Bạc Đầu Yên - Chương 3
Ta đã sáu mươi lăm tuổi rồi, cả cuộc đời ta, đều bị chôn vùi trong dục vọng của Hạ Minh Viễn.
Vì hắn, ta đoạn tuyệt với gia đình, phụ thân ta đến chết cũng không muốn gặp ta.
Hạ Minh Viễn nhìn ta, giọng nói lại mềm mỏng, ‘‘A Uyển, chúng ta đều đã gần đất xa trời rồi, hà tất phải đi đến bước hòa ly, khiến người ta chê cười?”
Ta nắm lấy tay áo của Hạ Minh Viễn, nhìn thẳng vào hắn, ‘‘Nếu ngươi không đồng ý hòa ly, ta sẽ đến trước cửa Tống phủ, nói cho mọi người biết tâm tư bẩn thỉu của ngươi! Ngươi muốn Thiệu Vũ Nhu mất hết danh dự sao?”
Trong mắt Hạ Minh Viễn hiện lên vẻ kinh hoàng.
Hắn không dám đánh cược danh tiếng của Thiệu Vũ Nhu, đánh cược xem ta có làm như vậy hay không.
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng hắn cũng ký tên vào tờ giấy hòa ly.
Ta nắm lấy tờ giấy mỏng manh đó, như thể nắm lấy những ngày tháng còn lại không nhiều của mình.
6.
Sáng sớm hôm sau, ta cầm tờ giấy hòa ly đến nha môn để làm thủ tục.
Văn Thư là một nam nhân khoảng bốn mươi tuổi. Ông ta nhìn tờ giấy hòa ly, rồi lại nhìn mái tóc bạc trắng của ta, cùng thân hình đã có phần còng xuống, nhíu chặt mày.
‘‘Đại nương, người đã lớn tuổi như vậy rồi, sao còn muốn hòa ly?”
Ta kiên định trả lời: ‘‘Đúng vậy”.
Trấn nhỏ không lớn, tin tức truyền đi rất nhanh. Không đến nửa ngày, mọi người đều biết, lão bà tử Hạ gia lại làm ầm ĩ đòi hòa ly. Mọi người đều coi đó là chuyện hiếm có.
Ta vừa mới về nhà chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì thấy trước cửa nhà đã chật kín người.
Vài hạ nhân mặc trang phục của Tống phủ, khiêng không ít lễ vật, đứng trong sân.
Ma ma đứng đầu hơi cúi chào ta, cười nói: ‘‘Hạ đại nương bình an”.
‘‘Lão phu nhân của chúng ta nghe nói người và Hạ quản gia xảy ra mâu thuẫn, trong lòng vô cùng bất an. Nghĩ đến những năm qua, Hạ quản gia vì Tống phủ mà tận tụy hết lòng, không cầu báo đáp là vì hắn có tình có nghĩa”.
‘‘Nhưng quả thực đã khiến người chịu ấm ức, cho nên, sai ta mang những lễ vật vàng bạc này đến. Mong người đừng giận quản gia nữa, cũng đừng vì tức giận mà ngược đãi bà mẫu”.
Nghe xong lời này, những người vây xem xôn xao bàn tán.
‘‘Tống lão phu nhân quả là người có tấm lòng Bồ Tát, hành sự thật là hào phóng lương thiện”.
‘‘Đúng vậy, bình thường Hạ đại nương này nhìn cũng là người tốt, không nghĩ tới biết người biết mặt không biết lòng, ngăn cản nam nhân báo ân thì cũng thôi đi, vậy mà còn ngược đãi bà mẫu”.
‘‘Còn không phải là tham lam tiền tài của Tống phủ, muốn tiền thôi sao, tuổi đã cao rồi mà còn làm ầm ĩ đòi hòa ly, thật là mất mặt”.
Ta tức đến run cả người, xuyên qua ma ma vênh váo này, ta như thấy được Thiệu Vũ Nhu giả tạo nham hiểm. Vừa định lên tiếng, một bóng hình mảnh mai đột nhiên chắn trước mặt ta, đối diện với ma ma kia, lớn tiếng quát:
‘‘Nói bậy!”
‘‘Hôm nay mọi người đều ở đây, hãy để mọi người phân xử, cha ta Hạ Minh Viễn theo hầu lão phu nhân nhà ngươi mấy chục năm, nhà ngươi đã từng trả cho ông ấy một đồng tiền công nào chưa?”
‘‘Ông ấy nói muốn báo ân, các ngươi liền đương nhiên không trả tiền, cả nhà này đều dựa vào của hồi môn của nương ta nuôi, nếu nương ta tham tiền, sao lại phải tiêu sạch của hồi môn?”
‘‘Nãi nãi ta liệt giường mấy chục năm, đều là nương ta bưng phân bưng nước tiểu, không một ngày nào lơ là. Lão phu nhân nhà ngươi lấy mắt nào nhìn thấy bà ấy ngược đãi bà mẫu? Ngươi bảo bà ấy ra đối chất với chúng ta!”
Xuân Nha miệng lưỡi lanh lợi, nói một tràng dài khiến Tống gia phải bỏ chạy, những người vây xem cũng bắt đầu kinh ngạc vì Tống gia lại là loại người như vậy.
Hạ Minh Viễn vậy mà an tâm dùng đồ cưới của thê tử mình cả đời.
Khi Xuân Nha giúp ta thu dọn đồ đạc, A Phong đã trở về. Hắn nhìn thấy những lễ vật chất đống trong sân, vui mừng đến mức mắt sáng rực.
‘‘Mẫu thân, Tống lão phu nhân quả là người thiện tâm, rộng lượng lại hào phóng. Nhiều thứ như vậy, nếu bán đi thì được không ít bạc”.
Linh Nhi cầm một bông hoa lụa chơi đùa, cũng gật đầu tán thành: ‘‘Tống nãi nãi thật tốt, vừa rộng lượng lại vừa nhân từ, nãi nãi hà tất phải so đo cùng với bà ấy”.
A Phong quay đầu nhìn ta: ‘‘Người đã lớn tuổi rồi, đừng làm ầm ĩ đòi hòa ly với phụ thân nữa, biết dừng đúng lúc mới là đạo lý đúng đắn.”
Ta gói đồ thành một bọc, lười ngẩng đầu lên: ‘‘Ngươi thấy Thiệu Vũ Nhu tốt, vậy thì đi hỏi nàng xem, có thiếu đứa con trai như ngươi không”.
Ta chỉ vào Linh Nhi đang co ro ở góc tường: “Mang nữ nhi của ngươi đi, nếu để lại đây cũng được, nhưng về sau tự mình chăm sóc.”
Ta vác bọc lên lưng, Xuân Nha và Chu Thiết Giáp dìu ta, bước ra khỏi cái ‘‘nhà” đã giam cầm ta cả đời này.
A Phong ngây người đứng tại chỗ.
7.
Ta vốn định đến một nơi thôn quê không ai quen biết để thuê một căn nhà, trồng hoa, trồng rau, sống những ngày không phải hầu hạ người khác.
Một lão bà tử còn khỏe mạnh như ta, tự mình nuôi sống bản thân không phải là chuyện khó.
Vừa mới đến nhà Xuân Nha, một chiếc kiệu nhỏ vội vã chạy đến trước mặt ta.
Người đến cũng già nua như ta, chỉ có đôi mắt và lông mày là vẫn còn nhận ra được.
‘‘A Uyển, muội già rồi”.
Thì ra là thứ huynh, Nhạc Minh.
Cha mẹ ta không có con trai trưởng nên gia nghiệp do thứ huynh, người mà ta không mấy thân thiết này thừa kế.
Ta khẽ gọi: ‘‘A huynh”.
Nhạc Minh run rẩy lấy từ trong tay áo ra hai tờ khế đất, mấy tờ ngân phiếu đưa cho ta.
‘‘A Uyển, trước khi qua đời, phụ thân đã dặn ta, ngày thường không được quản muội, giúp đỡ muội. Nhưng nếu muội sống không tốt, tên họ Hạ kia bỏ muội, hoặc hai người hòa ly. Thì để ta đến, đưa những thứ này cho muội”.
Một tờ khế nhà, một tờ khế đất của một trang trại, mấy trăm lượng ngân phiếu.
Là nơi phụ thân để lại cho ta dung thân, bảo đảm cho ta về sau có thể không lo ăn lo mặc.
‘‘Ta nghe được tin, liền vội vàng đưa đến cho muội, may mà cái thân già này, đầu óc vẫn còn minh mẫn”.
Phụ thân giận ta ngỗ nghịch, giận ta khư khư cố chấp phải đi theo Hạ Minh Viễn.
Ông ấy đến chết vẫn giận ta, nhưng đến chết vẫn lo lắng cho ta.
Ta cũng từng là bảo bối trong lòng ông ấy!
Ta cầm những tờ giấy nặng ngàn cân đó, quỳ xuống đất, khóc nức nở.
8.
Xuân Nha dùng số tiền đó giúp ta mua hai nô bộc từ tay người môi giới.
Một nam một nữ, nam tên là Trương Đại, nữ tên là Tiểu Nha.
Hai người theo ta đến sống trong ngôi nhà mà phụ thân để lại cho ta.
A Phong đã đến tìm ta, nhưng bị Trương Đại trẻ khỏe chặn ở ngoài cửa.
Hắn không vào được, liền dẫn Linh Nhi quỳ ở cửa khóc lóc cầu xin.
‘‘Nương, người cứu nhi tử với, lần này nợ quá nhiều, người bên sòng bạc nói rồi, nếu không trả được thì sẽ đánh gãy chân con”.
Nói rồi, lại dùng sức véo vào thịt Linh Nhi, Linh Nhi bị đau khóc lớn.
‘‘Người không thương nhi tử, cũng phải thương tôn nữ chứ, nếu không có tiền, e rằng nó sẽ bị bán để trả nợ mất!”
Khóc một lúc, thấy ta không động lòng, liền bắt đầu chửi bới:
‘‘Đồ lão bà tử chết tiệt, đối với nhi tử ruột mà cũng giấu giếm, có nhà to như vậy, còn có tiền mua nô bộc, lại còn giả nghèo với ta”.
‘‘Trong lòng ngươi chỉ nghĩ đến con nhóc Xuân Nha chết tiệt kia thôi!”
‘‘Ta nói cho ngươi biết, Tống lão gia đã nói rồi, hắn kính trọng phụ thân ta như cha ruột, cũng coi ta như huynh đệ ruột”.
‘‘Hiện tại ngươi đi rồi thì tốt, đỡ gây cản trở, cứ chờ xem ta tìm cho mình một mẫu thân giàu có đi!”
Ta nhận lấy chén trà nóng mà Tiểu Nha đưa cho, nhấp vài ngụm.
A Phong đứa bé này, từ khi hiểu chuyện đã rất thân thiết với phụ thân hắn, không chịu sự quản thúc của ta.
Hắn lớn lên lại nhiễm thói xấu cờ bạc, ngày ngày ăn chơi lêu lổng.
Ta muốn xem xem, nếu không có ta lau mông cho hắn, cái thân già của Hạ Minh Viễn có đủ sức để hắn giày vò mấy lần.
9.
Một tháng sau, con trai độc nhất của Thiệu Vũ Nhu, Tống lão gia chuẩn bị nạp thiếp mở tiệc rượu.
Bởi vì Tống lão gia rất sủng ái tiểu thiếp đó nên tổ chức rất long trọng.
Khi Xuân Nha dìu ta đi hội làng mua đồ, vừa khéo đi ngang qua cửa Tống phủ.
Một giọng nói quen thuộc vang lên. A Phong, mặc quần áo gia đinh Tống phủ, đứng trước cửa Tống phủ, mở miệng gọi lớn: ‘‘Người đâu mau đến đây, lão phu nhân ngất xỉu rồi! Hạ quản gia cũng ngất xỉu rồi!”
Ta bước nhanh vài bước. Xuân Nha khó hiểu hỏi ta: ‘‘Mẫu thân, người làm gì vậy?”
Ta theo chân khách khứa đi về phía sảnh phụ, ‘‘Xem náo nhiệt”.
Sảnh phụ Tống phủ.
Đây là lần đầu tiên ta gặp lại Thiệu Vũ Nhu sau gần năm mươi năm. Bà ta cũng già đi rất nhiều, dù được hưởng cuộc sống sung sướng nhiều năm, nhưng cũng giống như ta, da nhăn nheo, tóc bạc trắng.
Lúc này, bà ta đang ngồi ngây ngốc trên mặt đất, trong lòng ôm một chiếc đai lưng của nam nhân sáng loáng.
Bà ta ngơ ngác nhìn về phía đối diện, Hạ Minh Viễn người cũng vừa mới tỉnh lại từ cơn mê man.
Hạ Minh Viễn chống hông đứng dậy, áo quần xộc xệch, chiếc thắt lưng cùng màu với áo ngoài đang nằm trong tay Thiệu Vũ Nhu.
A Phong cười tươi tiến lên, đỡ Thiệu Vũ Nhu dậy.
A Phong lại cười với mọi người, ‘‘Phụ thân và lão phu nhân đã phải lòng nhau nhiều năm rồi, chỉ vì thân phận nên không thể quang minh chính đại ở bên nhau”.