rồi! Thấy có lợi, Thập Điện Diêm La vốn cùng ta thương thảo công sự đồng loạt bay vào trong màn ảnh, mà ba lô ta treo trên giá áo cũng rung động kịch liệt, chỉ chốc lát sau bò ra một đám đồ trang trí quỷ quái.
Bọn họ thoáng cái liền biến thành thực thể, tranh đến mặt đỏ tới mang tai.
“Dám bất kính với Nương nương, rút lưỡi hắn ra!”
“Cắt ngón tay hắn!”
“Đưa hắn xuống chảo dầu!”
“Đào mộ tổ tiên nhà hắn!”
Tên ma nam trên trần nhà sợ tới mức run lẩy bẩy, gào khóc: “Tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, không nhận ra Nương nương, cầu Nương nương tha cho tôi!”
Ta lại hướng trong hình thổi một hơi, quỷ lưỡi dài lập tức lĩnh mệnh chui ra, cái lưỡi dài màu hồng phấn vươn ra chừng mười mét, lập tức cuốn con ma nam lại kéo đi.
Hai chị em nổi tiếng Kayako và Fujiang dẫn một nhóm chị em nằm xuống đất và lau sàn nhà bị ma nam vấy bẩn.
Thập Điện Diêm La thì trải rèm cách âm xung quanh giường lớn của ta, để bảo đảm thân thể ở nhân gian của ta ngủ đủ giấc.
Chúng quỷ tranh nhau vì ta phục vụ, nếu không vì ta làm chút gì liền không chịu nổi!
Thể xác và tinh thần ta sung sướng, hết thảy thưởng!
Lúc này tiếng vang trong phòng kinh động đến cả nhà Vương Bình.
Ông già đứng ở cửa kích động nói: “Nhất định là bọn họ động phòng rồi, xem ra cháu trai rất thích cô gái này, ba ngày sau cho bọn họ hợp táng!”
“Trương Đại Tiên nói đúng, phải dùng người sống!”
“Mau lấy thang đến xem!”
Không bao lâu bên ngoài vang lên tiếng chân đạp thang “cạch cạch”.
Sắc mặt ta trầm xuống, vì tư lợi bản thân mà tổn hại cô gái vô tội, các ngươi thật đúng là vừa ngu vừa xấu xa.
Nên thưởng sẽ thưởng, nên phạt cũng phải phạt!
Ta búng tay một cái, chị Kayako đã sớm chờ ở một bên nhanh chóng dùng tay chân leo lên trần nhà, đem hốc mắt trống rỗng của chị đối diện với cửa sổ.