Bạc Đầu Yên - Chương 1
1.
‘‘Đồ lão bà tử cô độc đáng chết, thật là xui xẻo!”
Tên tráng hán cầm đầu thấy không lục được thứ gì có giá trị, tức giận nhổ một nước bọt vào người ta.
Chúng lại lục tung cả nhà, đập phá đồ đạc, rồi mới hả hê bỏ đi.
Trong nhà, bà mẫu phát ra tiếng kêu a a.
Ta biết, đó là bà mẫu bị liệt giường lại đi tiểu tiện rồi.
Nhưng lúc này ta không thể quan tâm, vừa rồi để ngăn bọn du côn vào trong nhà, ta liều mạng cản lại, bị chúng đánh một gậy vào đầu.
Máu me nhuộm đỏ mái tóc bạc trắng của ta, lại che mất một bên mắt.
Dù sao cũng đã sáu mươi lăm tuổi rồi, lúc này chỉ thấy đầu óc choáng váng.
Ngoài cửa có rất nhiều hàng xóm đứng xem náo nhiệt, cuối cùng là Trương tẩu cách vách không đành lòng đi vào đỡ ta.
‘‘Nương A Phong, có cần ta giúp ngươi truyền tin cho đương gia nhà ngươi không?”
Phu quân ta Hạ Minh Viễn sao?
Ta chậm rãi lau máu trên đầu, nhớ lại lúc tờ mờ sáng hôm qua, nhi tử là A Phong lén lút về nhà một chuyến, nói với ta rằng hôm nay sẽ có bọn du côn đòi nợ đến, bảo ta nhất định phải trốn đi.
Trong nhà còn có bà mẫu tám mươi tuổi bị liệt giường và đứa cháu gái mười tuổi, ta đương nhiên không thể trốn được.
Vì vậy, ta nhờ người đến Tống phủ, gửi thư cho Hạ Minh Viễn đang làm quản gia ở đó, bảo hắn hôm nay về nhà.
Đến chiều, một lá thư của Hạ Minh Viễn được gửi về.
‘‘Ngày mai là sinh nhật sáu mươi sáu của lão phu nhân, không thể vắng mặt, mong nương tử chăm sóc mẫu thân, giữ gìn sức khỏe.”
Ta ngơ ngác hỏi tiểu ca đưa thư, ‘‘Đã nói rõ với hắn là ngày mai sẽ có kẻ xấu đến đòi nợ rồi sao?”
Tiểu ca kia mất kiên nhẫn gật đầu, ‘‘Đã nói rồi, Hạ tổng quản đang bận chỉ huy treo đèn đỏ trong phủ, hắn nói đây là chuyện lớn.”
Ta dùng sức lau máu trên trán, hắn biết ta là thê tử của hắn, nhưng hôm nay hắn vẫn bận rộn mừng sinh nhật cho Thiệu Vũ Nhu.
Con dâu Trương tẩu kéo bà ấy, ‘‘Nương, Tống phủ đang phát bánh mừng thọ của Tống lão phu nhân, chúng ta đi muộn là không còn nữa đâu.”
‘‘Nghe nói đây là Hạ quản gia đích thân lên núi, hái loại hoa mà Tống lão phu nhân thích nhất, làm nhân bánh, quý lắm đấy.”
Trương tẩu dùng sức kéo kéo tay áo con dâu, có chút ngượng ngùng bước nhanh đi.
Toàn bộ trấn Bình An đều biết Hạ Minh Viễn năm đó rõ ràng đã thi đỗ tú tài, nhưng không muốn tiếp tục học hành, mà vì báo ơn Thiệu gia, tự nguyện ở lại nhà họ làm nô bộc.
Sau khi Thiệu Vũ Nhu, con gái duy nhất của Thiệu gia, xuất giá, hắn lại theo Thiệu Vũ Nhu đến Tống phủ làm quản gia.
Sau khi Thiệu Vũ Nhu thủ tiết, hắn tận tâm tận lực giúp Thiệu Vũ Nhu quản lý gia sản, nuôi dưỡng con thơ, ngay cả sự dìu dắt của đồng môn xưa cũng từ chối.
Mọi người đều biết, hắn và Thiệu Vũ Nhu đã cùng nhau trải qua bao mưa gió, nương tựa vào nhau để quản lý Tống gia, từ thanh xuân đến bạc đầu, bên nhau mấy chục năm.
Nhi tử của Thiệu Vũ Nhu càng kính trọng hắn như phụ thân ruột thịt.
Ta co quắp nằm trên mặt đất, vết thương trên trán đau đớn thấu tim, đau đến nỗi trái tim ta như bị rách một lỗ hổng, gió lạnh tràn vào.
Hắn vì Thiệu Vũ Nhu mà che mưa chắn gió mấy chục năm, vậy thì ta, người đã sinh con dưỡng cái, hầu hạ bà mẫu bị liệt mấy chục năm, người thê tử kết tóc của hắn, lại là cái gì?
2.
Ta nghỉ ngơi một lúc, mới đứng dậy tìm vải bông sạch xé thành từng dải, vội vàng băng bó vết thương trên đầu.
Trước đó, ta đã đuổi tiểu tôn nữ Linh Nhi đến nhà hàng xóm, con bé cầm một miếng bánh mừng thọ chạy vào muốn cho ta xem, nhưng khi nhìn thấy nửa khuôn mặt ta đầy máu, nó sợ hãi không dám vào.
Đêm hôm đó, Hạ Minh Viễn đã lâu không gặp, dắt tay Linh Nhi về nhà.
Hắn thấy dáng vẻ chật vật cùng trên đầu quấn vải bông dính máu của ta mà giật nảy mình, vội vàng bước tới xem xét.
‘‘Đây là xảy ra chuyện gì, sao lại nghiêm trọng như vậy?”
‘‘Sao còn chưa thay bộ quần áo dính máu này, rồi rửa mặt đi, đừng dọa sợ đứa bé.”
Ta lặng lẽ nhìn Hạ Minh Viễn, ‘‘Ta đã nhờ người đưa thư cho ngươi, A Phong nợ tiền cờ bạc, hôm nay sẽ có người đến nhà đòi nợ.”
Ánh mắt Hạ Minh Viễn có chút né tránh, ‘‘A Phong, tên súc sinh khốn kiếp đó, đợi hắn về, ta sẽ dạy cho hắn một bài học!”
Nói rồi, hắn lại mở hộp thức ăn trong tay, bưng một đĩa bánh mừng thọ ra đặt lên bàn.
‘‘Đây là bánh mừng thọ còn thừa trong tiệc thọ của lão phu nhân hôm nay, ta cố ý mang về, cho ngươi dính chút hỉ khí.”
Ta lặng lẽ nhìn nam nhân trước mặt.
Dù hắn đã sáu mươi chín tuổi, dù tóc đã bạc trắng, dù khóe mắt đã hằn sâu những nếp nhăn, nhưng chỉ cần nhắc đến Thiệu Vũ Nhu, trong mắt hắn sẽ phát ra thứ ánh sáng rạng rỡ không phù hợp với tuổi tác.
Ta nhìn đĩa bánh mừng thọ méo mó, không còn nguyên vẹn, cười nhạt.
Tiểu tôn nữ kéo tay ta, ‘‘Nãi nãi, ăn cái này lúc bụng đói sẽ bị nóng ruột, người nấu ít thức ăn đi.”
Hạ Minh Viễn nhìn Linh Nhi, cười cưng chiều, khẽ dặn ta: ‘‘Trên người ngươi có thương tích, nấu đơn giản thôi, ta ăn cùng các ngươi một chút, rồi phải về.”
Ta cười lạnh một tiếng, ‘‘Ngươi vẫn luôn hai tháng mới về nhà một lần, lần này sao chưa đến ngày đã về rồi?”
Trước kia ta tuổi trẻ, bị vẻ ngoài tuấn tú và lòng trung nghĩa cảm động của hắn mê hoặc, tận tụy giúp hắn lo liệu việc nhà, chăm sóc bà mẫu, hai tháng gặp hắn nửa ngày, cũng thấy vui vẻ.
Chỉ vì ta từng nghĩ, trong lòng Hạ Minh Viễn có ta.
Hạ Minh Viễn cười ôn hòa, dáng vẻ nho nhã của một người đọc sách, không hề giống một nô bộc.
‘‘Ta tất nhiên là không yên tâm về ngươi.”
Ta gật nhẹ đầu, ‘‘Vậy thì ngươi hãy từ chức ở Tống phủ đi, những năm qua ta một mình lo liệu việc nhà, rất mệt mỏi.”
Hạ Minh Viễn cau mày, không chút do dự từ chối, ‘‘Sao có thể được!”
Máu trong tứ chi dồn hết lên đầu, ta đột ngột hất đổ đĩa bánh mừng thọ chướng mắt xuống đất.
‘‘Sao lại không được! Ngươi đâu phải bán mình cho Tống gia, cũng không nhận một đồng tiền lương tháng nào của Tống gia, sao lại không thể đi!”
Đúng vậy, Hạ Minh Viễn làm việc không công ở Tống phủ.
Hắn vì báo đáp ân tình năm xưa phụ thân của Thiệu Vũ Nhu tặng bạc cho hắn đọc sách, kiên quyết không nhận một đồng tiền lương tháng nào, hắn nói nhận tiền thì không còn là báo ân nữa.
Những năm qua, đều nhờ của hồi môn của ta mới có thể trang trải chi phí gia đình.
‘‘Ngươi định làm việc ở Tống gia cho đến khi xuống mồ luôn sao? Cho dù có chết thì Thiệu Vũ Nhu cũng sẽ được hợp táng cùng phu quân của nàng, ngươi thậm chí còn không xứng đáng có một chỗ chôn cất!”
Chát!
Một tiếng vang giòn tan.
Ngay sau đó là cơn đau rát bỏng trên má ta, kéo theo cả vết thương trên trán cũng bắt đầu nhói đau.
‘‘Nếu còn dám bôi nhọ lão phu nhân, làm hỏng danh tiếng của nàng, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
Ta ôm mặt, cười khẽ.
Gần bảy mươi tuổi, ta và hắn tuy đã sinh được một trai một gái, nhưng thời gian gặp mặt lại vô cùng ít ỏi.
Hắn dành toàn bộ thời gian trong cuộc đời mình để ở bên Thiệu Vũ Nhu, thậm chí còn chưa từng cãi nhau với ta.
Cái tát này đánh thật tốt.
Để cho ta triệt để lạnh lòng.
Cũng khiến ta nhìn rõ hắn rốt cuộc là loại người gì.
3.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng, trong phòng bà mẫu truyền ra tiếng kêu rên.
Linh Nhi đến kéo chăn ta, ‘‘Nãi nãi, Thái nãi nãi cần thay tã rồi.”
Bà mẫu bị liệt giường nhiều năm, mỗi ngày vào giờ Dần nhất định phải đi vệ sinh một lần, sau đó gọi ta đến thay tã.
Mấy chục năm nay, ngày nào cũng như vậy.
Ta lật người, tiếp tục ngủ.
Đợi đến khi trời sáng hẳn, mới dậy.
Đã sớm qua giờ ăn sáng, Linh Nhi lại kéo tay ta, ‘‘Nãi nãi, phải nấu cơm rồi.”
Ta nhìn tiểu tôn nữ đã mười tuổi này, cau mày.
‘‘Gạo trong vại, củi bên bếp.”
Ta móc ra mấy đồng tiền giấu trong người, định ra phố mua một cái bánh nướng ăn.
Đứa con trai của ta không nên thân, gần ba mươi tuổi mới định được một mối hôn sự, kết hôn chưa được hai năm, đã nghiện cờ bạc, khiến con dâu tức giận bỏ về nhà mẹ đẻ tái giá.
Ta thương Linh Nhi từ nhỏ không có mẫu thân nên luôn mang theo bên mình chăm sóc, không ngờ nó lại coi việc nấu cơm là việc đương nhiên của ta, một lão bà tử bị thương.
Tới gần buổi trưa, A Phong lén lút lẻn về từ cửa sau.
Một lát sau, khuê nữ Xuân Nha cũng dẫn theo con rể, xách không ít thức ăn về nhà mẹ đẻ thăm ta.
Linh Nhi thấy cha, lập tức giơ bàn tay bị bỏng phồng rộp lên cho A Phong xem.
A Phong lập tức sốt ruột, ‘‘Nương, sao nương lại để Linh Nhi nấu cơm!”
Xuân Nha là người nóng tính, nghe vậy lập tức ném đồ xuống, trừng mắt.
“Linh Nhi đã mười tuổi, ở nhà người khác, đã có thể làm việc như người lớn. Thế nào, chẳng lẽ nó lại là tiểu thư không thể nấu cơm?”
“Ngươi không đi hiếu kính với nương, ngược lại còn trách nương không hầu hạ tốt nữ nhi ngươi sao!”
“Ngươi thương nó như vậy, ngươi đi nấu cơm đi!”
A Phong cau mày, ‘‘Nấu cơm nào phải là việc của nam nhân.”
Con rể Chu Thiết Giáp là người thật thà, cười hòa giải, cầm đồ vào bếp lo nấu cơm.
Xuân Nha thì cẩn thận gỡ băng trên đầu ta, nhìn vết thương dài một tấc trong mái tóc bạc trắng của ta, nước mắt lã chã rơi xuống.
Nghe xong nguyên do, Xuân Nha càng tức giận, cầm lấy cây cán bột đánh vào A Phong.
May mà con rể vội vàng ngăn lại.