Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng - Chương 4
“Đúng không?” Tôi hỏi.
Cái bóng chỉ cười không nói.
Tôi cũng không để ý cô ta phản ứng ra sao, tiếp tục suy đoán: “Kế hoạch thay thế tôi, cô đã âm thầm thực hiện từ lâu.”
“Chuyện thứ nhất cô làm, là thu hút sự chú ý.”
“Cô cần được một nhóm người chú ý, khiến họ nghĩ cô là Ôn Tầm.”
“Bước đầu tiên, cô đã thành công.”
“Nó có tác dụng với cơ thể tôi, khiến tôi dần chìm vào trong mộng, một khi đã ngủ sẽ không dễ dàng tỉnh lại…”
“Đợi đến khi cô hoàn toàn đạt được mục đích, có lẽ tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.”
“Bởi vì lúc đó, tôi đã trở thành cái bóng của cô.”
Tôi ngừng lại, quan sát phản ứng của cô ta.
Nụ cười trên mặt cái bóng biến mất, thay vào đó là vẻ không hài lòng.
Tôi lại tiếp tục nói: “Giờ, cô bắt đầu thực hiện bước thứ hai của kế hoạch, như người ban nãy ném tượng xuống chỗ tôi, là kiệt tác của cô.”
“Mặc dù lấy tượng ném tôi, nhưng, cô không thể giết chết tôi, đúng chứ?”
“Cơ hội để giết tôi, có rất nhiều.”
“Nhưng cô không động thủ, lại trăm phương ngàn kế dẫn tôi đến toà giảng dạy số bốn, lại lấy tượng thạch cao ném tôi, là vì có quy tắc hạn chế cách cô làm hại tôi, có phải hay không?”
“Quy tắc đó là gì?”
“Cô dám nói cho tôi không?”
Khi tôi hỏi đến câu này, giọng đã có chút hung hăng.
Cái bóng vẫn không nói lời nào, chỉ là ánh mắt lúc nhìn tôi, đã không còn chút ung dung.
Tôi nhếch môi thành một nụ cười khinh miệt, trực tiếp châm chọc khiêu khích cô ta: “Cô không dám nói, là vì tôi đã đoán đúng tất cả. Muốn cướp lấy vị trí chủ nhân, không dễ dàng đến thế nhỉ, cái bóng tiểu thư?”
“Ồ!” Cái bóng không nhịn nổi khiêu khích, giễu cợt nói: “Trên thực tế, không khó khăn như cô nghĩ đâu. Trên thế giới này ngày nào cũng có chuyện chủ nhân bị cái bóng thay thế, xung quanh cô cũng có không ít.”
“Chẳng qua, là các người không phát hiện mà thôi.”
“Buồn cười chỗ, các người thậm chí còn xung phong tìm lý do thay cái bóng chối bỏ trách nhiệm.”
“Đã lâu không gặp, lúc gặp lại, thấy người nọ thay đổi hoàn toàn.”
“Các người sẽ nói, đã trưởng thành rồi.”
“Rõ ràng là một người thích nói thích cười, sau đó lại chân chất hướng nội.”
“Các người nói, là do cuộc sống.”
“Các người chưa từng hoài nghi, thật ra bọn họ sớm đã bị cái bóng của mình thay thế, không còn là người các người quen biết trước kia.”
“Ôn Tầm, cô sẽ là người kế tiếp.” Cái bóng nói chắc như đang lập lời thề.
“Vậy sao?” Tôi như một vị sư già nhìn thấu hồng trần, không hề phập phồng.
“Cái bóng,” Tôi từ từ cất tiếng, “Tôi còn một câu hỏi cuối cùng.”
“Nếu họ không thả cô đi, cô sẽ thế nào?”
Cái bóng bỗng trợn to hai mắt.
Cô ta hiểu tôi nói gì.
Vẻ hốt hoảng trên mặt cô ta loé lên rồi biến mất.
“Cô luống cuống kìa, xem ra, tôi lại đoán trúng.”
Cái bóng xông thẳng về phía tôi.
Hồ Tuyệt Hưởng và Vương Toại phản ứng rất mau, một trái một phải giữ chặt cô ta, đè cô ta vào tường.
Tần An Hồi cũng vọt đến trước người tôi, muốn ngăn cô ta bước đến gần tôi.
Cái bóng thở hổn hển, giãy giụa điên cuồng.
Tôi thấy phản ứng của cô ta, không nén được tiếng thở phào: “Cái bóng, chúng ta thử một lần đi, xem xem nếu cô không thể trở về người tôi đúng hẹn, thì sẽ có chuyện gì?”
Đêm đen đằng đẵng, bọn tôi giằng co với cái bóng suốt đêm, đến gần sáng, cô ta trở nên cuồng loạn.
Cả người nổi gân xanh, sức lực cứ như dùng mãi không hết, mạnh như một con trâu.
Hồ Tuyệt Hưởng với Vương Toại giữ cô ta thật chặt.
Thực lực quá mức chênh lệch.
Cái bóng giãy giụa không được gì.
Trăng xuống trời lên.
Tia nắng đầu tiên xuyên qua đám mây buổi sáng, cái bóng dường như bị pha loãng, màu sắc dần nhạt đi, đến khi biến tan đi từng chút một.
Cùng lúc đó, ánh mặt trời cũng chiếu rọi bóng tôi, kéo dài trên đất.
Tôi giơ tay lên, múa khua loạn xạ, cái bóng dưới đất cũng làm giống hệt tôi.
Bóng của tôi, về rồi.
Vương Toại mệt đến ngồi bệt ra đất.
“Phù”, anh ta thở dài một hơi, “Cuối cùng cũng xong.”
Nghe cứ như mới sống sót sau tai nạn ấy.
Anh ta ngẩng mặt lên, giương mắt nhìn Tần An Hồi, cứ như một con cún nhỏ đòi thưởng.
Tần An Hồi lạnh lùng không quan tâm anh ta.
Ai nấy đều mệt mỏi, bất chấp thể diện ngồi xếp bằng lên đất.
“Ôn Tầm,” Hồ Tuyệt Hưởng sóng vai ngồi cạnh tôi, đưa tay chọt chọt cái bóng của tôi, hỏi nhỏ, “Cô ta, biến mất thật rồi sao?”
Tôi cũng nhìn cái bóng: “Ai biết được?”
Kiến thức trong sách vở nào đã bao giờ nói, làm thế nào để xác định cái bóng của mình có bình thường hay không?
Tôi chỉ còn cách dùng biện pháp vụng về nhất để tìm hiểu câu trả lời.
Tôi đặt báo thức.
Cách mỗi một tiếng, báo thức reo một lần.
Tôi tỉnh dậy sẽ nhúc nhích ngón tay, xem trên tường có bóng của mình hay không?
Ngày nào tôi cũng kiểm tra, cái bóng vẫn luôn ở đó.
Dần dần, tôi đã chấp nhận sự thật cái bóng lại về lại như thường.
Hồ Tuyệt Hưởng cũng không ở cạnh tôi mỗi ngày nữa.
Cậu ấy quyết định tiếp tục thói quen về nhà mỗi cuối tuần.
Người nhà giục cậu ấy rất nhiều lần rồi.
Cái hôm trở về nhà, cậu ấy rất không yên tâm, cứ luôn miệng dặn dò tôi: “Có chuyện phải gọi điện thoại ngay, biết không?”
Có một câu mà nói mấy trăm lần, tôi nghe muốn phiền.
Nửa đêm, cậu ấy lại gọi.
Tôi đang định mắng, đã nghe bên kia có một giọng nói không thể quen thuộc hơn: “Ôn Tầm, cô đoán giỏi thế, chi bằng đoán xem, điện thoại của Hồ Tuyệt Hưởng sao lại ở trong tay tôi?”
Đầu tôi nổ vang một tiếng, hồi lâu sau mới tìm lại được âm thanh, bật thốt: “Cái bóng?”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười đắc ý: “Ôn Tầm, tôi không giết được cô, nhưng, có thể giết Hồ Tuyệt Hưởng.”
“Cô có nửa giờ, nếu cô xuất hiện trước mặt tôi, tôi sẽ bỏ qua cho Hồ Tuyệt Hưởng, thế nào?”
“Không đi.” Tôi nói chắc như đinh đóng cột, không hề do dự.
Cái bóng nghẹn lại: “Ôn Tầm, tôi hiểu cô, cô không phải người sắt đá. Nếu cô không tới, tôi sẽ chụp cơ thể không toàn vẹn của Hồ Tuyệt Hưởng qua cho cô.”
“Vậy sao?” Tôi chọt chọt Hồ Tuyệt Hưởng ngồi cạnh, “Nói cho cô ta nghe đi.”
Hồ Tuyệt Hưởng nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng cười to.
Tiếng cười của cậu ấy truyền thẳng vào tai cái bóng.
Bên kia đầu dây im ắng rất lâu.
Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của cái bóng lúc này.
Tôi ung dung từ tốn vạch trần cô ta: “Hồ Tuyệt Hưởng gắn camera trong phòng, mọi hành động của cô đều nằm dưới mí mắt cậu ấy.”
“Chuyện gắn camera cả tôi cậu ấy cũng giấu.”
“Tôi không biết, cô đương nhiên cũng không.”
“Cô đề phòng tôi, nhưng chưa từng đề phòng Hồ Tuyệt Hưởng.”
“Cô giả vờ như đã biến mất, lặng lẽ mai phục, chờ thời cơ hành động.”
“Thừa dịp Hồ Tuyệt Hưởng rời trường, phòng ngủ chỉ còn mình tôi, cô lại lần nữa xuất hiện, lấy điện thoại của tôi xoá hết phương thức liên lạc với Hồ Tuyệt Hưởng, đổi số của cô thành tên cậu ấy.”
“Cô muốn lừa tôi.”
“Nhưng, cô vừa ra ngoài sắp xếp, Hồ Tuyệt Hưởng đã đánh thức tôi ngay.”
“Đâu ai ngờ cậu ấy vẫn không về nhà.”
“Cô đoán xem, bọn tôi định làm gì?”
Tôi có thể nghe thấy tiếng cái bóng thở phì phò.
Hổn hển như trâu.
Đã mất đi hàng phòng thủ.
Tôi lại ung dung cho cô ta một dao cuối cùng: “Đến giờ tôi vẫn tin cách tiêu diệt cô là không để cô về lại trong người tôi.”
“Nếu cách ngăn cô lại, cưỡng ép không cho cô quay về không hiệu quả.”
“Vậy ta cứ thử cách thứ hai, nếu cô không tìm được tôi thì thế nào?”
“Cái bóng, giờ tôi và Hồ Tuyệt Hưởng đã không còn ở trong phòng.”
Người bên kia đầu dây chợt ngừng hít thở.
Phản ứng này làm tôi vui sướng.
Tôi tươi cười tuyên bố: “Trò chơi trốn tìm cái bóng, chính thức bắt đầu.”
Bọn tôi theo dõi camera, thấy cái bóng đang điên cuồng lục soát phòng ngủ.
Miệng cô ta không ngừng lẩm bẩm: “Ở đâu? Ở đâu?”
Cô ta mở tủ quần áo, trút hết áo quần ra ngoài.
Cô ta trườn trên đất, ngước cổ lên nhìn dưới đáy tủ.
Cô ta vén chăn bò lên giường, phát hiện không có người, giận đến mức quăng hết đồ xuống đất.
Trong lúc cái bóng đang bận rộn tìm tôi, tôi và Hồ Tuyệt Hưởng đã được chị An Hồi đón đến nhà chị ấy.
Bọn tôi sóng vai cùng nằm trên chiếc ghế sô pha còn lớn hơn một cái giường, uống vang đỏ và sâm panh, hưởng thụ bánh ngọt được đầu bếp riêng chế biến.
Cái bóng trong camera phòng ngủ cuồng nộ nhưng bất lực.
Vương Toại trong camera nhà chị An Hồi quỳ xuống đất khóc lóc xin được tha thứ.
Nhưng chị An Hồi chỉ vứt lại một câu: “Chia tay rồi, đừng phiền nữa, cút lẹ đi.”
Nước mắt của Vương Toại đối với chị An Hồi mà nói, không có chút giá trị nào.
Đối diện sô pha là cái cửa sổ sát đất thật to.
Bọn tôi ngắm mặt trời mọc, cái bóng bắt đầu bốc cháy.
Lửa trên người cô ta, không đốt cháy được những vật xung quanh, chỉ biến mình cô ta thành không khí.
Tôi giơ tay đón ánh mặt trời, chập chờn lúc ẩn lúc hiện.
Bóng tôi cũng lúc hiện lúc ẩn, thấp thoáng chập chờn theo.
“Lần này, chắc cái bóng hoàn toàn biến mất rồi nhỉ?” Hồ Tuyệt Hưởng hỏi.
Tôi nhìn nó chằm chằm.
Biến mất ư?
Ai biết được?