Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng - Chương 3
Tôi ôm tay, không biết trả lời sao.
“Mình giúp cậu.” Hồ Tuyệt Hưởng nói.
Tôi tưởng mình nghe nhầm, chỉ ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn cậu ấy.
Hồ Tuyệt Hưởng cười với tôi: “Hôm nay giáo viên phụ đạo gọi mình qua điền đơn chuyển phòng, mình không điền, định dọn về ở chung với cậu.”
“Ôn Tầm, mình không chỉ là bạn cùng phòng ký túc xá, mà còn là bạn của cậu nữa.”
Tôi nhìn Hồ Tuyệt Hưởng nửa ngày.
Thành thật mà nói, trong lòng tôi như có một cái cưa, kéo cưa qua lại.
Tôi phải mất rất nhiều sức, mới miễn cưỡng giữ được lý trí, lên tiếng khuyên cậu ấy: “Hồ Tuyệt Hưởng, nếu mình là cậu, mình sẽ chọn bo bo giư mình.”
“Giờ cậu quyết định giúp mình, hình như hơi tốt quá rồi đó.”
“Giờ tụi mình thậm chí còn không biết một “mình” khác là cái gì? Không biết cô ta muốn làm gì? Không biết sau này sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì?”
“Cậu giúp mình, rất có thể sẽ liên luỵ luôn cả cậu, rất không sáng suốt.”
“Ừa, lý thuyết thì ai mà không biết?” Hồ Tuyệt Hưởng khoanh tay, bất đắc dĩ nhìn tôi, “Nhưng, Ôn Tầm, cậu xem hai quầng thâm mắt của cậu đi, mới một tối thôi mà cứ như nửa năm không ngủ ấy.”
“Mình cũng đâu thể trơ mắt nhìn cậu một mình như thế, cả người cho gợi ý cũng không có nữa?”
“Mình không nỡ mà.”
Một câu không nỡ của cậu ấy, làm hốc mắt tôi bỗng chốc ướt đẫm.
“Đừng nói nhảm nữa,” Cậu ấy chớp mắt nhìn tôi, ung dung hoạt bát, “Mấy chuyện khó hiểu không đáng sợ như tưởng tượng của mình đâu. Sở dĩ nó đáng sợ, là tại mình chưa hiểu rõ bản chất của nó mà thôi.”
“Nói không chừng, sau khi tìm hiểu sẽ phát hiện, chuyện không hề đáng sợ như thế.”
“Ôn Tầm, cái này, không phải cậu nói với mình à?”
Tôi không nói nên lời, giơ tay ôm Hồ Tuyệt Hưởng, nói từ tận đáy lòng: “Cảm ơn.”
Hồ Tuyệt Hưởng cũng ôm lại tôi: “Được rồi, đừng khách sáo nữa, cậu nói mình nghe đi, mình có thể giúp gì cho cậu?”
Tôi bình tĩnh lại, suy nghĩ một hồi: “Thật sự cần cậu giúp mình một chuyện, rất đơn giản, tối nay, sau khi cô ta ra ngoài, cậu nhất định phải gọi mình dậy.”
“Ôn Tầm, dậy đi, dậy mau lên!”
Có người lay tôi mãnh liệt, tôi tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Tôi mở mắt ra, lý trí bắt đầu trở về, câu đầu tiên tôi hỏi cậu ấy là: “Cô ta đi rồi?”
Hồ Tuyệt Hưởng lau mồ hôi trên trán, đặt mông ngồi xuống giường tôi: “Ôn Tầm, cậu sao thế? Ngủ mê quá, gọi cũng không dậy.”
Tôi ngắt lời cậu ấy, bảo cậu ấy đừng nói nhảm nữa, nói ý chính.
Hồ Tuyệt Hưởng dài giọng phàn nàn: “Đi rồi, chính mắt mình nhìn thấy.”
“Đúng rồi…”
Cậu ấy chợt ngừng.
Chuyện xáy ra bất ngờ, làm tim tôi thót lên một cái.
Hồ Tuyệt Hưởng dừng lại một lúc lâu, mới nói tiếp: “Cô ta kêu mình gửi lời cho cậu.”
Trong lòng tôi lộp bộp: Cô ta, kêu Hồ Tuyệt Hưởng gửi lời cho tôi?
Tôi lẳng lặng tiêu hoá thông tin này, hỏi: “Gửi lời gì?”
Hồ Tuyệt Hưởng mấp máy môi: “Cô ta nói, cô ta chờ cậu ở toà nhà giảng dạy số 4.”
Cô ta, hẹn gặp tôi?
Tôi còn chưa nghĩ kỹ, Hồ Tuyệt Hưởng đã hỏi: “Ôn Tầm, giờ mình đi gặp cô ta à?”
“Đừng gấp.” Tôi nói, “Mình phải chắc chắn một chuyện đã.”
Tôi mở đèn pin điện thoại lên, đưa tay vào nguồn sáng, soi lên tường.
Trên tường, ngón tay tôi không có bóng.
Hồ Tuyệt Hưởng kinh ngạc nhìn cảnh này.
Cậu ấy thử quơ quơ tay mình, bóng cậu ấy di chuyển trên tường, lúc ẩn lúc hiện.
“Hưởng, cậu nói xem, nếu một cái bóng chạy ra khỏi cơ thể chủ nhân, sẽ muốn làm gì?”
Hồ Tuyệt Hưởng không trả lời ngay.
Trong khoảnh khắc đó, bọn tôi ai cũng rơi vào trầm tư.
“Hưởng, cậu nói không sai. Đối mặt với chuyện mình không biết, điều đầu tiên chúng ta nên làm, là tìm hiểu nó.”
“Chỉ sau khi tìm hiểu, mới tìm được biện pháp hoàn chỉnh.”
“Cậu xem, ít nhất thì bây giờ đã xác định được một chuyện, cô ta đúng là cái bóng của mình!”
“Bóng của mình giờ không ở đây… Nghĩa là, giờ mình làm gì, cô ta sẽ không thể biết, đúng không?” Tôi hỏi.
Hai mắt Hồ Tuyệt Hưởng sáng lên: “Đúng đó!”
Tôi hỏi Hồ Tuyệt Hưởng: “Cậu có số Vương Toại không?”
Vương Toại là tên của hotboy trường, người hẹn hò với cái bóng.
Tôi hỏi vậy, là vì biết Hồ Tuyệt Hưởng cũng có quen biết Vương Toại.
Đúng như dự đoán, cậu ấy lập tức tỏ vẻ khinh bỉ: “Mình không những có số Vương Toại, còn có số Tần An Hồi bạn gái anh ta. Chị ấy là bạn thân của chị họ mình.”
“Vương Toại có bạn gái?”
“Đương nhiên! Tần An Hồi, tiểu thư máu mặt thứ thiệt đó.”
“Đừng thấy bình thường Vương Toại trêu ong ghẹo bướm, trước mặt chị An Hồi, ổng là dạng cây si cổ thụ đó, sợ chị An Hồi bỏ ổng lắm.”
“Mấy hôm trước chị An Hồi mới về nước, giờ hẳn là Vương Toại đang bận bám lấy chị ấy khoe tài rồi.”
“Mấy tin này của cậu tin được không thế?”
“Chắc chắn là được.” Hồ Tuyệt Hưởng vỗ ngực đảm bảo, “Cái khác không dám nói, chứ mấy tin đồn này á, không có gì Hồ Tuyệt Hưởng mình không biết nhé.”
“Mình cần số điện thoại của Tần An Hồi.” Tôi đòi luôn.
Một phút sau, tôi gọi cho Tần An Hồi.
“Chị An Hồi, chào chị ạ, em là Ôn Tầm, bạn thân của Hồ Tuyệt Hưởng. Trễ vậy còn làm phiền chị, là để nhờ chị cứu mạng ạ.”
Mười một giơ đêm, một chiếc xe sang khiêm tốn đậu trước cổng trường, Tần An Hồi và Vương Toại bước xuống xe.
Tôi với Hồ Tuyệt Hưởng đã chuẩn bị xong đồ ăn nước uống ở phòng tự học.
Đợi Tần An Hồi với Vương Toại tới phòng tự học, Hồ Tuyệt Hưởng hắng giọng: “Chị An Hồi, chuyện em sắp nói, có thể hơi khó tin.”
“Nhưng, chị nhất định phải tin em, đầu óc em rất bình thường.”
Hồ Tuyệt Hưởng tnố hơn mười phút, kể hết chuyện cái bóng.
Tôi ngồi cạnh bổ sung chi tiết, cố giải thích chi tiết hết mức để tăng tính chân thật cho câu chuyện.
Tuy nhiên, cách Tần An Hồi với Vương Toại nhìn bọn tôi vẫn giống như nhìn hai đứa tâm thần.
Đến khi tôi mở đèn pin di dộng lên, múa máy đầu ngón tay.
Họ mới kinh hãi phát hiện, tôi thật sự không có bóng.
“Thật ra mời mọi người cất công sang đây, chủ yếu là em muốn hỏi thăm Vương Toại một chút, bình thường cái người hay đi với anh, có chỗ nào rất khác người không?”
Vương Toại vốn đang kinh ngạc, vừa nghe tôi hỏi vậy đã lấy lại tinh thần, chột dạ liếc Tần An Hồi rồi cứng miệng chối: “Nói cho rõ ràng, không phải tôi chung đụng với cô, mà là anh em của tôi quen cô, tôi với cô không có quan hệ gì hết, hai chúng ta trong sạch.”
Tôi cũng đau đầu nhấn mạnh: “Tôi cũng nói rõ, cô ta là cô ta, tôi là tôi, bọn tôi không phải một người!”
Vương Toại còn đang định cãi tiếp.
Tần An Hồi đã bình bình liếc sang một cái.
Anh ta khôn khéo im ngay.
“Ôn Tầm hỏi gì, anh trả lời cái đó, đừng có nhiều chuyện. Mình tới giúp đỡ chứ không phải tới gây chuyện.” Tần An Hồi lên tiếng dạy dỗ.
Vương Toại ngoan ngoãn nhớ kỹ lại.
“Cô ta rất thích được chú ý, chơi rất ngông.”
“Mấy chỗ bọn tôi hay tới, nhắc tên Ôn Tầm là gần như ai cũng biết.”
“Nói vậy, trong trường, cô là Ôn Tầm.”
“Ngoài trường, cô ta là Ôn Tầm.”
“Tôi thấy, cô ta mới là Ôn Tầm, cô không phải.”
Vương Toại nói xong, tôi chợt bị một suy nghĩ doạ cho mặt mũi tái nhợt.
Hồ Tuyệt Hưởng đụng tay tôi, lo lắng hỏi: “Ôn Tầm, không sao chứ?”
Tôi cố giữ mình tỉnh táo, lắc đầu, hỏi Vương Toại: “Vậy cô ta có chỗ nào bất thường không?”
“Tôi với cô ta chơi đùa tí thôi mà, đâu rảnh để ý nhiều?”
Trong phút chốc, dường như nhớ ra gì đó, Vương Toại chợt cứng đờ.
“Nói cũng lạ.”
“Cô ta chỉ đi chơi ban đêm với bọn tôi thôi, đến sáng thì sống chết đòi về.”
“Có một lần, bạn tôi giữ cô ta lại, không cho đi.”
“Cô ta rất sốt ruột, hét khàn cả giọng, nói trời sáng rồi, phải đi về.”
“Lúc đó nổi điên ghê lắm, rất ấn tượng.”
Kể hết, vẫn không moi thêm được tí thông tin hữu dụng nào.
Trời đã rất khuya, tôi định đến toà giảng dạy thứ tư theo lời hẹn.
Tần An Hồi cũng muốn đi theo.
Chị ấy muốn biết chuyện bọn tôi kể có phải thật hay không?
Chị ấy muốn gặp cái người nghe nói giống y chang tôi.
Thế nên, bốn người bọn tôi đến toà giảng số bốn.
Trời đã vào khuya, sân trường rộng lớn cứ như một con thú lớn ngủ say.
Dưới toà nhà số bốn, đèn đường sáng ngời thu hút rất nhiều muỗi, nhưng không có người.
Tôi hoài nghi hỏi Hồ Tuyệt Hưởng: “Cô ta hẹn mình tới toà giảng dạy số bốn mà đúng không?”
Hồ Tuyệt Hưởng chưa kịp trả lời, điện thoại chợt nhận được một tin.
Tôi mở ra xem, con ngươi không khỏi co lại.
Tôi nhận được tin nhắn từ chính tôi, vỏn vẹn đúng sáu chữ: Đứng im đó đừng nhúc nhích.
Tôi còn đang nghĩ xem mấy chữ này có ý gì, đã nghe có người thốt lên sợ hãi: “Cẩn thận!”
Ngay sau đó, cánh tay tôi bị người ta kéo mạnh sang một bên.
“Ầm!!”
Một tiếng vang rất lớn.
Tượng thạch cao màu trắng rơi ngay chỗ tôi vừa đứng, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Nếu không có người kéo, nó sẽ rớt thẳng lên người tôi.
Bọn tôi vội trốn vào toà nhà.
Hồ Tuyệt Hưởng nói: “Tượng thạch cao hình như cho sinh viên mỹ thuật, ở lầu năm!”
Bọn tôi đuổi lên lầu năm.
Cuối cùng tôi cũng gặp được cô ta.
Bọn tôi để cùng một kiểu tóc, mặc cùng một bộ đồ, cả nốt mụn trên mặt cũng cùng một vị trí.
“Cái bóng tiểu thư, trò chơi đánh tráo thân phận vui quá nhỉ?” Tôi nghiêm mặt đặt câu hỏi.
Cái bóng cười nhìn tôi.
Cô ta không trả lời tôi, mà tuyên bố rằng: “Không kịp rồi, Ôn Tầm, cô không ngăn được tôi.”
“Tôi ngăn cô làm gì?” Tôi hỏi.
“Đừng moi tin từ tôi,” Cái bóng dường như nhìn thấu được tôi, cười đến trắng trợn, “Tôi biết cô có rất nhiều nghi vấn, nhưng tôi không trả lời đâu.”
“Cô cứ từ từ đoán đi, đoán càng nhiều, càng lộ nhiều sai sót.”
“Được, vậy để tôi to gan đoán liền một cái!” Tôi không cam yếu thế, nhìn cô ta chằm chằm, không nhường dù nửa bước, “Tôi đoán, mục đích của cô là dùng hình dạng của tôi, thay tôi trở thành chủ nhân cơ thể này.”