Bạn Cùng Ký Túc Xá Ai Cũng Xin Chuyển Phòng - Chương 1
Biết tin Vương Nhã Chi muốn đổi phòng, trưởng phòng Lạc Minh Tâm muốn tổ chức một bữa cơm chia tay cuối cùng.
Vương Nhã Chi từ chối, khoát tay lia lịa: “Không cần, không cần đâu, khỏi phải khách sáo như thế, cũng đâu phải không gặp nhau nữa.”
Trong lòng tôi khó chịu, hỏi Vương Nhã Chi: “Sao lại chuyển phòng? Mọi người ở với nhau đang vui mà?”
Nghe giọng tôi, người Vương Nhã Chi run nhẹ, không để ý thì không thấy.
Cậu ấy cười khan một tiếng: “Cái này… Phòng khác rủ mình…”
Cậu ấy cúi đầu, làm như đang bận rộn, không ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi thấy lúc cậu ấy nói chuyện vói những người khác thì cơ thể thả lỏng hơn rất nhiều…
Trong lòng tôi lộp bộp: “Nhã Chi, mình có chỗ nào chưa tốt, làm cậu ở đây không thoải mái hả?”
Vương Nhã Chi soạt một cái ngẩng đầu lên, gần như là hoảng loạn nhìn tôi, ra sức lắc đầu: “Không phải, không có, sao mà có chuyện đó!”
“Ôn Tầm, cậu đừng nghĩ nhiều, không phải tại cậu đâu.”
“Thật đó!”
Cùng ngày, Vương Nhã Chi vội vàng dọn đi.
Đừng nói cơm chia tay, cả nói cậu ấy cũng không muốn nói nhiều với bọn tôi.
“Mấy cậu không thấy quái lắm à?” Tôi hỏi, “Sao hình như Nhã Chi sợ mình lắm ấy?”
Bạn cùng phòng Hồ Tuyệt Hưởng tức giận mắng: “Đừng để ý nhỏ đó nữa, vô tâm quá thể. Cả cơm chia tay cũng không chịu ăn với bọn mình, cứ như tụi mình khi dễ nhỏ ấy.”
Lạc Minh Tâm cũng mặt mày hậm hực: “Trách mình dư hơi, người ta cũng đâu nói muốn ăn bữa cơm chia tay, tự nhiên mình nói làm gì, giờ ai cũng lúng túng.”
“Không trách cậu mà,” Hồ Tuyệt Hưởng an ủi, “Phòng tụi mình có mình Vương Nhã Chi là giờ giấc sinh hoạt khác hẳn ba đứa.”
“Chín giờ tụi mình ngủ, nhỏ thì thích thức đêm.”
“Tụi mình ai cũng ngủ, nhỏ cũng ngại mở đèn.”
“Mấy phòng khác thức khuya, không bị xung đột sớm trễ nữa.”
“Nhỏ đi cũng tốt, tụi mình thoải mái hơn.”
Giống lời Hồ Tuyệt Hưởng nói, sau khi Vương Nhã Chi dọn đi, giờ giâc sinh hoạt của bọn tôi hài hoà hơn hẳn.
Cơ bản là đến chín giờ, trong lúc mấy phòng khác còn cười đùa ầm ĩ, bọn tôi đã chuẩn bị tắt đèn đi ngủ.
Nhưng, vào một hôm nọ, bỗng Lạc Minh Tâm hỏi tôi: “Ôn Tầm, hồi tối cậu về lúc nào đấy?”
“Hả?” Tôi bị cậu ấy hỏi cho ngớ người, “Không phải ăn tối xong là mình về à?”
Lạc Minh Tâm nói: “Mình nói sau khi cậu ra khỏi phòng á.”
Tôi mê man chả hiểu gì: “Sau đó? Đâu có, mình tắm xong là ngủ mà.”
“Sau chín giờ, cậu không ra ngoài?” Lạc Minh Tâm bỗng thốt lên kỳ quái.
Tôi không biết sao cậu ấy lại hỏi vậy, nhưng vẫn trả lời: “Đúng rồi, chất lượng giấc ngủ của mình lúc nào cũng tốt á, nửa đêm không giật mình, ngủ thẳng tới sáng luôn.”
“Cậu chắc chắn?” Vẻ mặt Lạc Minh Tâm rất xấu.
Tôi thấy sai sai, hỏi ngược lại cậu ấy: “Sao vậy?”
Cậu ấy nhìn tôi chằm chằm hồi lâu, sau đó dời mắt thật nhanh, nói: “Không có gì.”
Miệng cậu ấy thì nói không có gì, nhưng từ lúc hỏi xong thì cứ mất hồn mất vía, thường lén nhìn tôi.
Có một lần bị tôi bắt gặp, cậu ấy bèn giả vờ bận rộn.
Tôi bị thái độ kỳ lạ của cậu ấy làm cho sợ hãi.
Tối đó, hiếm khi tôi ngủ không ngon, mơ thấy một cơn ác mộng rồi toát hết mồ hôi tỉnh dậy.
Trong phòng tối đen.
Trời còn chưa sáng.
Không biết mấy giờ rồi?
Tôi còn đang nghĩ về cơn ác mộng, tim đập rất nhanh, thì đột nhiên cảm thấy dưới chân giường có người. Quét mắt sang nhìn, bất ngờ thấy Lạc Minh Tâm đứng trên cầu thang, chui nửa người vào rèm tôi.
Vẻ mặt cô ấy rất rất kỳ quái, đang sợ hãi nhìn tôi chằm chằm.
“Á! ! !”
Tôi nghe thì hoảng sợ, vội trở mình ngồi bật dậy.
“A a a!!”
Lại là một tiếng thét hoảng sợ, từ miệng Lạc Minh Tâm.
Ngay sau đó, một tiếng ầm lớn vang lên.
Cậu ấy ngã xuống đất.
Tôi với Hồ Tuyệt Hưởng đưa cậu ấy vào bệnh viện cả đêm.
Bác sĩ kiểm tra xong nói: “Không nặng lắm, trật khớp chân thôi, nắn lại là được.”
Thế mà Lạc Minh Tâm lại nhờ bác sĩ kê đơn, kiểm tra não bộ cho cậu ấy.
Tôi hỏi Lạc Minh Tâm: “Nửa đêm cậu lén leo lên giường mình làm gì?”
Cậu ấy lảng sang chuyện này chuyện kia, không trả lời.
Cùng ngày xuất viện, Lạc Minh Tâm lén đi tìm giáo viên phụ trách xin đổi phòng.
Giáo viên phụ trách hẹn tôi với Hồ Tuyệt Hưởng ra nói chuyện.
“Ôn Tầm,” Cô nhắc nhở, có ý ám chỉ tôi, “Đừng vi săn học bổng mà lơ là bạn cùng phòng, phải thường xuyên trau dồi tình bạn trong ký túc xá.”
“Cô Tăng, cô có ý gì?” Hồ Tuyệt Hưởng nghe ra giáo viên phụ đạo nói chuyện không đúng, giận đùng đùng nói, “Ôn Tầm không đủ quan tâm á? Biết điều kiện gia đình Vương Nhã Chi không tốt, cậu ấy nhường học bổng cho Vương Nhã Chi, bản thân thì tự đi tìm học bổng khác, cậu ấy có lỗi gì?”
“Nếu có người sai, thì phải hỏi Lạc Minh Tâm!”
“Nửa đêm cậu ta trèo lên giường Ôn Tầm làm gì?”
“Cậu ta định làm gì?”
“Hà cớ gì mà một lời cũng không cần giải thích? Nhờ cậu ta tự làm mình té à?”
Giáo viên phụ đạo liếc Hồ Tuyệt Hưởng một cái, giống như lười trả lời cậu ấy, nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi: “Ôn Tầm, một người xin chuyển phòng có thể là lý do ở người đó. Nhưng cả hai người đều xin chuyển phòng, vậy cũng phải tìm hiểu nguyên nhân ở phía mình, em hiểu ý tôi không?”
“Cô Tăng,” Tôi hỏi thẳng, “Lý do các cậu ấy chuyển phòng là do em à?”
“Các em ấy không nói rõ,” Giáo viên phụ đạo hơi ngừng lại, “Nhưng, lúc các em ấy nhắc tới em, thì thái độ đều rất kỳ lạ.”
“Vâng, em biết rồi, em sẽ chấn chỉnh lại.”
“Chấn chỉnh cái gì chứ?” Rời khỏi phòng giáo viên, Hồ Tuyệt Hưởng khoanh tay, mặt mũi khó chịu, “Cô Tăng cũng biết chọn người hiền bắt chẹt nữa đấy.”
Tôi không trả lời.
Tôi chú ý tới cách dùng từ của giáo viên phụ đạo.
Cô ấy nói rõ là “kỳ quái”.
Mấy chuyện phát sinh liên tiếp dạo này, cũng cho tôi cảm giác giống vậy.
Tôi muốn tìm Lạc Minh Tâm với Vương Nhã Chi trò chuyện, nào ngờ hai cậu ấy block tôi, tin nhắn tôi gửi đi kết thúc bằng một dấu chấm than đỏ to đùng!
Tôi chọn lúc lên lớp gặp hai cậu ấy.
Nhưng hai người họ luôn vờ như tán gẫu với người khác, cố lơ đi sự hiện diện của tôi, thái độ vô cùng lạnh nhạt.
Sau mấy lần bị người ta ngó lơ, tôi chỉ đành chọn cách từ bỏ.
Nhà Hồ Tuyệt Hưởng rất gần trường.
Cuối tuần nào cậu ấy cũng về nhà ở.
Cậu ấy vừa đi là phòng ngủ chỉ còn mình tôi.
Chín giờ, tôi vẫn đi ngủ như bình thường.
Không biết đã ngủ bao lâu, thì tiếng chuông điện thoại kiên nhẫn vang lên đã đánh thức tôi.
Tôi mơ màng cầm điện thoại lên, xem giờ, mười một giờ đêm, người gọi là Hồ Tuyệt Hưởng.
Trễ vậy còn gọi, chẳng lẽ có chuyện gấp?
Tôi bắt máy ngay: “A lô? Hưởng, sao vậy?”
“Cậu được đó, Ôn Tầm!” Giọng Hồ Tuyệt Hưởng hưng phấn vang lên, “Chị em ha, không ngờ cậu lén mình đi ăn mối ngon vậy đó?”
Đầu óc tôi mơ màng: “Cái gì?”
“Giả bộ nữa!”
Hồ Tuyệt Hưởng gửi một tấm ảnh qua.
Tôi mở ra nhìn, bất ngờ trợn to hat mắt, cơn buồn ngủ bay biến đâu sạch.
Trong hình, tôi với hotboy đang ôm ôm ấp ấp, tư thế muốn bao nhiêu mập mờ thì có bấy nhiêu.
Tôi ngẩn người ra.
Tự hỏi không phải giờ mình đang nằm ngủ trên giường à, ôm hotboy khi nào thế?
“Ảnh này cậu chụp hồi nào?” Tôi lấy lại tinh thần, hỏi Hồ Tuyệt Hưởng.
“Mới chụp xong! Ôn Tầm, đừng giả bộ nữa! Mình thấy cậu rồi!”
“Hưởng, mình đang trong phòng, người cậu gặp không phải mình.”
“Làm gì có!” Hồ Tuyệt Hưởng nói chắc như đinh đóng cột, “Đúng là cậu! Từ mặt mũi, kiểu tóc, quần áo, giày với túi xách đều giống y chang.”
Tôi suy tư mất một giây: “Giờ tớ đang nói chuyện điện thoại với cậu, vậy cô gái kia là ai? Cô ấy cũng đang nghe điện thoại à?”
Giọng Hồ Tuyệt Hưởng hơi chậm lại.
Giờ cậu ấy mới nhận ra: “Đúng ha, hình như cổ không có nghe điện thoại! Chờ chút, mình qua xem rốt cuộc cô ấy là ai?”
Nói xong, cúp máy.
Tôi nóng ruột chờ Hồ Tuyệt Hưởng gọi lại.
Đợi rất lâu, không có chút động tĩnh.
Tôi nghĩ nghĩ, chủ động gọi sang.
Điện thoại kêu mấy tiếng mới có người bắt máy.
Tôi lên tiếng hỏi: “Hưởng, phát hiện gì không?”
Đầu dây bên kia là một khoảng lặng chết chóc, một lúc lâu sau, mới nghe Hồ Tuyệt Hưởng lắp bắp ra một chữ: “Cậu…”
Giọng cậu ấy đang run.
Vẻn vẹn chỉ một từ, rồi cúp máy cái bụp.
Tôi nghe có mùi tháo chạy mất dạng.
Tôi gọi lại, không ai nghe máy.
Tôi gửi tin nhắn qua, chưa trả lời.
Tôi không khỏi lo lắng cho an nguy của cậu ấy.
“Hưởng, cậu vẫn ổn chứ?”
“Thấy tin thì dù thế nào cũng trả lời tớ một câu.”
Nhưng cho dù tôi gửi gì thì cũng không liên lạc được với Hồ Tuyệt Hưởng.
Tối đó, hồn vía tôi mất sạch.
May mà hôm sau là chủ nhật, tôi cứ nghĩ sẽ trông được Hồ Tuyệt Hưởng về trường. Nào ngờ thứ nhận được lại là cuộc gọi của giáo viên phụ đạo.
Cô ấy thở hổn hển: “Ôn Tầm, lời tôi nói em không nghe vào đúng không? Lần trước tôi đã dạy em phải quan tâm mối quan hệ với bạn cùng ký túc xá cơ mà?”
Lòng tôi có linh cảm xấu.
Đúng như dự đoán, giáo viên phụ đạo lại ném ra một câu: “Hôm nay Hồ Tuyệt Hưởng tới văn phòng tìm tôi, em ấy cũng xin chuyển phòng! Không phải cảm tình của hai đứa tốt lắm à? Giờ là có chuyện gì đây?”
Tôi vội chạy tới văn phòng giáo viên phụ đạo.
Cô ấy thao thao bất tuyệt dạy dỗ tôi.
Thừa dịp cô ấy nói khô cổ, vào nhà vệ sinh.
Tôi lén dùng máy tính của cô ấy, gửi cho Hồ Tuyệt Hưởng, Lạc Minh Tâm và Vương Nhã Chi một tin, nói muốn chuyển phòng phải điền một tờ đơn, gọi các cậu ấy đến văn phòng ngay.
Gửi xong, tôi thủ tiêu luôn tin nhắn, kéo số ba cậu ấy vào danh sách miễn quấy rầy của giáo viên phụ đạo, tránh cho cô ấy phát hiện ra kế hoạch của tôi.
Làm xong, tôi chạy như bay xuống lầu một, thành câu túm gọn ba người họ.
Tôi đã tìm họ nói chuyện rõ ràng rất nhiều lần, nhưng chỉ cần vừa thấy tôi xuất hiện, họ sẽ kéo bạn học khác đi ngay, không hề cho tôi cơ hội mở miệng.
Bây giờ, tôi chặn cả ba người họ lại cùng một lúc.
“Mình chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao các cậu ai cũng tránh mặt mình?”