Bạc Đầu Yên - Chương 2
Đến giờ ăn cơm, Xuân Nha vẫn trừng mắt nhìn A Phong, người ca ca hơn mình mười mấy tuổi này, dọa cho A Phong đã ngoài bốn mươi tuổi phải cúi đầu ăn cơm.
Xuân Nha một tay gắp thức ăn cho ta, một tay thì rũ xuống bên người, vặn vẹo một cách kỳ lạ.
Ta nhìn đứa con gái út này, thở dài một tiếng.
Tình cảm của ta với Hạ Minh Viễn, thật ra đã nhạt nhẽo từ lâu.
Lúc còn trẻ, dù có si mê đến mấy, cũng sớm đã bị những ngày tháng sống như góa phụ mòn mỏi xóa nhòa.
Lúc sinh A Phong ta bị khó sinh, hắn lại đang bận đi mừng sinh thần nhi tử của Thiệu Vũ Nhu.
Hài tử bị bệnh, ta ôm hài tử đi trong tuyết lớn đến Tống phủ tìm hắn, hắn bảo ta đừng nói to, Thiệu Vũ Nhu vừa mới ngủ.
Ta bị bà mẫu chưa bị liệt làm khó dễ, phải đội nắng nâng chậu nước, thực sự chịu không nổi, liền nhờ người đưa thư cho hắn, lúc đó hắn đang đi dạo với Thiệu Vũ Nhu, chỉ bảo người chuyển lời cho ta, nghe theo lời dạy của mẫu thân.
Từng chuyện từng chuyện, khiến lòng ta hoàn toàn nguội lạnh.
Sau khi bà mẫu bị liệt, thậm chí còn thấy hắn hai tháng về thăm nửa ngày cũng không tệ.
Cho đến năm bốn mươi tuổi, ta phát hiện trong quần áo hắn thay ra có chiếc khăn tay thêu chữ Thiệu.
Chiếc khăn tay đó đã phai màu, viền khăn vì lâu ngày cầm trong tay mà hơi cũ, nhìn là biết được người ta đã nâng niu cất giữ rất nhiều năm.
Lúc đó ta mới ngộ ra, nào phải vì ân tình gì.
Chỉ là hắn đem Thiệu Vũ Nhu đặt trong tim, yêu thương và bảo vệ mà thôi.
Ta tính toán chuyện hòa ly, không muốn tiếp tục làm cái bóng che cho hắn ở bên cạnh Thiệu Vũ Nhu, cũng không muốn tiếp tục lo liệu việc nhà giúp hắn.
Nhưng lại phát hiện mình như con trai già sinh ngọc, mang thai Xuân Nha.
Có lẽ là ngày Thiệu Vũ Nhu bị ép phát lời thề trong từ đường rằng sẽ không bao giờ tái giá, Hạ Minh Viễn say khướt trở về, không nói không rằng liền mạnh mẽ đè ta lên giường.
Xuân Nha sinh ra là một tiểu cô nương cực kỳ xinh đẹp, nhưng một cánh tay lại không thể vung vẩy lung tung như những đứa trẻ khác, chỉ có thể kỳ quái rũ xuống bên người.
Xuân Nha trời sinh đã tàn tật, hôn sự chắc chắn sẽ khó khăn, nếu lại có thêm một người mẹ hòa ly, chỉ sợ càng không ai hỏi đến.
Chỉ có mượn danh tiếng trung nghĩa của Hạ Minh Viễn, mới có thể khiến nàng thuận lợi hơn.
Vì Xuân Nha, ta chỉ có thể tiếp tục những ngày tháng như vậy.
Ta vốn nghĩ rằng mình đã sáu mươi lăm tuổi, cả đời này cắn răng cũng sẽ vượt qua.
Nhưng bây giờ, vào năm ngoái Xuân Nha đã gả cho Chu Thiết Giáp thật thà lại có tay nghề thợ rèn, ta không còn vướng bận gì nữa, cũng không muốn tiếp tục nhẫn nhịn.
4.
Giờ ăn cơm, A Phong vừa ăn cơm vừa gắp một đũa thức ăn vào bát ta, cẩn thận hỏi ta:
‘‘Mẫu thân, của hồi môn của người, thật sự không còn sao?”
Ta còn chưa kịp nói, Xuân Nha bên cạnh đã đập bàn đứng dậy, chỉ vào A Phong mắng ầm lên:
‘‘Ngươi có phải là đồ ngốc không? Những năm qua, phụ thân có từng mang một đồng tiền nào về nhà chưa?”
‘‘Mấy chục năm nay, nãi nãi uống thuốc, trả nợ cờ bạc cho ngươi, cưới vợ nuôi khuê nữ, cả nhà này ăn mặc dùng thứ gì mà không phải dùng của hồi môn của mẫu thân? Dù là một ngọn núi vàng, cũng sớm đã cạn kiệt rồi!”
A Phong buông đũa, nhìn muội muội lớn tiếng với mình, có chút không vui.
‘‘Phụ thân đi Tống phủ báo ân, là chuyện nghĩa hiệp vang danh, ta ra ngoài cũng có thể ngẩng cao đầu ba phần, nếu muốn tiền chẳng phải là làm bẩn tâm ý của phụ thân sao.”
‘‘Huống hồ, Tống lão phu nhân, chẳng phải cũng một mình quản lý Tống phủ, nuôi nấng nhi tử sao. Người ta làm sao mà quản lý Tống phủ ngày càng phát đạt, nhi tử còn đỗ cử nhân?”
‘‘Mẫu thân của chúng ta sao lại càng sống càng nghèo, còn khiến ta đến nỗi vợ cũng bỏ đi!”
‘‘Không trách phụ thân thà theo Tống lão phu nhân, cũng không muốn về nhà.”
Ta nhìn hài tử trước mặt này, rõ ràng lúc nhỏ còn dùng bàn tay mũm mĩm nắm lấy váy ta, nói rằng lớn lên sẽ hiếu kính với ta.
Người xưa nói nhi tử giống cha, quả nhiên không sai.
Ta là người nuôi nấng hắn, giúp hắn lau chùi mông mấy chục năm, vậy mà lại không bằng người cha thỉnh thoảng mới xuất hiện của hắn.
Ta ném đũa xuống, mặc kệ A Phong và Xuân Nha đang cãi nhau, trở về phòng nằm xuống.
Trong cơn mơ màng, ta bắt đầu hồi tưởng, năm xưa tại sao lại gả cho Hạ Minh Viễn?
Năm đó, nhà ta cũng được coi là một gia đình giàu có ở trấn bên, ta là đích nữ trong nhà.
Mùa xuân đi đạp thanh, ta bị một bài thơ nồng nàn tình ý của Hạ Minh Viễn làm rung động.
Một nam tử tuấn tú ngọc thụ lâm phong, chỉ trời thề rằng nhất định sẽ không phụ ta.
Cha ta nghe nói đến hoàn cảnh gia đình nghèo khó của Hạ Minh Viễn, liền một mực từ chối.
Ta liền trốn khỏi nhà để gả cho Hạ Minh Viễn.
Cha ta tức giận nói rằng, từ nay về sau, sẽ không còn đứa nữ nhi như ta nữa.
Nhưng mẫu thân ta không đành lòng, lén lút nhét cho ta một xấp ngân phiếu làm của hồi môn.
Nhờ vào những tờ ngân phiếu này, cộng thêm việc ta làm thêu thùa để trang trải cuộc sống, mới nuôi sống được cả gia đình này.
Mẫu thân của Hạ Minh Viễn đã có người chăm sóc, hương hỏa được kéo dài, trên danh nghĩa cũng đã có thê tử, như vậy một mũi tên trúng ba đích, hắn mới có thể an tâm ở bên Thiệu Vũ Nhu cả đời.
Tiếng ồn ào dần lắng xuống, bà mẫu ở phòng trong lại bắt đầu kêu gào ầm ĩ.
Xuân Nha không đi, nàng nắm lấy tay ta, ngồi xổm bên giường, cầm lấy chiếc lược, dùng nước ấm chải mái tóc bạc dính máu cho ta.
‘‘Mẫu thân, người đi theo con đi, sau này con sẽ hiếu kính với người.”
Ta cười vỗ đầu tiểu nữ nhi này, ‘‘Nha đầu ngốc, nào có lão nương nhà ai lại đi ở nhà nữ nhi.”
Xuân Nha sốt ruột, ‘‘Con đã nói với Chu Thiết Giáp rồi, từ nhỏ hắn không có mẹ, hắn nguyện ý cùng con, coi người như mẹ ruột mà hiếu kính.”
Ta lắc đầu, trong lòng một dòng nước ấm chảy qua.
Nữ nhi như quả ớt nhỏ này, từ nhỏ đã thân thiết với ta nhất, dù chỉ có một cánh tay, cũng tranh nhau giúp ta giặt giũ nấu nướng, chăm sóc nãi nãi.
Luôn nghĩ đến việc làm cho ta nhẹ nhõm hơn, vui vẻ hơn.
Nhưng Xuân Nha lại đột nhiên nhào vào lòng ta, nức nở khóc lớn.
‘‘Nương, người đi đi, đừng quan tâm đến những chuyện này nữa.”
‘‘Con đã lấy chồng rồi, Chu Thiết Giáp đối với con trăm điều chiều chuộng. Người đã sáu mươi lăm tuổi rồi cũng nên hưởng vài ngày phúc.”
Ta hít một hơi thật sâu.
Đúng vậy, ta đã sáu mươi lăm tuổi rồi, ta không muốn hầu hạ thêm bà mẫu dù nằm liệt trên giường cũng phải dùng phân và nước tiểu để hành hạ ta nữa.
Ta cũng không muốn hầu hạ cho đôi phụ tử kia nữa.
Xuân Nha đã gả cho người tốt, ta không còn gì vướng bận nữa.
Chi bằng thực sự làm một bà già cô độc, sống trong sạch, chết cũng sạch sẽ.
Ta vỗ vai Xuân Nha, ‘‘Khuê nữ, đi tìm giấy bút cho ta.”
Ta muốn hòa ly với Hạ Minh Viễn.
5.
Tối hôm đưa thư hòa ly nhờ người gửi đến Tống phủ, Hạ Minh Viễn lại một lần nữa phá vỡ quy tắc hai tháng về nhà nửa ngày, vội vã trở về.
Vừa vào cửa, hắn đã bị một mùi hôi thối xông vào mũi, phải che mũi lại.
Hắn cau mày, bước nhanh vào phòng trong nơi nương hắn ở.
Cảnh tượng trong phòng trong như thế nào, ta không cần nhìn cũng biết.
Linh Nhi mỗi ngày chỉ bịt mũi đổ một bát cháo cho thái nãi nãi của nàng, còn về phân và nước tiểu, một khi ta không quản, sẽ không có ai quản.
Hạ Minh Viễn tức giận tột độ, ‘‘Nhạc Uyển, dáng vẻ của mẫu thân như vậy, ngươi không thấy sao? Ngươi sao có thể ngược đãi mẹ chồng, người đã tuổi già sức yếu, ngươi còn không có lấy nửa phần dáng vẻ của một nàng dâu nên có!?”
Ta bình tĩnh nhìn hắn, ‘‘Nước nóng ở trong bếp, khăn bông ở trong chậu, ngươi đau lòng mẫu thân ngươi, thì tự mình hầu hạ đi.”
Bà mẫu ở phòng trong phát ra tiếng khóc ư ử, mồm miệng không rõ ràng gọi ‘‘Con ơi.”
Hạ Minh Viễn mặt mày xanh mét, múc nước nóng vào chậu rồi bưng vào phòng trong.
Một lát sau, tiếng nôn khan không kìm nén được của hắn truyền ra.
Đến khi Hạ Minh Viễn bưng chậu ra, khuôn mặt đầy nếp nhăn vừa đen vừa xanh, trông thật đẹp mắt.
Hắn hít một hơi thật sâu, đặt chậu xuống, từ trong ngực lấy ra tờ giấy hòa ly mà ta đã viết, chỉ chờ hắn ký tên.
‘‘A Uyển, chúng ta đã sống với nhau cả đời rồi, chỉ là hôm đó phu thê cãi nhau, ta nóng giận đánh nàng một cái, sao nàng lại như vậy.”
‘‘Ta ở đây xin lỗi nàng.”
Nói xong, hắn chắp tay, cúi người hành lễ với ta.
Hắn đã gần năm mươi tuổi, chưa từng gọi tên riêng của ta.
Dáng vẻ hắn cúi người hành lễ này, dần dần trùng khớp với hình ảnh trong ký ức của ta về ngày xuân ấy, khi hắn mang theo nụ cười dịu dàng mà nói với ta: “Gặp qua tiểu thư”
Ta lắc đầu, ‘‘Hạ Minh Viễn, là ngươi và Thiệu Vũ Nhu đã sống cả đời, không phải với ta.”
Hạ Minh Viễn sửng sốt, ‘‘Ta đã nói rồi, ta và lão phu nhân cả đời trong sạch, chưa từng vượt quá giới hạn.”
Ta cười lạnh, ‘‘Ta tin, Thiệu Vũ Nhu là tuyết trên đỉnh núi, là trăng trên trời của ngươi, sao ngươi có thể đối xử với nàng có nửa phần bất kính? Thậm chí ngươi còn cố tình cưới ta để tránh tiếng xấu làm tổn thương nàng, để có thể thường xuyên ở bên nàng.”
‘‘Ồ, đúng rồi, còn có thể chăm sóc mẫu thân ngươi.”
Hạ Minh Viễn tức giận phất ống tay áo một cái, ‘‘Đồ phụ nhân vô tri, nói bậy nói bạ!”
Ta đột nhiên hất đổ đèn dầu trên bàn, ‘‘Nói bậy nói bạ sao? Ta thấy không hẳn, ngươi đã giấu khăn tay của Thiệu Vũ Nhu bao nhiêu năm rồi? Đêm hôm đó cách đây hai mươi lăm năm, ngươi say rượu ôm ta, toàn bộ đều gọi tên Thiệu Vũ Nhu!”
Sau đó, ta từng bế Xuân Nha đi khám, lang trung nói, nam tử say rượu hành sự, rất dễ sinh ra đứa trẻ như vậy.
‘‘Nếu không phải vì Xuân Nha, ta sao có thể nhẫn nhịn ngươi đến hôm nay!”
Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của ta, chảy vào những nếp nhăn trên khuôn mặt.