Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính Thương Thầm Tôi - Chương 4
12
Lời tỏ tình của Quý Lãnh đến bất ngờ, ngoài sự kinh ngạc lúc ban đầu, còn lại chính là sự ghê tởm.
Thích tôi mà lại tự dùng dao làm hại bản thân, rồi vô tình để Quý Chính Minh thấy, vu oan cho tôi.
Thích tôi mà lại dùng điện thoại của tôi để nhắn tin, đuổi đi những người bạn thật lòng với tôi đi.
Nếu đây gọi là thích, thì tình yêu của cậu ta quá cổ quái đê hèn.
“Cút đi, ai thèm thứ tình cảm đó của cậu!”
Sau khi Trình Hạc Du rời đi, tôi dồn hết sức lực, dùng giày cao gót giẫm mạnh lên đôi giày trắng của Quý Lãnh.
“Minh Châu, chúng ta nói chuyện đi.”
Phó Hiên vẫn là vẻ ngoài chỉnh tề, áo sơ mi cài cúc đến tận cổ, gọn gàng, tinh tế, điềm đạm.
Anh ta ngồi thẳng trên ghế xe, gương mặt lạnh lùng gọi tôi lại.
“Được thôi, cũng đến lúc nói rõ mọi chuyện.”
Tôi mở cửa ngồi vào ghế phụ, qua gương chiếu hậu, tôi thấy Phó Hiên cứng đờ.
Quý Lãnh bị tôi giẫm đau, trong chớp mắt đã bị xe bỏ lại phía sau.
Ánh mắt tôi và Phó Hiên chạm nhau qua gương chiếu hậu, cuối cùng vẫn là anh ta né tránh trước.
“Minh Châu, về chuyện chiếc áo khoác, tôi có thể giải thích.”
Anh ta dừng lại, dường như đang chờ đợi phản ứng của tôi.
Nếu là trước đây, tôi có lẽ sẽ kiêu ngạo quay mặt đi, nhưng thực ra đã vểnh tai lên nghe từ lâu rồi.
Chỉ cần Phó Hiên dỗ dành vài câu, tôi sẽ vui vẻ tha thứ.
Nhưng giờ đây tôi đột nhiên không còn hứng thú nữa.
“Giải thích gì? Giải thích rằng anh chưa bao giờ ghét bỏ tôi? Giải thích rằng anh chưa từng lợi dụng tôi?”
“Những năm qua, anh luôn kín đáo từ chối tôi, nhưng thi thoảng lại ban phát chút dịu dàng, kiên nhẫn kéo con cá sắp trốn thoát quay trở lại phía mồi câu của mình.”
“Đỗ xe đi, chúng ta dừng lại ở đây, chẳng còn gì để nói nữa.”
Tài xế của Phó Hiên nắm chặt vô lăng, không động đậy, mắt nhìn thẳng phía trước. Tôi có thể cảm nhận anh ta đã toát hết mồ hôi. Thấy tôi lên tiếng, chiếc xe lập tức vững vàng dừng lại bên lề đường.
Tôi vừa bước xuống xe, cửa sau cũng mở ra.
Hai cánh tay chống lên cửa xe vây lấy tôi. Đôi mắt của Phó Hiên sâu thẳm, đôi môi mím chặt như muốn ập xuống.
“Anh định làm gì?” Tôi bị ép ngả người ra sau, nhanh chóng dùng túi xách chắn trước mặt.
“Em sai rồi, Châu Châu, anh chưa bao giờ không thích em, chỉ tiếc là giờ anh mới hiểu rõ điều đó.”
Ngón tay của Phó Hiên nhẹ nhàng lướt qua đuôi lông mày của tôi. Ánh mắt anh ta vẫn dịu dàng như mọi khi, nhưng trong đó dường như còn ẩn chứa một con dã thú đáng sợ.
Tôi cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, cố gắng giữ bình tĩnh: “Liên quan gì đến tôi? Tôi không thích anh nữa, hiểu chưa?”
Đôi mắt của Phó Hiên lúc sáng lúc tối, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt, giọng nói thì thầm như đang thủ thỉ với người yêu: “Muộn rồi.”
Một chiếc khăn tay bịt chặt mũi miêng tôi, mùi hăng khó chịu tràn vào trong mũi, tôi dần chìm vào cơn mê trong vòng tay của Phó Hiên.
Trong mơ màng, tôi nghe thấy Phó Hiên nói khẽ: “Châu Châu, tình cảm của anh, không phải em muốn vứt là vứt được đâu.”
“Quý Tiểu thư bị hạ đường huyết ngất xỉu, lái xe về nhà.”
“Dạ.”
13.
Kịch bản hoàn toàn sụp đổ. Tôi thậm chí còn bị Phó Hiên đánh thuốc mê.
Tôi không biết nên vui vì tình tiết có thể thay đổi hay nên hoảng hốt khi nhận ra bản thân chưa bao giờ hiểu đúng về Phó Hiên.
Anh ta hoàn mỹ, khát khao kiểm soát khiến người khác sởn cả gai ốc.
Phó Hiên nhốt tôi trong phòng của anh ta, lấy hết tất cả thiết bị liên lạc đi, cửa sổ cũng bị đóng chặt bằng lưới sắt chống trộm. Một sợi dây xích sắt dày được khóa chặt bên ngoài cửa.
Tôi tìm thấy trong tủ quần áo một chiếc váy nhăn nheo, như đã bị vò đi vò lại không biết bao lần. Nhìn một lúc lâu tôi mới nhận ra đó là chiếc váy tôi mặc khi tỏ tình với Phó Hiên năm tôi mười tám tuổi.
Sau đó, tôi đã uống say và nôn lên người anh ta, chiếc váy bị ướt nên tôi đã thay ra.
Phó Hiên không động vào tôi. Anh ta nói: “Bây giờ em vẫn chưa đủ hoàn hảo, Châu Châu.”
Cái gì mới là hoàn hảo trong mắt Phó Hiên?
Anh ta nói tôi phải ngoan ngoãn, ăn đồ ăn anh ta chuẩn bị, mặc đồ anh ta chọn sẵn. Tất cả phải nằm trong sự kiểm soát của anh ta, một lần nữa thể hiện ra tình yêu tràn đầy dành cho anh.
Như một con chim hoàng yến bị thuần hóa, mất đi ý thức về bản thân, cam tâm ở lại trong chiếc lồng giam.
Sau khi chú chim nhỏ chìm trong sự cám dỗ của thợ săn, để lộ điểm yếu chết người nhất, rồi bị lợi dụng đến tận cùng.
Nhưng tôi không chấp nhận.
“Anh đang phạm pháp đấy!”
Tôi đập vỡ bát súp Phó Hiên đưa cho tôi, rồi lặng lẽ đặt chân trần lên một mảnh vỡ. Dù máu chảy ròng ròng từ lòng bàn chân, tôi cũng không kêu đau một tiếng.
“Thả tôi ra! Nếu không, tôi sẽ cắt đứt động mạch ngay lập tức!”
Tôi cầm mảnh sứ kề sát cổ mình, rạch ra một vệt đỏ. Phó Hiên cuối cùng cũng hoảng hốt: “Châu Châu, em bình tĩnh, anh thả em đi, thả em đi…”
Tôi vừa lùi lại, vừa chạy ra ngoài.
Dưới chân tôi để lại một vệt máu dài trên đường, tôi không ngừng chạy, chạy đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Quý Minh Châu!”
Phía trước, có người đang gọi lớn tên tôi. Đôi mắt hoa đào, lông mày như cánh quạ, vẫn kinh diễm như lần đầu gặp gỡ.
Lúc này, đôi mắt ấy rơi xuống một giọt nước mắt: “Cuối cùng anh cũng tìm thấy em, Châu Châu.”
“Trình Hạc Du!”
Tôi nở một nụ cười rạng rỡ, chạy nhanh hơn, như không thể đợi được đến lúc đến bên người đó.
Đột nhiên, một chiếc xe tải lớn xuất hiện ở góc đường, tôi không kịp né tránh.
Tiếng còi xe dồn dập, tôi nhớ lại cái kết của bản thân trong sách.
Hóa ra, có những điều đã được định trước sẽ phải xảy ra sao?
Trời đất xoay chuyển.
Cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến không xuất hiện. Một bóng dáng lao đến như cơn gió, ôm chặt lấy tôi, bảo vệ đầu tôi khi chúng tôi lăn trên mặt đất.
Thân thể tôi ma sát với mặt đất, vẫn rất đau.
Bầu trời trong veo, không một gợn mây, cả thế giới như một quả cầu pha lê trên chiếc hộp âm nhạc.
Một chiếc nắp kính trong suốt bao phủ mọi thứ, phản chiếu những tia sáng giả tạo.
Khung cảnh này quen thuộc đến lạ.
Đầu tôi đau nhói, như có pháo hoa nổ tung.
14
Tôi cuối cùng đã nhớ ra lần đầu gặp Trình Hạc Du.
Tôi không phải nhân vật phản diện độc ác, và Trình Hạc Du cũng không phải ánh trăng sáng.
Chúng tôi từng chỉ là một cặp đôi bình thường.
Sẽ có những nụ hôn, những trận cãi vã, rồi cả những lần làm hòa.
Điều duy nhất không bình thường là tôi và Trình Hạc Du đã bị kéo vào cùng một cuốn tiểu thuyết đam mỹ.
Năm tôi năm tuổi, tôi được bà dẫn đến nhà họ Trình chơi, lần đầu tiên tôi nhìn thấy Trình Hạc Du trở về từ nước ngoài.
Trông anh y hệt như trong ảnh khi còn nhỏ ở đời thực.
“A Hạc, sao anh cũng ở đây? Đừng nói anh chính là ánh trăng sáng của Phó Hiên đấy nhé!”
“Quý Minh Châu, ngày trước anh cười em vì mê đọc truyện như thể muốn chui vào trong đó, giờ anh thấy mình vẫn còn nhẹ lời, chữ ‘như’ hoàn toàn có thể bỏ đi.”
“Được rồi, được rồi, đừng giận mà, chỗ này không phải nơi nói chuyện, ra ngoài rồi chúng ta bàn cách thoát khỏi chỗ chết tiệt này.”
Tôi khoác tay Trình Hạc Du bước ra khỏi biệt thự, giọng trẻ con thỏ thẻ với bà: “Bà ơi, anh A Hạc đưa cháu đi mua đồ ăn ngon!”
“Được, đi từ từ thôi nhé!”
Trình Hạc Du sợ tôi ngã, im lặng bế tôi vào lòng.
Anh luôn bảo vệ tôi như vậy, nên khi một chiếc xe lao tới trên đường, anh cũng là người đầu tiên che chở cho đầu tôi.
May mắn là chúng tôi vẫn an toàn.
Nhưng không may, chúng tôi đã quên mất ký ức trước kia, còn có lý do tại sao chúng tôi xuyên sách.
Trên thế gian này, mỗi ngày có vô số người lướt qua nhau, chúng tôi khó khăn lắm mới trở thành người yêu, nhưng rồi lại quay về làm người xa lạ.
“A Hạc!”
Tôi bừng tỉnh, mồ hôi đầm đìa, âm thanh rì rì của thiết bị vang lên, trên người mặc một bộ quần áo bệnh nhân trống trải.
Một phòng bệnh đơn giản kê nhiều giường, mùi thuốc sát trùng và tiếng ồn vang vọng khắp nơi.
Giường bệnh được ngăn cách bằng những tấm rèm.
Đây là đâu?
Không phải phòng bệnh VIP xa hoa như khi tôi còn là tiểu thư Quý gia.
Nỗi sợ hãi lan tràn trong lòng.
Tôi loạng choạng ngã xuống giường, nước mắt lăn dài trên cánh tay.
Ah…
Tấm rèm kế bên kéo ra, tôi ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ.
Khuôn mặt trắng bệch, tuấn tú, dáng vẻ bệnh tật yếu đuối, nhưng lại khiến trái tim tôi xao xuyến.
Người ấy khó khăn bước xuống giường, ôm tôi vào lòng: “Đừng khóc nữa, anh đây rồi.”
“Anh luôn ở đây.”