Bạch Mai Giữa Tuyết Trắng - Chương 3
“Trẫm cũng có nỗi khổ riêng.”
Lý Thừa Dục lẩm bẩm.
“Đông nhi là thiếu niên anh tài, nhưng chỉ biết cưỡi ngựa đánh trận. Hoàng cung sâu như biển, có quá nhiều điều nàng không hiểu.
“Nền móng của trẫm không vững, nếu không có sự hậu thuẫn từ phụ thân của Nhược Nhi, triều đình ắt lòng người rã rời.
“Trẫm và Đông nhi đến mức này, là vì nàng quá ngây thơ.”
Hắn hạ giọng: “Trẫm đã từng hứa với nàng rồi, Nhược Nhi cả đời chỉ là quý phi, ngôi vị hoàng hậu mãi mãi là của nàng — nàng thân là một cô nhi, còn chưa thỏa mãn điều gì, mà lại náo loạn với trẫm đến mức này?”
Ta lặng lẽ đứng bên cạnh, nhìn Lý Thừa Dục.
Đến hôm nay, hắn vẫn không hiểu, điều ta mong muốn chưa bao giờ là ngôi vị hoàng hậu.
Điều ta muốn, chỉ là thiếu niên từng liều mình bẻ nhành mai đỏ trong tuyết tặng ta, có thể một lòng một dạ đối đãi với ta.
Đừng nổi giận vì một nữ nhân khác, đừng bỏ ta mà đi vào lúc ta cần nhất, cũng đừng ngủ trong phòng của nữ nhân khác.
Đúng vậy, là ta quá ngây thơ.
Nhưng nếu hắn không từng trao ta những lời hứa ấy, ta cũng sẽ không ôm giấc mộng hão huyền này.
“Thẩm tướng quân từng nói, nếu không phải năm xưa Hoàng thượng hứa sẽ phế lục cung, nàng đã không rời biên ải về kinh thành.”
Bạch Thúy thay ta hỏi ra câu nói ấy.
Lý Thừa Dục im lặng một lúc.
“Trẫm… có lẽ thật sự đã hứa mà không thể làm được.”
“Nhưng tình cảm trẫm dành cho nàng, chưa từng dành cho ai khác, ngay cả Nhược Nhi, trẫm cũng chỉ sủng ái, chưa từng trao tình cảm chân thành như với Đông nhi.”
Hắn lẩm bẩm: “Trẫm đã mất mười sáu thành trì, mười sáu thành rồi. Nếu kinh thành thất thủ, trẫm sẽ thành kẻ mất nước, liệt tổ liệt tông cũng sẽ không tha cho trẫm.”
Hắn giận dữ hét lên: “Bạch Thúy, nếu ngươi không khai ra chỗ Thẩm Đông, chính là phản quốc!”
Bạch Thúy cười chua chát.
“Nô tỳ đã nói với Hoàng thượng vô số lần.” Nàng đáp, “Thẩm tướng quân đã chết.
“Mộ phần cũng dẫn Hoàng thượng xem qua rồi.
“Là Hoàng thượng không chịu tin.”
Lý Thừa Dục giận dữ: “Ngươi đến giờ vẫn cứng đầu, tưởng rằng trẫm sẽ nể tình Thẩm Đông mà tha cho ngươi sao?
“Người đâu—”
Hắn định gọi ngục tốt, nhưng ngay lúc ấy, một tiểu thái giám lảo đảo xông vào.
“Hoàng thượng, Cấm Vệ Quân tại vùng sông Tuyết lại phát hiện được di vật mới chôn theo.”
Lý Thừa Dục cực kỳ bực bội: “Việc này mà cũng dám đến làm phiền trẫm, lôi xuống!”
Hai ngục tốt xông tới kéo tiểu thái giám sợ hãi ra ngoài.
Tiểu thái giám hoảng sợ kêu lên: “Hoàng thượng, xin tha mạng…”
Một món ngọc khí từ người hắn rơi xuống, rơi xuống đất, phát ra một tiếng vang trong trẻo.
Lý Thừa Dục nghe thấy, ngẩn người.
Hắn đột nhiên run rẩy.
Thứ rơi trên đất là nửa mảnh ngọc bội.
Hắn bước đến, tự tay nhặt lên.
Ngọc bội đã cũ kỹ, mài mòn theo năm tháng. Lý Thừa Dục run rẩy lấy ra nửa mảnh ngọc bội trong ngực mình, ghép lại với nhau.
Hai mảnh ngọc bội vừa khít hoàn hảo.
Lý Thừa Dục đột nhiên đứng không vững, quỳ gục trên mặt đất.
“Hoàng thượng!”
Đám cung nhân hoảng hốt, vội vàng lao đến đỡ hắn.
Lúc này, không ai hiểu vì sao nửa mảnh ngọc bội lại khiến hắn kích động đến vậy.
Ta nhìn hắn, lòng ta đã rõ ràng như tuyết trắng.
Lý do rất đơn giản, nửa mảnh ngọc bội ấy là vật ta trân quý nhất trong đời, luôn mang theo bên mình, không rời nửa bước.
Nếu chỉ là mưu kế giả chết, ta tuyệt đối không đến mức đem ngọc bội chôn theo trong mộ.
Thế nên, khả năng duy nhất chính là—
Thi thể trong mộ kia thực sự là của ta.
Thẩm Đông, người từng có thể xuất hiện đúng lúc khi hắn gặp nguy nan, cứu hắn khỏi nước sôi lửa bỏng, đã thực sự qua đời từ nhiều năm trước, và giờ đây, hài cốt đã bị cuốn trôi vào dòng sông Tuyết, không thể tìm lại được nữa.
“Hoàng thượng…”
Trong tiếng gọi đầy lo lắng của đám cung nhân, ánh mắt Lý Thừa Dục trở nên mờ mịt. Hắn bước về phía Bạch Thúy, lẩm bẩm: “Đông nhi… nàng mất thế nào?”
Bạch Thúy quan sát vẻ mặt của Lý Thừa Dục, như thể đang thưởng thức một bức tranh đầy mỹ lệ và thỏa mãn.
“Bẩm Hoàng thượng,” Bạch Thúy nói từng chữ chậm rãi, “ba năm trước, Thẩm tướng quân đã cứu giá, vì Hoàng thượng mà đỡ một nhát dao của thích khách.
“Con dao ấy tẩm độc, không có thuốc giải.”
“Không thể nào… Đông nhi tại sao không đến tìm trẫm…” Mặt Lý Thừa Dục trắng bệch, giống như người đã chết.
“Thẩm tướng quân đương nhiên đã đến tìm.”
Bạch Thúy cười, nhưng nước mắt lại rơi xuống.
“Thế nhưng khi ấy Hoàng thượng đang ở bên Lục quý phi, nói rằng không gặp những kẻ không phận sự. Thẩm tướng quân đợi cả đêm trong tuyết, đến sáng mới rời đi.”
Lý Thừa Dục không hỏi thêm Bạch Thúy, hắn đờ đẫn quay người, dường như muốn rời khỏi phòng giam.
Nhưng vừa bước một bước, hắn đã phun ra một ngụm máu.
“Hoàng thượng!!”
Hắn ngã ngửa ra sau, máu từ miệng phun ra thành dòng.
7.
Trời tối rồi.
Lý Thừa Dục mở mắt trên long sàng.
Trước mặt hắn là khuôn mặt đầy lo lắng của Lục Nhược.
“Hoàng thượng cuối cùng cũng tỉnh lại.” Lục Nhược bưng chén thuốc, “Thần thiếp sợ muốn chết.
“Nghe nói Hoàng thượng đi gặp Bạch Thúy? Ả ta đã từng nhiều lần chống đối với thần thiếp, thân thể cao quý của Hoàng thượng không nên tiếp xúc với loại hèn mọn như vậy, kẻo tức giận mà tổn thương sức khỏe.
“Nhược Nhi suốt đêm tìm thái y kê đơn, vì nấu thuốc mà đôi mắt đỏ cả lên.”
Lục Nhược cầm thìa sứ, định đút thuốc cho Lý Thừa Dục.
Hắn đẩy tay nàng ra, rồi chăm chú nhìn nàng rất lâu.
Lục Nhược bị ánh mắt đó làm cho không thoải mái, ngượng ngùng chỉnh lại tóc mai: “Hoàng thượng, sao lại cứ nhìn thần thiếp như vậy.”
Lý Thừa Dục đột nhiên cười.
Hắn gọi nàng bằng giọng dịu dàng vô cùng: “Nhược Nhi.”
“Thần thiếp ở đây.”
“Trẫm chỉ có mình nàng là có thể giải tỏa phiền muộn trong lòng.”
Lục Nhược mỉm cười ngọt ngào: “Hoàng thượng nói vậy, biết thần thiếp một lòng vì Hoàng thượng, dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng không ngại.”
Lý Thừa Dục nhẹ nhàng nói: “Bảo đệ đệ Lục Tuấn của nàng, dẫn đại quân của Liễu doanh ra nghênh địch đi.”
Sắc mặt Lục Nhược lập tức tái nhợt.
Nàng khựng lại, ném chén thuốc xuống đất, rồi quỳ gối trước long sàng.
“Hoàng thượng.” Giọng Lục Nhược lập tức lẫn trong tiếng khóc, “Bọn Khương Nhung nghe nói cao lớn như thần lang chuyển thế, hung hãn tàn bạo.
“Tuấn Nhi từ nhỏ đọc thi thư mà lớn lên, là tiểu công tử thanh nhã, trên chiến trường gươm đao không có mắt, nếu bị thương thì biết làm sao đây!”
Sắc mặt Lý Thừa Dục bình tĩnh, hắn cười nhạt: “Ồ?
“Nhưng bốn năm trước, trận chiến qua sông, đệ đệ nàng và Thẩm Đông cùng chiến đấu chống Khương Nhung. Khi ấy, nàng không phải đã rót vào tai trẫm những lời khen không ngớt, rằng Lục Tuấn trẻ tuổi tài ba, nếu không có hắn thì trận ấy không thể thắng, còn xin trẫm ban chức tước cho hắn hay sao?
“Giờ xem ra, e rằng Lục Tuấn khi ấy chưa từng xông ra chiến trận, mà chỉ nấp sau lưng Thẩm Đông, ăn bám đợi chết thôi nhỉ?”
Mặt Lục Nhược tái mét.
Nàng sợ hãi, càng sợ hơn khi giọng của Lý Thừa Dục càng bình thản, nàng lại càng thêm bàng hoàng.
“Hoàng thượng…” Lục Nhược dùng đến chiêu cuối, nàng kéo tay áo, để lộ cánh tay đầy vết sẹo.
“Hoàng thượng, Lục gia ta đời đời trung lương, thần thiếp năm đó mang tâm thế sẵn sàng chết vì Hoàng thượng mà đỡ nhát dao, chưa bao giờ hối hận.
“Nhưng Tuấn Nhi là huyết mạch duy nhất của Lục gia, xin Hoàng thượng thương xót, đừng để nó một mình ra trận đối đầu với Khương Nhung.”
Lục Nhược bỗng nhớ ra điều gì, nói thêm: “Phải rồi, Thẩm Đông đâu? Chiến đấu chống giặc Khương Nhung là việc của nàng, lần này đại địch trước mặt, sao nàng lại dám trốn tránh?”
Lý Thừa Dục cười, nụ cười nhẹ nhàng nhưng đôi mắt lại chứa đầy điên cuồng.
Hắn túm lấy cánh tay Lục Nhược, nhẹ nhàng vuốt ve những vết sẹo trên đó.
Động tác của hắn nhẹ như bông, nhưng Lục Nhược rùng mình nổi da gà.
“Nhược Nhi, nàng lo đệ đệ mình bị thương trên chiến trường, sao lại nghĩ rằng chiến đấu với ngoại địch là việc của Thẩm Đông?”
“Đệ đệ nàng sinh ra trong nhung lụa, thân thể yếu ớt, còn Thẩm Đông thì sao? Nàng chỉ là một nữ tử, thấp hơn đệ đệ nàng cả cái đầu, phải luyện đao kiếm bao năm mới dám vung đao đối mặt với bọn Khương Nhung như lang sói?”
Lục Nhược hoảng sợ, cố rút tay ra khỏi tay Lý Thừa Dục.
Nhưng hắn giữ chặt tay nàng không buông.
“Nhược Nhi, nói thật cho trẫm biết, vết thương này, thực sự là nàng vì trẫm mà đỡ dao sao?”
Mắt Lục Nhược lóe lên vẻ hoảng loạn, nàng muốn quỳ xuống nhưng Lý Thừa Dục giữ chặt nàng, khiến nàng không thể quỳ.
“Hoàng thượng! Thiên chân vạn xác!” Nàng hoảng hốt, dập đầu đập vào giường, phát ra những tiếng “thịch thịch” vang dội, “Hôm ấy trong Ngự Thư Phòng, đám hạ nhân đều có thể làm chứng cho thần thiếp!”
“Hạ nhân? Ồ, Nhược Nhi nói là những cung nữ mài mực hôm đó, ngoài Thẩm Đông và nàng ra?
“Sau đó, những cung nữ ấy đều rời cung, trẫm nhớ một người còn gả cho quản gia nhà nàng.
“Nhược Nhi, những cung nữ đó, chẳng phải đều là người của nàng hay sao?”
Trán Lục Nhược đã dập đến bật máu.
“Thật khéo quá nhỉ, lúc thích khách tấn công, Ngự Thư Phòng lại toàn là người của nàng.”
Lý Thừa Dục nhẹ nhàng thở dài.
Đôi mắt hắn cuối cùng lộ ra sự hung tàn vô tận: “Nhược Nhi, chuyện này khiến trẫm phải nghi ngờ — thích khách năm đó, chẳng lẽ là người nhà họ Lục các ngươi sắp đặt?”
Lục Nhược lắc đầu lia lịa: “Hoàng thượng, không thể nào…”
Ngay sau đó, Lục Nhược thét lên thất thanh.
Bởi vì Lý Thừa Dục đã rút thanh Kim Ô đặt bên đầu giường, chém thẳng xuống cánh tay đầy vết sẹo của nàng.
Cả cánh tay rơi xuống, Lục Nhược đau đớn đến mức suýt ngất đi tại chỗ, nhưng Lý Thừa Dục lập tức dùng mũi đao chĩa vào cằm nàng, giữ nàng tỉnh táo.
“Còn nói dối một câu nữa, trẫm sẽ chặt nốt cánh tay kia của ngươi.”
Lục Nhược sợ đến phát điên, cuối cùng không còn lựa lời mà nói.