Ba Vạn Ác Ma Làm Việc Cho Tôi - Chương 4
8
Tôi tiếp tục bán dép trong lúc chuẩn bị con đường mới.
Nhân tiện, tôi muốn đưa vào trò chơi nhỏ “Dâng Hương” của mình. Cư dân mạng đang rất hào hứng với nó và trò chơi “Dâng Hương” đã bị lỗi vài lần.
Khuôn mặt của ma nữ áo đỏ đã khỏi hoàn toàn, suốt ngày bay quẩn quanh tôi: “Tôi hồi phục rồi.”
“Người tốt và ma tốt, tôi sẽ tìm giúp cô.”
Tôi biết ý của cô ấy là cô ấy có thể giúp tôi tìm những ma quỷ chưa được đầu thai.
“Ma tốt, ngày mai tôi sẽ cho cô hai nén hương.”
Dịch vụ hỗ trợ tình cảm của tôi đã chính thức bắt đầu.
Tên của phòng phát sóng trực tiếp rất bùng nổ, nó được gọi là [Trong nhà có người chết là có phúc].
Câu này vừa nghe sẽ bị mắng ngay, nhưng có thể phổ biến là có thể kiếm tiền.
Vì vậy, khi buổi phát sóng bắt đầu, ngoài những cư dân mạng theo dõi tôi, còn có những người qua đường tiến vào mắng tôi.
[Cô bé xinh đẹp, tích chút đức đi.]
[Tên này cũng có thể vượt qua vòng xét duyệt? Nhà cô mới có người chết đấy.]
[Mọi người bình tĩnh, chị này đã nuôi dưỡng ba vạn hồn ma. Có lẽ chị ấy đang tạo cơ hội việc làm cho những hồn ma đã chết nhà các bạn. Cứ âm thầm vui vẻ đi, tốt nghiệp nửa năm rồi tôi vẫn nằm ở nhà.]
[Kết nối! Tôi muốn đi đôi dép do anh ma và chị ma gửi đến.]
“Hôm nay, tôi không bán dép. Hôm nay, tôi là người dẫn chương trình cảm xúc.”
“Có ai là người bạn thương tiếc không, hay có điều gì bạn chưa kịp nói ra mà người đó đã qua đời, không còn chỗ để tiếc nuối?”
“Nếu bạn tiếc nuối, họ cũng đang tiếc nuối mà chưa bước vào luân hồi, vậy chúng ta có thể mời họ đến nói chuyện với bạn trong giấc mộng.”
“Nhấp vào túi may mắn ở góc trên bên trái và chỉ có ba người được chọn mỗi ngày.”
[Tuyển nhiều thủy quân như vậy chỉ để thúc đẩy hoạt động kinh doanh. Không rõ giá niêm yết, thế nào cũng phải gửi tin riêng để hỏi, và chắc chắn giá cả sẽ vượt xa giá trị của nó.]
[Chủ phòng có thấy bình luận của tôi không? Tôi thực sự muốn gặp mẹ tôi.]
Sau khi mở ba chiếc túi may mắn, người đầu tiên kết nối là người đã để lại cho tôi lời nhắn muốn gặp mẹ: “Tôi năm nay hai mươi tám tuổi, đã gần mười năm không gặp mẹ. Khi mẹ bệnh nặng, tôi đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học, gia đình đã giữ bí mật với tôi.”
“Khi tôi quay về, tôi đã trở thành một đứa trẻ không có mẹ. Chị tôi nói mẹ tôi đã cố gắng đợi tôi về, nhưng vẫn không qua khỏi…” Giọng cô ấy nghẹn ngào và không thể nói được nữa.
Tôi nghe thấy cô ấy đang cố gắng điều hòa lại hơi thở của mình, sau đó cô ấy nói: “Tôi không biết liệu mẹ có trách tôi vì đã không gặp mẹ lần cuối hay không. Bao năm qua, những giấc mơ về mẹ luôn vụn vỡ và không bao giờ có kết cục tốt đẹp.”
“Cô có thể cho mẹ đến gặp tôi được không?”
Tôi nhìn ma nữ áo đỏ đang co ro bên cạnh lư hương tôi mua cho, vẻ mặt vô cảm: “Sinh thần bát tự, thành phố cư trú.”
Đối phương gửi tin nhắn riêng cho tôi, ma nữ áo đỏ bay tới nhìn rồi gật đầu.
“Tối nay ngủ sớm đi, mẹ cô sẽ tới thăm cô. Nếu cô thực sự không ngủ được thì có thể uống thuốc ngủ.”
Đừng để mất ngủ làm cản trở con đường kiếm tiền của tôi.
“Sau khi việc này giải quyết xong, tùy theo khả năng của cô mà gửi tiền cho tôi, cũng đừng quên dâng hương cho chị ma của tôi.”
Thấy tôi còn nhớ lời hứa, ma nữ áo đỏ hài lòng bay trở lại lư hương.
Vân Ly ghi chép trong khi quay video. Cô ấy nói rằng đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một con người có thể sống hòa hợp với ma quỷ, và sư môn của cô đã yêu cầu cô ghi chép để nghiên cứu.
Người thứ hai kết nối với tôi là một blogger thú cưng với 200.000 người theo dõi: “Linh hồn của thú cưng có thể tìm thấy không? Con chó con của tôi tên là Tata. Nó rất ngoan và nhút nhát. Mỗi lần đánh nhau với những con chó khác, nó đều quay lại nhờ tôi giúp đỡ. Năm ngoái, nó bị đánh chết ở để bảo vệ tôi. Tata quá rụt rè, tôi không biết liệu nó có sống tốt không?”
“Tata được một người bạn tặng cho tôi. Tôi không biết rõ ngày sinh của nó, nhưng tôi có rất nhiều ảnh, có tìm được không?”
Cô ấy đã đăng một số trực tiếp trong phần bình luận.
Ma nữ áo đỏ chậm rãi nói: “Người xấu, chó tốt, chó lại về.”
Thỉnh thoảng cô ấy nói một cách khó hiểu, nhưng tôi có thể đại khái đoán được ý cô ấy.
“Tata của bạn đang ở trong nhà bạn.”
Đầu bên kia im lặng một hai giây rồi hét lên: “Gần đây tôi có nhặt được một con chó con. Nó trông giống hệt Tata và tính cách cũng tương tự. Đây có phải là Tata không?”
Vân Ly nãy giờ vẫn im lặng cười nói: “Có thú cưng sợ cô không nhận ra, chúng nó sẽ giữ nguyên hình dáng của kiếp trước. Cô không biết thú cưng của mình trông như thế nào sao?”
Blogger thú cưng đầu tiên là khóc, sau đó chuyển sang giọng điệu phấn khích: “Tôi biết đó là Tata của tôi. Họ đều nói tôi bị điên.”
“Tata quay lại để gặp mẹ phải không?”
Bên kia có tiếng chó sủa.
Sau đó, cô ấy thưởng cho tôi sáu Carnival, và tôi nhanh chóng tắt phần nhận thưởng: “Không cần nhiều như vậy, tôi chỉ là giúp cô khẳng định suy nghĩ của chính mình mà thôi.”
[Tôi cũng nhớ Yeye của mình. Nó không quay lại tìm tôi có phải nó bị lạc không?]
[Hu hu hu, cún con, nước mắt của tôi chẳng có giá trị gì cả.]
[Mời các blogger thú cưng đóng vai những sinh vật siêu nhiên. Mặc dù là giả nhưng các bạn thực sự là những thiên tài khi lên kế hoạch cho việc này.]
Tôi mỉm cười không nói gì, bấm vào người thứ ba kết nối: “Trước hết, tôi là một người theo chủ nghĩa duy vật.”
“Tiếp theo, tôi muốn cô nói cho anh ấy biết, giấc mơ ruộng đồng lúa trổ bao la đã thành hiện thực ở thế hệ chúng ta.”
Tôi đột nhiên không nói nên lời.
Khi còn học đại học, một người bạn cùng lớp đã xin phép giáo viên về nhà vì cần thu hoạch lúa.
Có người hỏi anh ấy: “Giá lúa không cao, nếu về thu hoạch thà đi học thêm hai buổi nữa.”
Câu trả lời của anh ấy là: “Tuy giá lương thực không cao, nhưng không thu hoạch thì mọi người lấy gì để ăn?”
Đây chỉ là một chuyện nhỏ trong cuộc đời sinh viên của tôi.
Ở thế hệ chúng ta, việc “đổi con lấy cơm”, “chết đói khắp nơi” đã trở thành lịch sử.
Nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta có thể dễ dàng quên đi điều này.
Ma nữ áo đỏ bay tới một lúc lâu mới nói: “Người tốt.”
9
Đêm đó, ma nữ áo đỏ sắp xếp người kết nối đầu tiên gặp mẹ cô ấy.
Tôi không biết những điều cụ thể, tôi chỉ có thể biết từ ma nữ áo đỏ.
Dì không trách cô ấy, bà chỉ muốn xem con gái lớn lên như thế nào.
Trong nhiều năm, bà vẫn luôn từ chối bước vào luân hồi.
Không thể báo mộng là vì không vào được.
Ma nữ áo đỏ ở bên cạnh tôi mấy ngày nay, được không ít người cảm tạ, lấy công đức của cô ta làm cầu nối, lúc này mới giúp cho hai mẹ con thành công gặp mặt.
Tôi hỏi cô ta: “Còn cô thì sao? Cô không có ai muốn gặp à?”
Ma nữ áo đỏ sửng sốt hai giây, chậm rãi lắc đầu: “Tôi không nhớ.”
“Người cô nhờ tôi tìm đã tìm thấy rồi.”
“Ông ấy nói, đợi thêm chút nữa, đợi lúa lại bao phủ toàn cầu, thế giới thoát khỏi nạn đói, ông ấy sẽ rời đi.”
Cô ta nghiêng đầu, có chút khó hiểu: “Trên người ông ấy, có rất nhiều công đức.”
Tôi cúi mặt xuống và nhớ tới tiếng khóc dồn nén mà năm thứ hai đại học ngồi trong phòng học đã nghe thấy.
Tôi đã nói: “Tất nhiên rồi.”
“Không ai không tôn trọng lương thực.”
10
“Cảm ơn chủ trì, tôi đã gặp được mẹ.”
“Mấy ngày nay tôi đang phân vân không biết có nên đi du học hay không. Sức khỏe bố tôi cũng kém, không thể sống thiếu người. Tôi đã sợ, nhưng mẹ bảo tôi nên đi. Bà nói tôi bay càng cao, bố mẹ sẽ càng tự hào.”
“Chủ phòng, xin hãy mở mã, tôi sẽ gửi tiền. Cô có nhắc đến hương, tôi sợ mình làm không đúng nên đã mua một miếng ở nghĩa trang và nhờ người trông coi, nếu chị ma không hài lòng thì cứ nói với tôi.”
Tôi đăng một bức ảnh, đừng hỏi tại sao không để chuyển khoản riêng, bởi vì tôi là một công dân tốt, tuân thủ pháp luật, mẹ tôi có thể yên tâm.
Những chuyện như trốn thuế, tôi không làm.
Người đối diện nhanh chóng bay đến chụp ảnh, số tiền cô ấy chuyển khiến tôi phải ngạc nhiên một lúc.
Quả nhiên làm cách này kiếm tiền nhanh hơn.
Nhưng tôi là một người lớn nhỏ đều phải ôm đồm.
Ba vạn ác ma của tôi đang làm việc chăm chỉ để sản xuất và vận chuyển hàng hóa điên cuồng.
Chị ma áo đỏ thì cùng tôi xử lý những danh sách báo mộng kia.
Tôi dùng số tiền này để liên tục mở rộng ngành công nghiệp mới.
Trong vòng chưa đầy ba tháng đã thay đổi toàn diện.
Người tiêu dùng có thể mua những sản phẩm ngày càng tốt hơn với số tiền ít hơn.
May mắn thay, tôi đã sớm ký một thỏa thuận với bộ phận đặc biệt, chính là không được đoạt vị trí của nhân viên hành nghề liên quan.
Việc này dễ giải quyết, chức vụ không thay đổi, nội dung công việc giảm, lương ổn, nhân viên thắp hương cho ma trước khi tan sở.
Do chi phí sản xuất giảm, giá các nhu yếu phẩm cũng giảm mạnh.
Tôi có thể sống rất tốt với mức lương hai ngàn rưỡi.
Xã hội giảm thiểu bóc lột và thực hiện hệ thống làm việc bốn ngày.
Các nhân viên văn phòng trông khá hơn rất nhiều và không còn cảm giác oán hận nữa.
Chúng ta có cuộc sống tốt đẹp hơn là nhờ những linh hồn ma quỷ không biết mệt mỏi đó.
Và mỗi ngày mở mắt ra tôi đều lo lắng về việc tiền tiêu không hết.
Số tiền này đủ để mười tám đời tiếp theo không cần phấn đấu, thật không có ý nghĩa.
Tôi quyết định quyên góp một phần cho đầu tư giáo dục quốc gia và công tác phục hồi nông thôn.
Những nguồn lực giáo dục mà tôi chưa được hưởng thì thế hệ mai sau của quê hương sẽ được hưởng.
Không ai phải vất vả mưu sinh, cả xã hội thịnh vượng.
Bởi vì chi phí của tôi bằng không, và trái tim đen tối của tôi không nhắm vào con người, chỉ nhắm vào những con ma.
Nhưng bạn biết đấy, có rất nhiều người chết mỗi ngày trên khắp thế giới.
Mỗi ngày mở mắt ra tôi đều không khỏi cảm thán: Đây là thời đại của chị!
-HẾT-