Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng - Chương 2
Đối diện với câu chất vấn của tôi, họ đều né tránh, không muốn trả lời.
“Bọn mình chơi với nhau lâu vậy rồi, nếu mình có chỗ nào không tốt, các cậu nói với mình được không? Cứ bị mọi người cô lập như thế, trong lòng mình rất khó chịu.”
Tôi nói xong, mắt cũng đỏ ửng.
Hồ Tuyệt Hưởng lén liếc tôi một cái.
Tôi nhận ra, cậu ấy rất không đành lòng.
“Hưởng, trong phòng tụi mình thân nhất, mình không hiểu sao tự nhiên cậu không chịu nhận điện thoại của mình, không trả lời tin nhắn. Rõ ràng hôm trước tụi mình còn bình thường mà… Là do cô gái kia đúng không?”
Họ vừa nghe tới “cô gái kia”, đồng loạt thay đổi sắc mặt.
“Các cậu nói cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì được không? Mình không muốn chỉ mình mình là không biết gì cả, xin các cậu đó!”
Ánh mắt van lơn của tôi lia qua ba người họ, cuối cùng dừng lại ở chỗ Hồ Tuyệt Hưởng.
Hồ Tuyệt Hưởng rất xoắn xuýt, nhíu chặt lông mày, môi cứ mím rồi lại nhả.
“Hưởng, mình chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì thôi?” Tôi nói thật nhẹ thật nhẹ.
Mặt Hồ Tuyệt Hưởng thoáng nét không nhẫn tâm, cậu ấy cắn răng một cái rồi vờ như không sao nói:
“Ôn Tầm, cậu biết hôm đó sau khi đuổi theo, mình thấy cái gì không?”
Hồ Tuyệt Hưởng nói với tôi, đêm hôm đó, cậu ấy bước qua, nhìn thấy tôi.
“Không phải người khác, không phải trông giống cậu, mà chính là cậu.”
“Mình gọi tên cậu, cậu trả lời ngay.”
“Mình nói, Ôn Tầm, cậu lừa mình, còn nói đang ở phòng ngủ gì nữa, xem mình là đứa ngốc chứ gì!”
“Cậu nói xin lỗi mình, nói không muốn bị người khác biết cậu đang hẹn hò với hotboy, nhờ mình giữ bí mật cho cậu.”
“Bọn mình thân nhau nhất, sống chung với nhau lâu như vậy, cậu nói chuyện thế nào, thích khoa tay múa chân ra sao, cả lúc thường cậu thích mặc quần áo gì mình nhớ hết.”
“Mình chắc chắn trăm phần trăm, đó chính là cậu!”
“Nhưng, đang lúc mình trò chuyện vui vẻ với cậu, thì mình nhận được cuộc gọi của cậu…”
“Cậu ở trong phòng ngủ, gọi cho mình.”
“Vậy, “cậu” đang đứng trước mặt mình, là ai?”
“Lúc ấy mình sợ tới choáng váng, không dám nói thêm câu nào, vội tìm cớ chuồn về.”
Hồ Tuyệt Hưởng siết chặt hai tay, dường như chỉ còn cách mượn động tác đó, tiếp thêm dũng khí kể ra chuyện này.
Tình trạng của cậu ấy trông không ổn, mới nói mấy câu ngắn ngủi, trán đã đổ đầy mồ hôi.
Tôi từng suy đoán rất nhiều.
Tôi cứ tưởng, cái người rất giống tôi kia tranh cãi gì với cậu ấy…
Nhưng, nhìn phản ứng của Hồ Tuyệt Hưởng…
Tôi hiểu Hồ Tuyệt Hưởng, cậu ấy không phải người yếu đuối.
Phản ứng của cậu ấy quá chân thật, khiến tôi không thể không nghi ngờ, chẳng lẽ trên đời này thật sự còn một tôi khác?
Tôi cố nén tâm trạng, bước lên cầm tay cậu ấy, muốn kéo cậu ấy thoát khỏi cơn sợ hãi.
Cơ thể cậu ấy khẽ run lên, nhìn tôi một cái.
Tôi nhìn cậu ấy an ủi.
Cậu ấy dần thả lỏng, từ từ thở hắt ra một hơi.
Lúc này, Lạc Minh Tâm luôn im lặng không nói lại lên tiếng: “Lúc trước mình cũng tưởng đầu óc mình có vấn đề. Sau lần Vương Nhã Chi dọn đi, có một tối, khoảng gần đến giờ đóng cửa ký túc xá.”
“Nửa đêm mình đi vệ sinh, lúc ra ngoài, thấy cậu.”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm, tỏ ý “cậu” mà cậu ấy thấy chính là tôi.
“Cậu sửa soạn ra khỏi phòng.”
“Mình rất ngạc nhiên, hỏi giờ này trễ rồi, cậu định đi đâu?”
“Cậu nói cậu hẹn với bạn, phải ra ngoài một chuyến.”
“Mình nói, ký túc xá sắp đóng cổng rồi, giờ mà đi ra ngoài, sợ tối cậu không về ngủ được.”
“Cậu nói đừng lo, cậu có cách.”
“Sau khi cậu đi, thật ra mình lo lắm, cứ không ngủ.”
“Mười một giờ rưỡi đóng cửa ký túc xá, mình tính giờ, nghĩ nếu cậu trở về trước mười một rưỡi sẽ không sao. Nhưng cậu không hề quay lại, mình nghĩ chắc cậu ngủ ngoài quán bar luôn rồi. Nhưng, sáng hôm sau, cậu lại bò dậy trên giường.”
“Mình hỏi tối qua cậu đi đâu thế?”
“Cậu nói với mình, cậu có ra ngoài đâu…”
“Giống như cậu không nhớ lúc tối mình có nói chuyện với nhau vậy.”
“Mình thấy cậu lạ lạ nên âm thầm để ý, phát hiện tối nào cậu cũng ra ngoài, không đánh thức ai hết, ngày hôm sau lại vẫn đúng giờ ngủ dậy trên giường.”
“Mình rất ngờ vực, rốt cuộc sao cậu về phòng được? Rõ ràng cửa ký túc xá đóng rồi mà.”
“Đêm hôm đó, mình nghe cậu ngáy trên giường nên tò mò leo lên, thấy cậu đang ngủ.”
“Nhưng, một phút trước, chính mắt mình thấy cậu ra khỏi phòng rồi cơ mà.”
Lời của Lạc Minh Tâm làm tôi nổi hết da gà.
Bây giờ mới biết, các người mà họ nhìn thấy lại ngủ cùng một giường với tôi.
Cô ta ở gần tôi như thế, mà tôi lại chẳng hay biết gì.
Tôi không khỏi khủng hoảng trong lòng, dường như trong lúc tôi chẳng hay chẳng biết, một tôi khác đang lặng lẽ tham dự vào mỗi một hoạt động sống của tôi.
Tôi hỏi bằng giọng sợ hãi: “”Mình” lúc đó, rốt cuộc là cái gì?”
Khoé mắt tôi thấy có người run lên.
Tôi chợt nhớ ra, đúng rồi, người đầu tiên xin dọn đi là cậu ấy!
Tôi bỗng nhìn Vương Nhã Chi: “Nhã Chi, còn cậu? Sao cậu phải chuyển phòng?”
Vương Nhã Chi cứ như động vật nhỏ bị doạ sợ, nghe thấy câu hỏi của tôi thì chân tay luống cuống, ánh mắt hốt hoảng, né tránh khắp nơi.
Hồ Tuyệt Hưởng thấy vậy, lên tiếng khuyên cậu ấy: “Nói đi, không ai nghĩ cậu bị tâm thần đâu, dù sao ba người mình đều thấy, chắc không có chuyện ba đứa tâm thần hết đâu.”
Vương Nhã Chi vẫn còn khiếp đảm, cắn môi mãi mới run run lên tiếng: “Cái mình thấy, không giống các cậu…”
Một câu nói hấp dẫn cả ba người bọn tôi.
Bọn tôi đồng loạt nhìn Vương Nhã Chi, yên lặng nghe cậu ấy nói.
Cậu ấy sắp xếp từ ngữ cả buổi trời: “Hôm đó, Ôn Tầm rửa mặt trong phòng, trên mặt còn sữa rửa mặt, cậu ấy cúi đầy rửa mặt.”
“Mình thấy, cái bóng của cậu ấy, ở trong gương, cụp mắt, nhìn cậu ấy.”
“Lúc đó mình đứng sau lưng cậu ấy buộc dây giày, cái bóng thấy mình đứng sau thì hốt hoảng một lúc.”
“Hình ảnh đó rất rời rạc, Ôn Tầm thì cúi đầu rửa mặt, cái bóng cậu ấy trong gương lại đối mặt với mình.”
“Lúc cậu ấy rửa mặt xong, ngẩng đầu lên, thì cái bóng lại trở về như cũ.”
“Ôn Tầm cười với mình, cái bóng trong gương cũng cười, mình sợ toát mồ hôi.”
“Mình không dám nói với ai, sợ người ta nói mình tâm thần.”
Lời của Vương Nhã Chi, làm đầu óc tôi ong lên.
“Ý cậu nói, là cái bóng của mình có vấn đề?” Tôi hỏi.
“Mình không biết!” Vương Nhã Chi hét ầm lên, “Mình chỉ nói những gì mhìn thấy thôi, còn cậu có chuyện gì thì mình không biết gì hết!”
Cậu ấy hơi kích động, không tự chủ thét to lên.
Tôi hiểu.
Cho dù là ai gặp phải chuyện này, cũng khó mà bình tĩnh nổi.
Bọn tôi đều trầm mặc.
Bốn người ai cũng có những suy nghĩ riêng.
Lát sau, mình cúi gập người với ba người họ: “Xin lỗi, mình làm phiền các cậu rồi. Cảm ơn mọi người chịu kể cho mình những chuyện đã xảy ra, giờ mình không còn ngu ngơ không biết gì nữa.”
“Các cậu quyết định chuyển đi là chính xác, ngược lại nếu là mình, mình cũng sẽ làm như vậy.”
Tôi cố làm như vui vẻ, phất phất tay với các cậu ấy, lúc định đi, Vương Nhã Chi đột nhiên gọi tôi lại: “Ôn Tầm! Còn một chuyện nữa…”
Tôi dừng bước.
Cậu ấy do dự mấy giây, cứ như là lấy hết can đảm, nói tiếp: “Lạc Minh Tâm không biết cậu về phòng kiểu gì?”
“Mình biết.”
“Chính mắt mình nhìn thấy, rạng sáng bốn năm giờ, cậu từ ngoài cửa bước vào.”
“Cửa vẫn đóng.”
“Cậu bước xuyên cửa tiến vào.”
Tôi bỗng chợt hiểu ra, sao mỗi câu của Vương Nhã Chi lại phải đắn đo lâu đến thế?
Vì một khi nói ra, sẽ dễ khiến người ta hoài nghi tinh thần cậu ấy có còn tỉnh táo hay không.
Không ai muốn làm bệnh nhân tâm thần hết!
Vốn tôi cứ nghĩ, khó khăn của tôi chỉ là hiểu lầm gì đó với bạn cùng phòng thôi. Giờ mới biết, khó khăn thật sự là phải tự mình làm thế nào để tin vào một sự thật vô cùng phi lý, còn phải tìm hiểu nó, phá giải nó.
Tôi cứ luôn phải tự nhấn mạnh với bản thân, rằng không ai điên cả, kể cả chính tôi.
Tôi cẩn thận nhìn mình trong gương.
Người trong gương cũng nhìn thẳng vào tôi.
Nhìn một lúc lâu, đột nhiên tôi lại không phân biệt nổi, ánh mắt của cô ta, có giống tôi hay không?
Là cô ta đang quan sát tôi, hay tôi đang quan sát cô ta?
Người tôi nổi da gà, trốn tránh dời mắt.
Tôi ở trong gương, cũng làm ra động tác y hệt, phơi bày hết tất cả khủng hoảng, bất an hiện tại ra trước mặt tôi.
Tối nay, trong phòng chỉ còn lại mình tôi.
“Tôi’ mà Hồ Tuyệt Hưởng nhìn thấy, ‘tôi’ mà Lạc Minh Tâm nhắc đến, ‘tôi’ khiến Vương Nhã Chi sợ hãi, thật sự là cái bóng của tôi sao?
Nếu những điều họ nói là thật, mỗi đêm đều có một tôi khác xuất hiện.
Vậy “tôi” khi đó, muốn làm gì?
Cô ta có làm hại tôi không?
Chín giờ tối, lại đến giờ ngủ.
Tôi ép mình không ngủ.
Nhưng, kỳ quái một điều, mí mắt tôi cứ nặng nề không mở nổi.
Tôi cố gắng trợn to hai mắt, nhưng cơn buồn ngủ cứ như một đầm lầy, hung hăng nuốt lấy ý thức của tôi, quăng vào trong những giấc mơ dính dớp.
Tôi đánh hơi được chỗ bất thường kỳ quái.
Tôi chỉ có thói quen ngủ sớm mà thôi.
Không đến mức phải ngủ như thế, dường như phải lập tức nhắm mắt ngay.
Không biết đã ngủ bao lâu? Trong lúc mơ màng, tôi cảm giác nửa người mình như bị đá tảng đè nặng, khó mà nhúc nhích.
Tôi lo lắng mở mắt ra, thấy một cảnh làm tôi mất hồn mất vía.
Trong màn đêm đen tối, một “tôi” khác ngồi ở trên giường, quay lưng về phía tôi, ngồi trên người tôi.
Nửa người dưới của cô ta chìm trong cơ thể tôi, hoà vào làm một với tôi.
Cô ta đang ngã xuống người tôi, sau lưng hướng về phía tôi.
Đột nhiên, động tác ngã xuống của cô ta tạm dừng.
Dường như cô ta nhận ra tôi đã thức dậy, mái tóc dài màu đen hơi đung đưa.
Trong ánh sáng chập chờn, cô ta quay đầu lại nhìn tôi.
Tôi thấy một khuôn mặt giống y hệt mình.
Trên gương mặt đó treo một nụ cười gần như là khiêu khích.
Ngay sau đó, cô ta lao vào người tôi, như sóng về với biển.
Cảm giác nặng nề biến mất, cơ thể tôi nhẹ hơn, tay chân cũng có thể nhúc nhích.
Nhưng, đầu tôi đổ đầy mồ hôi, cơn buồn ngủ bay sạch.
Trong giờ học, một ly cà phê bỗng được đặt ở trước mặt tôi, tôi ngơ ngác ngẩng đầu lên, thấy Hồ Tuyệt Hưởng.
Cậu ấy kéo ghế ra, ngồi xuống cạnh tôi.
“Cậu…” Cậu ấy muốn nói lại thôi, ánh mắt đầy vẻ lo âu.
Tôi cố gượng cười: “Mình không sao.”
“Cậu định làm thế nào?” Hồ Tuyệt Hưởng hỏi tôi.