Ba Vạn Ác Ma Làm Việc Cho Tôi - Chương 2
5
Là một ma nữ có thể giao tiếp với tôi, cô ta không hề đơn giản.
Cô ta có thể ra lệnh cho tất cả các ác ma.
Với một cái vẫy tay, ba vạn ác ma đã tràn vào nhà máy nhỏ của tôi và bắt đầu hoạt động máy móc.
Vì không ngủ và không nghỉ nên hiệu suất hoạt động của các ác ma rất cao.
Chưa đầy nửa ngày, tôi đã có mấy chục ngàn đôi dép lê.
Tất cả vật liệu trong nhà máy đều được tiêu thụ hết, ba vạn ác ma nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi nhìn về phía Vân Ly: “Đại sư, tôi có nên thắp hương cho họ không?”
“Trông họ như muốn nuốt chửng tôi vậy.”
Vân Ly nói rằng chưa bao giờ thấy ai đối xử với quỷ như vậy nên cô ấy chọn ở lại xem.
Vân Ly lau mặt, nhưng chưa kịp nói gì thì nữ quỷ áo đỏ đã giành nói trước: “Có tôi ở đây.”
“Không sợ.”
Tôi có chút cảm động.
Nếu cô ta không có ý dọa tôi bằng khuôn mặt xấu xí của mình, tôi sẽ cảm động hơn.
Tôi lặng lẽ dời mắt đi: “Cảm ơn, tôi sẽ bắt đầu bán hàng.”
Tiêu đề của phòng phát sóng trực tiếp là: [Tôi ra giá cho mọi người hạ xuống.]
Có lẽ là do sự phổ biến của kết nối lần trước với Vân Ly, cộng với tương tác phổ biến của trò chơi “Dâng Hương”, số người trong phòng phát sóng trực tiếp ngay khi phát sóng bắt đầu đã vượt quá ba con số.
[Đồ dối trá chết tiệt! Cô chuẩn bị mọi thứ chỉ để bán hàng. Tôi còn ngu ngồi đây chờ bắt đầu.]
[Cô bắt ma đi làm việc, đừng hạ lương của tôi xuống nhé.]
[Tôi đã chờ cô thể hiện kỹ năng, nhưng cuối cùng cô lại tạo ra một mớ hỗn độn.]
[Trận chiến lớn như vậy mà cô lại bán dép à?]
Khi tôi lướt qua bình luận nghiêm túc duy nhất, tôi biết cơ hội đã đến: “Tôi không còn cách nào khác, bố tôi mở xưởng sản xuất dép lê.”
“Dép của chúng tôi dễ mang nhưng lại không có khách hàng quen. Tại sao chứ?”
“Chất lượng tuyệt vời và kiểu dáng quen thuộc, có phần quê mùa. Nếu bạn mua một đôi, bạn có thể mang ít nhất mười năm.”
[Mặc dù rất bình thường nhưng tôi thừa nhận rằng phong cách này thu hút tôi.]
[Quê ở đâu? Nhiều năm như vậy vẫn một kiểu này. Đây là đôi dép chân ái của ông nội tôi đấy.]
[Đúng rồi, mẹ tôi cũng thích nó. Siêu thị giảm giá từ 9.9 tệ một đôi, còn lại hơn 7 tệ. Chủ phòng, cô làm sao bán được?]
Tôi hắng giọng, lấy từ đống dép phía sau ra một đôi dép rồi xỏ lên một cách sành điệu: “Không cần 9.9 tệ, cũng không cần 7 tệ.”
Tôi làm một cử chỉ: “3.9 tệ và miễn phí vận chuyển.”
[Nó hơi rẻ một chút, nhưng chỉ thế thôi.]
[Miễn phí vận chuyển đến vùng sâu vùng xa?]
[Miễn phí vận chuyển đến vùng sâu vùng xa thì chủ phòng sẽ nhảy lầu để bù. Đừng làm khó người khác, được không?]
“Cảm ơn người bạn tốt bụng. Nhưng mà, chúng tôi không chỉ miễn phí vận chuyển đến các vùng sâu vùng xa trong nước mà còn ra nước ngoài.”
“Chỉ cần bạn ở trên Trái Đất, mọi thứ đều được vận chuyển miễn phí.”
“Nhưng, các bạn ở nước ngoài hãy chú ý. Bạn phải gửi bát tự riêng cho tôi, nếu không tôi sẽ không thể tìm thấy bạn.”
[?]
[Thật là một yêu cầu kỳ lạ. Không phải là vay tiền đấy chứ? Các chị em hãy cẩn thận và đề phòng nhé.]
[Tôi cười chết mất. Ai lại đem bát tự của mình để mua một đôi dép ba tệ chín? Chủ phòng sẽ gửi nó cho bạn và sắp xếp nhận hàng gấp.]
“Chủ yếu là hậu cần của chúng tôi khá đặc biệt, nếu khoảng cách quá xa, nhân viên chuyển phát sẽ cần bát tự để tìm thấy bạn.”
“Xin mọi người hãy yên tâm, chúng tôi sẽ đến nơi trong vòng 24 giờ kể từ khi đặt hàng. Nếu chúng tôi không đến, tôi sẽ tự bỏ tiền túi đền bù 888 tệ.”
“Bất kể bạn ở đâu, miễn trên Trái Đất, chúng tôi sẽ giao hàng cho bạn trong vòng 24h.”
Tôi đã từng thức khuya để xem các chương trình phát sóng trực tiếp đến hỏng não, nhưng giờ đầu tôi tự dưng nhảy số.
Đáng tiếc không ai cùng tôi diễn cảnh trả giá lỗ vốn.
Tôi thông qua ma nữ áo đỏ biết rằng những con ma này có thể dịch chuyển tức thời, xác định mục tiêu và nhanh chóng tìm thấy họ.
Đây là lý do tại sao có ba vạn ác ma đi theo tôi.
Những khu vực quá xa phải có sinh thần bát tự mới xác định chính xác.
Với năng lực tốt như vậy, sẽ thật đáng tiếc nếu không sử dụng để chuyển phát nhanh.
Nếu không sợ gây hoảng loạn, tôi sẽ cho họ đăng ký làm người giao hàng để giao đồ ăn mang đi lúc nửa đêm.
Tôi đúng là một thiên tài.
Bài viết được xem quá nhanh, có người mời bạn bè, đồng đội đến xem cho vui. Số lượng người xem trong phòng phát sóng trực tiếp đã vượt quá bốn chữ số.
[Giao trong vòng 24 giờ, 3.9 tệ miễn phí giao hàng, không ai chấp nhận đơn hàng như thế đâu.]
[Điên rồi. Chẳng lẽ cô đang cố tình lùa gà rồi bỏ trốn sao?]
[Người giao hàng tìm kiếm ai đó dựa trên bát tự. Đừng nói người giao hàng là ma nha.]
Tôi cười rạng rỡ: “Đúng vậy, nhân viên giao hàng đều là ma, nhưng đều là ma tốt được chúng tôi tận tâm bồi dưỡng.”
“Tuyệt đối không làm tổn thương mọi người.”
“Họ đến một cách lặng lẽ và rời đi một cách lặng lẽ.”
Câu nói này quá đáng đến mức cư dân mạng chỉ trích tôi hết lượt này đến lượt khác.
[Bệnh nhân tâm thần nhà ai chạy ra đây vậy? @Giám đốc bệnh viện tâm thần.]
[Bạn là ai? Mục đích của bạn là gì?]
[Mở mắt là nói dối. Hôm qua nói sẽ dùng ma để vận hành dây chuyền sản xuất. Hôm nay thì tận tâm bồi dưỡng chúng. Tôi hỏi cô, cô có lương tâm khi nói vậy không? Chúng tôi là cư dân mạng, không phải đám ngu.]
Sau một thời gian, số lượng người xem đã vượt quá 10.000 người.
Doanh số bán hàng cũng tiếp tục tăng.
Vân Ly nhắc tôi kiểm tra điện thoại.
Tôi bấm vào tin nhắn cô ấy gửi, là một liên kết.
Tiêu đề của một bài đăng từ một nhóm nổi tiếng trong nước: 3.9 tệ một đôi dép, chủ phòng sẽ sắp xếp để ma giao hàng.
Văn bản:
[Anh em đến phòng phát sóng trực tiếp để xem bán dép đi.
3.9 tệ miễn phí vận chuyển, sẽ đến trong vòng 24 giờ. Đúng, nó sẽ được giao chứ không phải đang vận chuyển.
Nhưng đó chưa phải là chuyện vô lý nhất. Điều đáng ngạc nhiên nhất chính là chủ phòng bảo rằng sẽ miễn phí vận chuyển trên toàn thế giới và giao hàng trong 24 giờ.
Tôi tự hỏi, không lẽ tôi đã lạc hậu đến mức thế giới phát triển vượt bậc mà tôi không hay biết?
Chủ phòng cho biết họ sẽ sắp xếp để hồn ma giao hàng. Nếu không giao hàng sẽ nhận bồi thường 888 tệ.
Tôi không phải đến vì 888 tệ này, tôi chỉ đặt một đơn để xem ngày mai cô ấy sẽ tìm lý do gì để trì hoãn.]
Ai đó trong phần bình luận bên dưới đã đào lại buổi phát sóng trực tiếp của tôi với Vân Ly và phân tích rằng tôi đã đi một con đường điên rồ và bệnh hoạn để bán hàng của mình.
Tôi tiếp tục kéo xuống, có một bình luận được rất nhiều người thích: [Sống ở vùng sâu vùng xa còn nông thôn hơn cả nông thôn, tôi chắc chắn sẽ kiếm được 888 tệ này.]
Bài đăng này đã được tài khoản tiếp thị chuyển đi và nhanh chóng nóng lên.
Hàng chục nghìn người cùng lúc tràn vào phòng phát sóng trực tiếp của tôi, số lượng đến rồi đi cố định ở mức khoảng 50.000 người.
Khối lượng bán hàng vượt quá 8.000 đôi.
Hầu hết cư dân mạng đều đến xem náo nhiệt.
Thấy doanh số không tăng nữa, tôi tạm biệt khán giả và rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Nhìn một danh sách dài phía sau, tôi nói với ma nữ áo đỏ: “Yêu cầu họ chọn địa chỉ họ muốn và lặng lẽ gửi cho họ.”
Ma nữ áo đỏ bay bên cạnh tôi, sau khi xem buổi phát sóng trực tiếp của tôi, cô ta suy nghĩ một lúc: “Người xấu, cô đã gạt người.”
“Ma tốt, ma không lừa ma.”
Tôi kiên nhẫn giải thích: “Đây là bán hàng, cần một chút thủ thuật.”
Cô ta tiếp tục nhắc lại: “Người xấu, ma tốt.”
“Được được được, ma tốt, ma tốt, người xấu.”
“Hãy nhớ rằng, mỗi đơn hàng đều phải có ma đưa đến. Khi giao hàng xong, tôi sẽ sai người thắp hương cho cô.”
Đôi mắt của ma nữ tỏa sáng, tôi có thể nhìn thấy bằng mắt thường, rất đáng sợ.
Cô ta vui vẻ đi thu xếp.
Nói là sắp xếp nhưng thực chất chỉ là một cái vẫy tay, các hồn ma hiểu ý và ngoan ngoãn xếp hàng để nhận địa chỉ giao hàng.
Việc giao tiếp như thế này thực sự rất tiện lợi, nếu con người có thể làm được thì họ sẽ không còn phải lo lắng về việc hỏi người lãnh đạo nên chọn phương án A hay phương án B nữa.
Lãnh đạo trả lời: “Cứ thế mà làm.”