Bạn Cùng Bàn Thích Khoe Khoang - Chương 4
10
Thế là tôi liền lấy điện thoại của cô bạn nổi loạn ra ngay trước mặt mọi người và gọi cho Trịnh Thải Vân, chị gái của Bối Khương.
Chuông reo một lúc lâu bên kia mới có người bắt máy. Tôi bấm chế độ tắt tiếng ở đầu bên này.
Câu đầu tiên từ bên kia là: “Không phải vừa mới đưa tiền cho cô rồi sao? Lần sau muốn tiền thì đổi lấy mấy tấm ảnh mới!”
Hai giây sau, giọng Trịnh Thải Vân đầy bực bội: “Không phải tôi đã nói với cô rồi sao? Ngoài tát vào mặt với đổ nước lạnh, chẳng có chút sáng tạo nào. Chẳng phải tôi đã bảo các người đi tìm lão già tiện nhân kia sao? Ông ta giỏi dạy dỗ người nhất, tốt nhất là khiến ông ta nhận đứa ranh con đó về, để nó sống một cuộc đời khổ sở như tôi, thì mới không phí công nó đến đây!”
Tôi quay sang nhìn hiệu trưởng, mặt ông ta trông khó coi hẳn. Tôi yêu cầu mấy tên du côn quỳ xuống xin lỗi Bối Khương.
Việc này không khó, hiệu trưởng nói, chỉ cần chuyện không đến tai bên ngoài, tôi xóa bản ghi âm trong điện thoại thì sẽ không có vấn đề gì.
11
Tại đầu cầu thang của tòa nhà học, sắc mặt của cô bạn nổi loạn thay đổi liên tục, cuối cùng cô ta cùng mấy người kia đành phải quỳ xuống.
Học sinh trên đường đi chỉ trỏ, từ xa nhìn rồi lại đi qua.
Khi Bối Khương đến, phản xạ đầu tiên của cậu ấy là muốn tránh đi, nhưng bị trợ lý hiệu trưởng ngăn lại, bảo cậu ấy tiến về phía trước.
Cậu ấy cúi đầu bước qua.
Mấy tên du côn mặt mày xanh xao, không vui nhưng vẫn phải miễn cưỡng nặn ra nụ cười, gọi tên cậu ấy: “Trước đây là bọn tôi sai, xin lỗi cậu.”
Bối Khương ngẩn ra, ngơ ngác nhìn họ. Họ cố gắng cười: “Xin lỗi nhé.” Nhưng trong ánh mắt vẫn lộ rõ vẻ độc ác.
Đám côn đồ như vậy, chuyên bắt nạt kẻ yếu và sợ kẻ mạnh, hoàn toàn không đáng tin.
Nơi này, Bối Khương không thể ở lại thêm nữa.
12
Tôi rửa vết m/á/u trên mặt bằng nước lạnh rồi gọi điện cho ba tôi.
Ba tôi đang tức giận bừng bừng, tôi nghe thấy tiếng gió vù vù, cửa xe được kéo lên, giọng ba tôi trong điện thoại còn lớn hơn cả tiếng gió.
“Mày đang ở đâu hả?!”
“Con đi đòi tiền.”
“Đòi tiền? Đòi tiền mà mày bảo với giáo viên chủ nhiệm là ba bị bệnh nặng hả? Đồ bất hiếu! Trời đánh thánh vật mày đi! Nhà họ Hề thật là nghiệp chướng! Mẹ mày học giỏi, thông minh thế mà lại đẻ ra cái đồ vô tích sự như mày!”
“Ba, con muốn học cho tốt. Con tính đến cuối kỳ này sẽ lọt vào top 20 toàn khối – ba có thể giúp con một chuyện không?”
“Cái thành tích tệ hại của mày mà đòi vào top 20, cao đẳng còn khó đậu… Khoan đã, mày nói gì cơ?”
Im lặng một lát.
Ba tôi nói: “Top 10 toàn khối.”
Tôi nói: “Được ạ.”
Ba tôi hỏi: “Nói đi, chuyện gì. Giet người đ//ốt nhà thì có là top 10 ba mày cũng không làm được đâu.”
“Chỉ là một việc thiện thôi. Ba giúp con tài trợ một học sinh nghèo đi. Hỗ trợ học phí.”
“Mày… có người yêu rồi à? Đồ vô lại—”
“Không phải, chỉ là một người bạn cũ, là người nợ con tiền. Thành tích tốt lắm, đứng thứ ba toàn khối. Ba không tin thì đi hỏi bạn chiến hữu của ba đi, thầy chủ nhiệm của con ấy.”
13
Khi cúp điện thoại, tôi lại đi đến văn phòng hiệu trưởng.
Thái độ của ông ấy hoàn toàn khác trước. Ông ấy thậm chí còn lấy chiếc áo sơ mi trắng của mình ra cho tôi thay.
“Về việc Bối Khương muốn chuyển trường, chúng tôi chắc chắn sẽ phối hợp. Thực ra học bạ của em ấy vẫn chưa chuyển đến đây, chỉ là tạm thời đến học thôi.”
Hiệu trưởng ngừng lại một chút: “Điều quan trọng là… bạn học Bối Khương có thể không muốn đi. Mẹ em ấy đã tự mình đưa em ấy đến đây. Khi đến, em ấy nói sẽ học tập chăm chỉ suốt ba năm.”
14
Từ cầu thang ở tòa hành chính đi vào tòa nhà giảng dạy, khi xuống tầng ba, tôi bất ngờ gặp Bối Khương vừa đi lên từ cầu thang.
Ngày hôm đó, ánh nắng rất đẹp.
Cái lạnh của đầu đông vừa phải, băng giá phương Nam rơi xuống, những con chim sẻ và quạ vỗ cánh xoay vòng.
Tôi bước xuống bậc thang đầu tiên.
Trong khoảng sáng tối đan xen, ánh mắt tôi đột nhiên rơi vào một khuôn mặt ngập tràn ánh nắng.
Cậu ấy nhẹ nhàng bước lên dọc theo góc cầu thang.
Một tay vô thức chạm lên vết sẹo nhỏ ở cổ, mỏng manh và xinh đẹp như một bài thơ cổ trong sách giáo khoa mà tôi chẳng bao giờ thuộc nổi.
Cậu ấy lại gầy hơn rồi.
Ánh mắt cậu lướt qua tôi, tiếp tục bước lên.
Sau một lúc lâu, cậu ấy lại quay đầu nhìn tôi, bước thêm hai bước, lại quay đầu nhìn.
Đến lần thứ ba, cuối cùng cậu ấy xác nhận.
Trên tay cậu ấy là một cuốn vở ghi chép đã viết cả đêm, dưới ánh đèn ở nhà vệ sinh, từng chút một viết ra.
Cậu ấy hỏi tôi: “Hề Gia Lương? Sao cậu lại… ở đây?”
“Ừm, dạo này cậu ổn chứ?”
Mắt cậu ấy lập tức nhìn đi chỗ khác: “Cũng… ổn.”
Lại nói dối!
Tôi nhìn cậu ấy, sao mặt cậu ấy lại nhỏ đi, mắt càng to, tóc lại dài hơn một chút, che khuất một phần vết sẹo ở cổ.
Cậu ấy cũng nhìn tôi.
Nhìn tôi vài giây, cậu ấy như đang suy nghĩ, rất lâu, rồi cậu ấy như chợt tỉnh lại, lấy tay thò vào trong áo để tìm thứ gì đó.
Lục lọi mãi cuối cùng cũng lấy ra vài tờ tiền lẻ vụn vặt.
“Đúng rồi, tôi nhớ ra rồi, tôi còn thiếu cậu năm mươi… cái ô đó, tôi vẫn nhớ đấy.”
Tôi bước xuống một bậc thang, cậu ấy bước lên một bậc, tôi đưa tay ra, cậu ấy cũng đưa tay ra, mắt luôn nhìn vào mấy tờ tiền, từng tờ tiền cũ năm mười một tệ, xếp ngay ngắn.
Bàn tay ấy, mỏng manh đến mức chỉ cần một cái nắm nhẹ cũng sẽ gãy.
Tôi nắm lấy cổ tay cậu ấy, cậu ấy mở to mắt. Ngay lúc đó, tiếng chuông vào lớp vang lên chói tai.
Cậu ấy đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, nhìn thấy vết m//áu còn lại trên áo tôi. Cậu ấy quay đầu liếc nhìn chỗ bọn đầu gấu vừa xin lỗi.
Cậu ấy mở miệng định nói gì đó. Tôi liền kéo cậu ấy đi.
Chúng tôi đi đến lớp học, bắt đầu lấy balo của cậu ấy, lần lượt cho sách vào. Bối Khương vẫn đứng yên đó.
Đến khi tôi đạp đổ chiếc bàn học của cậu ấy, mắt cậu bỗng đỏ lên.
Dọc đường, chúng tôi gặp một vài bạn học, thầy cô và cả hiệu trưởng.
Họ chỉ nhìn chúng tôi.
“Tại sao?”
“Trả nợ.”
Phía trước là cổng trường, chỉ còn một bước nữa là ra ngoài. Cậu ấy quay đầu nhìn lớp học: “Nhưng mà—”
“Chuyển sang trường khác đi.”
Nước mắt của Bối Khương ngay lập tức tuôn rơi.
15
Khi xe đến, bác tài xế liên tục nháy mắt nhắc nhở tôi nói chuyện cho cẩn thận. Ba tôi mặt mày tối sầm.
Ông ấy liếc nhìn tôi trước, rồi nhìn sang Bối Khương. Tôi nhắc ông: “Lớp mười. Lớp ba.”
Ba tôi hít sâu một hơi, lạnh lùng đưa cho tôi chiếc máy tính bảng, trên đó có danh sách của một số trường trung học: “Ba vừa hỏi qua, mấy trường này cũng khá ổn.”
Khi ngồi trong xe, ba tôi nhắn tin qua WeChat, hỏi tôi có phải thích người ta không. Tôi phủ nhận ngay, làm sao có thể chứ?
Ba tôi ngồi ở ghế phụ, hừ một tiếng lạnh nhạt.
Một lúc sau, ông lại gửi ảnh con chó cho tôi.
“Không phải thích thì nuôi chó của người ta làm gì?”
Ông thậm chí còn tìm ra bức ảnh trước đây của Bối Khương chụp cùng chú chó chăn cừu Vân Thạch, trên bãi cỏ, một người một chó đùa dỡn đầy sức sống, ánh nắng chiếu lên gương mặt cậu ấy, chính là dáng vẻ yêu thương mà cậu ấy từng miêu tả.
Về khoản tìm hiểu chi tiết mọi chuyện, ba tôi trước nay luôn rất kỹ lưỡng. Tôi biết ông đang nhìn tôi, nhưng trong khoảnh khắc ấy, tôi không thể rời mắt.
Một lúc sau, tôi đáp: “Nếu con nói đó chỉ là trùng hợp, ba có tin không?”
Ba lại hừ lạnh một tiếng. Bối Khương có vẻ bối rối, liếc nhìn tôi.
Tôi lập tức nói: “Bối Khương, cậu đừng nghĩ nhiều, càng đừng tự mình đa tình nhé. Tôi giúp cậu, thuần túy chỉ là giúp ba tôi thôi, công ty ba tôi năm nay còn chưa hoàn thành nhiệm vụ hoạt động từ thiện, ông ấy đang lo đến sốt cả ruột kìa.”
Lần này ba tôi không hừ nữa, ông nhìn tôi qua gương chiếu hậu, nheo mắt ba giây, rồi gửi lại cho tôi một chữ: [Nhát.]
Nhát cái gì chứ? Lão già này lòng đã chai sạn từ lâu, không thể hiểu được sự trượng nghĩa của tuổi trẻ.
Thấy mỹ nhân là nghĩ nhiều. Tôi giúp cậu ấy, thuần túy như nhặt một vỏ sò thôi, thương hại cậu ấy thôi.
Đúng vậy, chỉ là thế thôi.
16
Ban đầu, Bối khương còn lo rằng mẹ sẽ tìm mình, sẽ quan tâm đến mình. Nhưng không một lần nào bà làm vậy.
Lúc đầu, mỗi tuần bà đều gọi điện về trường cũ hỏi thăm, sau đó thì hai tuần, rồi một tháng mới gọi một lần.
Cậu đã lâu không gặp mẹ mình.
Kỳ nghỉ đông, để kiếm tiền sinh hoạt, Bối Khương đi làm phục vụ ở khách sạn. Không ngờ chị cậu lại tổ chức lễ thành niên ở đó.
Hôm đó, cậu về nhà rất sớm, còn sớm chuẩn bị bữa tối. Cậu để lại một mảnh giấy nhắn, nói là cảm thấy mệt, muốn đi ngủ sớm.
Nhìn tờ giấy, tôi biết ngay cậu nói dối!
Tối hôm đó, quản lý sảnh gọi điện cho ba tôi, tôi nghe được hai câu liền lập tức đến phòng giám sát xem lại camera.
Trong video, khi cậu cúi đầu định rời đi, Tăng Thái Vân – mẹ cậu, người mặc chiếc đầm dạ hội dài – gọi cậu lại.
Mẹ cậu cầm ly rượu đi tới, câu đầu tiên đã chửi mắng: “Mày làm phục vụ ở đây sao? Mày giả vờ cho ai xem? Có phải chỉ khi làm chị mày mất mặt trước mọi người thì mày mới thấy vui lòng?!”
“Mày nói đi chứ, giả vờ tội nghiệp cho ai xem? Tao có bỏ đói bỏ khát bao giờ chưa? Mày đến đây để bôi nhọ tao à?”
Tôi không khỏi đưa mắt nhìn ánh mắt bi thương của Bối Khương khi nhìn mẹ mình.
Quản lý sảnh vội vã bước vào, cậu vẫn còn có thể xin lỗi: “Quản lý, xin lỗi, tôi đã gây rắc rối cho ông.”
Mẹ cậu càng giận dữ, giáng thẳng một cái tát vào mặt cậu.
“Đồ không biết xấu hổ, với người ngoài thì xin lỗi, còn với người nhà thì cứng đầu? Mày hại chet ba mày rồi, mày xin lỗi chưa? Mày làm chị mày khóc rồi mày xin lỗi chưa? Mày còn dám nói là chị chọc giận ba mày! C/ú/t, c/ú/t ngay đi!”
Bà lớn tiếng kể lể với người thân rằng Bối Khương thi trượt, tr//ộm tiền nhà và làm ba cậu tức chet.
“Căn bản là đã hỏng rồi! Cho tiền thì ba ngày là tiêu sạch! Ngay cả chị ruột mình cũng không chịu được, lại đi mách lẻo nói xấu chị mình… Thành tích kém cỏi, lại bất hiếu, sau này còn trông mong gì vào cô?!”
Chị cậu lại diễn vai người tốt: “Thôi được rồi mẹ, em còn nhỏ, chỉ là muốn tiền nên mới giận dỗi thôi. Mẹ đừng giận quá.”
Mẹ cậu càng tức giận hơn.
“Được thôi, mẹ muốn xem nó cứng rắn đến đâu, muốn tiền đúng không? Nếu đã tự lo được, thì đừng đến tìm mẹ xin tiền nữa!”
Bà quên mất rằng lần cuối cùng Bối Khương xin bà tiền sinh hoạt đã là hai tháng trước rồi.
Bà quên rằng cô con gái nhỏ của mình chưa đầy mười tám tuổi, vẫn còn là học sinh, cho dù ăn ít như mèo thì mỗi ngày cũng cần phải ăn.
Bà càng quên rằng khi tôi gửi cho bà bản ghi âm của Trịnh Thải Vân, tôi đã dặn bà phải nhìn rõ bộ mặt thật của cô con gái lớn của bà.
Nghe phiến diện thì dễ bị mù quáng, còn thiên vị thì càng dễ trở nên ngốc nghếch.
Tiếng nhạc vang lên, buổi lễ thành niên ở khách sạn tiếp tục theo giờ lành. Khi Bối Khương bước ra khỏi khách sạn, chiếc bánh sinh nhật năm tầng được đẩy ra.
Trên đó, dòng chữ sô cô la ghi [Chúc Bối Vân Vân sinh nhật vui vẻ].
Đó là cái tên mới mà mẹ đặt cho chị cậu.
Chị muốn có ba, bà liền trao cho chị ta tất cả, bao bọc dưới đôi cánh của mình, cho chị ta họ, cho chị ta gia đình.
Mẹ cậu từng nói rằng bà sẽ đối xử công bằng, nhưng thực ra cả bát nước bà đã rót hết cho kẻ xấu xa đó rồi.