Bà Nội Muốn Ly Hôn - Chương 4
Tôi từ chối, hiện tại tôi chưa muốn kiếm tiền từ tài khoản này.
16.
Ông nội ở nhà dì hai tháng, khiến dì và dượng suýt ly hôn, sau đó bị dượng đuổi đến nhà bác cả.
Dượng tuyên bố trong nhóm gia đình, sau này tuyệt đối không quan tâm đến sống chết của ông già này nữa!
Hắn ta họ Tưởng, ông nội là họ Trần, không liên quan đến hắn ta. Hơn nữa ông nội đã đưa hết tiền và tài sản cho con trai, càng không nên đến tìm con gái để dưỡng già.
Dì không nói gì trong nhóm, lặng lẽ thoát khỏi nhóm gia đình, chỉ còn bác cả là chửi bới om sòm trong nhóm.
Tôi nghĩ, ngày tháng khổ sở của ông già mới chỉ bắt đầu thôi.
Còn cuộc sống của bà nội ngày càng tốt hơn, một người nổi tiếng có năm triệu người theo dõi đã xem video bà nội ly hôn ở tuổi sáu mươi, muốn đến phỏng vấn bà nội.
Tôi hỏi ý bà nội rồi giúp bà nhận lời phỏng vấn.
Cuộc phỏng vấn được hẹn vào một buổi chiều đẹp trời, đối phương đi tàu cao tốc đến tận nơi, bà nội không muốn đến nơi khác nên gặp mặt ngay tại phòng nghỉ của công ty.
Sau vài câu chào hỏi xã giao, cuộc phỏng vấn bắt đầu.
Bà nội đối mặt với người phỏng vấn xa lạ nhưng nhẹ nhàng, từ từ mở lời: “Tôi quyết định ly hôn vào ngày sinh nhật sáu mươi tuổi…”
“Tôi kết hôn hơn bốn mươi năm, cả đời chỉ quanh quẩn bên chồng con, ngay cả uống nước cũng bị chê bai, làm hết việc nhà, ăn thêm một miếng cơm cũng bị mắng là tham ăn. Bốn mươi năm qua, tôi chưa từng cảm thấy hạnh phúc, mỗi ngày làm bất cứ việc gì, tôi đều phải nghĩ trước, nói câu này, làm việc này, có bị ông ấy mắng không.”
“Ông ấy rất hay trách móc người khác, bất cứ chuyện nhỏ nào, ông ấy cũng có thể tìm lý do để trách móc bạn. Lâu dần, ông ấy khiến tôi cảm thấy mình là một người làm việc không có chừng mực, chẳng ra gì.”
“Có một thời gian, tôi sống rất đau khổ, tôi cảm thấy mình chẳng có giá trị gì, là người thừa trên thế gian này nhưng những người xung quanh tôi đều sống như vậy, chỉ là ông ấy có tính tình tệ hơn.”
Bà nội bình tĩnh kể lại trước ống kính, tôi đứng sau màn hình nhìn mà nước mắt tuôn rơi.
“Tôi sống như một nô lệ không công, hôm đó cháu gái tôi đọc cho tôi một câu trong sách, tôi thấy rất đúng.”
“Hôn nhân chính là để đàn ông có một nô lệ hợp pháp.”
“Ngày ly hôn, tôi cảm thấy mình được tự do. Tôi tự do như một chú chim, dù có chết cũng phải chết ở bên ngoài.”
Người phỏng vấn nhẹ nhàng hỏi: “Vậy cuộc sống của bà có gì thay đổi sau khi ly hôn không?”
Nói đến đây, bà nội liền cười. “Thay đổi quá nhiều rồi, trước đây tôi nấu ăn là bị bắt lỗi, có đôi khi bạn cũng có thể nghe ra được là ông ấy cố tình tìm xương trong trứng gà, tìm lỗi để mắng tôi. Bây giờ tôi nấu ăn, được hoan nghênh lắm, họ ăn gì cũng khen ngon!”
“Ngày nào cũng khen tôi nấu ăn ngon, cảm giác này rất khác!”
Người phỏng vấn cười: “Cháu đã xem tài khoản của bà, bà nấu ăn đúng là rất thơm. Nói cách khác, bây giờ bà nấu ăn không chỉ có thể nhận được tiền công mà còn được khẳng định và tôn trọng đúng không?”
Bà nội gật đầu: “Đúng đúng, mấy người làm văn hóa các cô đúng là biết nói.”
“Trước đây tôi thấy mình chẳng ra gì, việc này cũng làm không tốt, việc kia cũng làm không tốt nhưng bây giờ tôi tự học đánh máy, xem video học nấu món mới, tôi thấy mình cái gì cũng có thể học được.”
Cuộc phỏng vấn kéo dài gần hai tiếng, trong hai tiếng này, bà nội đã trút hết nỗi ấm ức cả đời mình.
17.
Ông nội không biết nghe ai chỉ điểm, thế mà tìm đến công ty.
Ông đứng trước cửa công ty lớn tiếng: “Thái Thục Phân! Thái Thục Phân bà ra đây cho tôi!”
Những người trẻ tuổi trong văn phòng ùa ra, từng người một đứng sau bà nội như vệ sĩ.
Khuôn mặt dữ tợn của ông nội lập tức héo đi, ông hừ hừ hai tiếng, nặn ra một câu: “Làm loạn cũng làm loạn rồi, bà theo tôi về đi.”
Bà nội nhàn nhạt nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Ông nội bắt đầu vô lại: “Không tính! Bà đã sống với tôi mấy chục năm rồi, sao lại không phải vợ tôi!”
Ông ta ra vẻ bố thí: “Bà theo tôi về, mỗi tháng tôi sẽ chia cho bà một nửa tiền lương hưu một nghìn năm trăm.”
Bà nội tỏ vẻ khinh thường, quay mặt đi không nhìn ông ta.
Tôi cười lớn chế giễu: “Ông nội, bây giờ mỗi tháng tiền lương của bà nội là sáu nghìn! Một khoản tiền quảng cáo là mười vạn!”
Ông nội lộ vẻ mặt như trời sập, chuyện bà nội có thể kiếm tiền khiến ông ta rất khó chịu: “Bà ta chỉ nấu ăn thôi, sao có thể kiếm được sáu nghìn?”
Chúng tôi đều tỏ vẻ khinh bỉ nhìn ông già tồi tệ này, tôi gọi điện cho bảo vệ đuổi ông ta ra ngoài.
Ông nội bị bảo vệ túm vai lôi ra ngoài, ông ta tức giận hét với tôi: “Đồ súc sinh! Tao là ông nội mày!”
Tôi mất kiên nhẫn quay đầu lại: “Biết rồi, ông chết tôi sẽ đốt vàng mã cho ông!”
Sau khi tan làm, tôi gọi điện cho mẹ, kể đơn giản chuyện bên này.
Mẹ nói: “Lão già súc sinh đó là đáng đời, ở nhà bác cả con định đánh bác cả con, bị con trai và cháu trai của bác ấy hợp sức đánh. Bác cả con không chiều chuộng ông ta, bây giờ hơi không vừa ý là đổ thẳng thức ăn thừa lên người ông ta.”
“Con phải nói với bà con, đừng mềm lòng, về chắc chắn lại bị đánh!”
Tôi trả lời: “Con biết, bà nội căn bản không muốn để ý đến ông ta.”
Ông nội có sống khổ sở thế nào cũng là đáng đời!
18.
Video của đại V năm trăm vạn đăng lên đã gây sốt, tài khoản “Hoàng nãi nãi hôm nay có cho lợn ăn không.” tăng từ ba mươi vạn người theo dõi lên thẳng bảy mươi vạn.
Bác cả cũng xem được video đó, bác ấy cố ý gọi điện cho tôi, chưa kịp xã giao hai câu tôi đã mất kiên nhẫn hỏi: “Bác cả có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Bác cả ấp úng hỏi: “Bà nội con thật sự một khoản quảng cáo mười vạn sao?”
Tôi cười lạnh hỏi ngược lại: “Liên quan gì đến bác?”
“Hồi trước bác chê bà nội vô dụng, bây giờ cũng đừng có mà bám lấy!”
Tôi không cho bác ấy cơ hội nói, trực tiếp cúp điện thoại.
Tôi biết bác cả không phải đèn dầu đã cạn nhưng không ngờ động tác của bác ấy lại nhanh như vậy.
Ngày hôm sau, bác cả đã dẫn ông nội đến công ty làm loạn.
Ông nội cầm một bó hoa, lúng túng nói với bà nội: “Thục Phân, tôi biết lỗi rồi, bà về đi.”
Đáng tiếc là bây giờ bà nội ngay cả một lời của ông ta cũng không muốn nghe.
Bác cả không vui hừ một tiếng, ông nội như một con chó già bị thuần hóa, quỳ phịch xuống, khóc lóc nói với bà nội: “Thục Phân! Về đi! Bà không về thì tôi không có ngày nào được yên!”
Tôi nửa cười nửa không: “Đây là làm sao vậy?”
Bà nội tâm vững như sắt: “Tôi về với ông thì tôi sẽ không có ngày nào được yên.”
Bác cả thấy ông nội vô dụng, tự mình vỗ đùi làm loạn: “Không có thiên lý! Nhà nào mà mẹ chồng không phải ở nhà con dâu dưỡng già! Con tiện nhân này thấy mẹ có thể kiếm tiền mới đón mẹ đi thôi!”
“Con tiện nhân vô lương tâm vì tiền mà cố tình chia rẽ ba mẹ chồng tôi ly hôn! Thiên lôi đánh xuống không có lương tâm này đi!”
Bà nội tức giận quát lớn: “Nàng dâu lão đại! Cô coi mọi người đều ngốc à!”
“Hồi trước các người thấy bà già này là gánh nặng, đều sợ tôi dựa dẫm vào các người, bây giờ cũng đừng có mà đến tìm tôi! Tôi chỉ theo Gia Gia, những người khác tôi đều không nhận!”
Sắc mặt bác cả thay đổi, lạnh lùng uy hiếp: “Bà không về thì tôi sẽ đi kiện cô ta! Tôi không tin không có thiên lý!”
Tôi nhịn cười chế giễu: “Đi kiện đi, xem có điều luật nào có thể ủng hộ bác không.”
Hồi trước bác cả thấy ông nội có lương hưu, bà nội không có, kiên quyết không nuôi bà nội, chỉ sợ bà nội dựa dẫm vào họ, bây giờ bà nội có thể kiếm tiền rồi, họ lại đến làm loạn.
Tôi ác ý thêm một câu: “Còn nữa, cái tài khoản bảy mươi vạn người theo dõi kia là dùng chứng minh thư của tôi đăng ký xác thực, các người có kiện cũng không lấy được đâu~”
Tôi gọi bảo vệ đến đưa bác cả và ông nội đi, ông nội khóc lóc không muốn đi, chân thành cầu xin bà nội về với ông ta.
“Thục Phân! Bà về với tôi đi! Về với tôi đi!”
Đuổi người đi rồi, tôi nhìn quanh văn phòng, cũng nên đổi chỗ khác rồi.
19.
Tôi không ngừng nghỉ tìm địa chỉ văn phòng mới, đổi đến một căn nhà nằm ngay cửa tàu điện ngầm, lại có cả sân thượng lớn đón nắng, bà nội bày hoa cỏ trên sân thượng lớn đón nắng, nhìn vào thấy thích mắt.
Tôi nghe mẹ nói, bác cả cố ý đi tìm luật sư tư vấn, hẳn là không có kết quả tốt, bác ta trút hết tức giận lên người ông nội.
Ông nội mỗi ngày không dám lên bàn ăn, chỉ dám đợi mọi người ăn xong mới ra ăn cơm thừa, bác cả hơi không vừa ý là sẽ tát ông ta một cái.
Ông nội như con chó già bị thuần hóa, ở nhà bác cả không dám vênh váo nữa.
Tôi lần lượt nhận cho bà nội mấy hợp đồng quảng cáo sản phẩm không tệ, nửa năm kiếm được hơn một trăm vạn, tôi bàn với bà nội, muốn dùng số tiền này mua cho bà một căn nhà thuộc về bà.
Bà nội kiên quyết từ chối: “Tiền này cho con, con cầm lấy.”
“Nhà để dưới tên bà, đến lúc đó nhà bác cả chắc chắn sẽ không để yên ổn.”
Tôi cười cười, theo ý bà, không mua nhà, mà làm cho bà một thẻ ngân hàng, gửi tiết kiệm cho bà, nói với bà một trăm vạn có thể có bao nhiêu tiền lãi.
Mắt bà nội sáng lên: “Tiền lãi mỗi tháng của bà bây giờ còn cao hơn cả lương hưu của ông nội con!”
Tôi gật đầu khẳng định: “Bà lợi hại hơn ông nội nhiều!”
Bà nội cười mãn nguyện.
20.
Sinh nhật sáu mươi mốt của bà nội, tổ chức ở nhà hàng hải sản năm sao.
Cả nhà tụ tập lại mừng thọ cho bà, không ai mời nhà bác cả, bác cả dẫn ông nội mắt trông mong chạy đến.
Ông nội cả người luộm thuộm, già nua, ông ta rất gò bó co ro ở góc không nói gì, thỉnh thoảng ánh mắt bà nội lướt qua ông ta, ông ta đầy mắt trông mong giải thích: “Bà không về, tôi đến xem bà.”
Bà nội gật đầu không để ý, cả người bà như gốc cây già nảy chồi xanh. Bà cả năm ở cùng những người trẻ trong văn phòng, tâm trạng cũng trẻ ra rất nhiều.
Các cô gái trong văn phòng tặng bà mỹ phẩm, dạy bà cách ăn mặc, chỉ trong một năm, bà nội trẻ ra không chỉ mười tuổi, đứng cạnh ông nội, như hai thế hệ.
Tôi vội vàng giơ ly rượu lên, lớn tiếng chúc mừng: “Bà nội! Chúc bà sinh nhật vui vẻ! Năm nào cũng có ngày này, năm nào cũng có lúc này!”
Bà nội rưng rưng đáp lại, năm ngoái bà một mình bận rộn trong căn bếp nhỏ, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho cả nhà mấy chục người, không ai coi trọng bà.
Bây giờ bà chỉ đứng đó, không cần phải chăm sóc lấy lòng ai, những người con cháu hiếu thảo đã tranh nhau thể hiện lòng hiếu thảo.
Ông nội ngồi ở góc, nhìn bà nội rạng rỡ, khóe mắt rơi lệ.
Bà nội từ từ giơ ly rượu lên: “Sống lâu như vậy rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra một đạo lý.”
“Sống là chính mình, lúc nào cũng không muộn!”
-HẾT-