Bà Ngoại - Chương 2
5
Tôi nhanh chóng nộp đơn ly hôn.
Lúc thu dọn hành lý, Chu Thư Ngôn vẫn dựa vào cửa, cúi mắt nhìn tôi.
“Anh sẽ không đồng ý ly hôn.”
“Thanh Tang, em cuối cùng muốn gì? Những năm qua anh đối với em không tốt sao?”
Không giống như những người đàn ông trong thôn, Chu Thư Ngôn không nghiện rượu, không đánh phụ nữ, từng bước trở thành giám đốc cấp cao của một doanh nghiệp nhà nước lớn, nhà cửa xe cộ cũng đã mua, trong mắt người ngoài, tôi lấy Chu Thư Ngôn là hưởng phúc.
Đến tuổi này rồi mà còn vì ghen tuông mà đòi ly hôn, mọi người đều nói tôi bị úng nước.
Mẹ già với con trai tôi liên tục gọi điện cả đêm, con trai khuyên tôi tuổi đã cao rồi đừng làm loạn nữa, mẹ khuyên tôi cứ hồ đồ mà sống hết đời này đi.
Tôi cũng tự hỏi mình, cuộc sống đang yên đang lành, sao lại không thể tiếp tục được nữa.
Tôi nói với Chu Thư Ngôn: “Cuối cùng thì đưa tôi về quê một lần nữa đi.”
Đây là lần đầu tiên tôi đưa ra yêu cầu với anh ta sau bao nhiêu ngày.
Chu Thư Ngôn đột ngột ngẩng đầu lên, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, liên tục đồng ý.
Quê tôi rất hẻo lánh, đến đầu làng thì không vào được nữa, tôi và Chu Thư Ngôn đành xuống xe đi bộ.
Đây là một con đường cũ, chúng tôi đã từng sánh vai đi qua vô số lần.
Anh đến nhà tôi chơi phải đi qua, chúng tôi lén chạy ra ao bắt cá phải đi qua, anh lên núi hái hoa cho tôi cũng phải đi qua.
Ngay cả khi anh đến nhà tôi cưới tôi cũng phải đi qua.
Đi được một lúc, anh đột nhiên khóc, nói rằng anh biết tôi muốn gì rồi.
“Thanh Tang, xin lỗi em, là anh sai rồi.”
Chúng tôi dừng chân dưới gốc cây đa già.
Tán cây xum xuê như chiếc ô che, gió xuân vừa thổi qua, như mang theo giọng nói quả quyết của chàng trai mười tám tuổi năm nào.
“Thanh Tang, đợi sau này anh thành đạt, anh chắc chắn sẽ cho em cuộc sống tốt đẹp.”
Chữ nào cũng không nhắc đến tình yêu nhưng câu nào cũng là tình yêu.
Giờ đây tất cả đều đã tan biến theo gió.
6
Tôi với Chu Thư Ngôn không phải là hôn nhân sắp đặt, chúng tôi là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau từ nhỏ.
Chúng tôi cũng từng nằm trên mái nhà đếm sao, nói chuyện học hành, nói chuyện lý tưởng, dưới gốc cây đa già ăn quả dâu tằm do chính tay chúng tôi hái.
Chỉ là anh ta hơn tôi ba tuổi, anh ta thi đỗ đại học, sự phồn hoa của thành phố lớn cùng tài năng của Ôn Như Ngọc đã làm anh ta hoa mắt.
Anh ta quên mất người con gái ở quê nhà đang ngóng trông tin anh ta, cũng quên mất những lời hẹn ước năm xưa.
Cho đến khi tôi cũng thi đỗ vào cùng một trường đại học, cho đến khi bố mẹ Ôn Như Ngọc chê anh ta là người nhà quê mà ra sức ngăn cản.
Cho đến khi bà ngoại cầm cuốc tìm đến nhà họ Chu, hỏi ý của bố mẹ Chu Thư Ngôn.
Chu Thư Ngôn đã cưới tôi như lời hứa, ngày đó, tiếng trống rền vang, pháo đỏ rực trải đầy con đường.
Ba mươi năm trước, cuối con đường là bà ngoại cố nén nước mắt vẫn cố gắng mỉm cười.
Ba mươi năm sau, cuối con đường, bà ngoại cố gắng nhón chân, ngóng cổ trông ngóng.
Bà ngoại đã rất già rồi nhưng đôi mắt vẫn còn tinh anh, bà trừng mắt nhìn Chu Thư Ngôn, thậm chí không cho anh ta vào cửa.
Bà run rẩy châm một tràng pháo lớn treo bên cửa, nói là ăn mừng cho sự tự do của tôi.
Bùm bùm.
Những mảnh pháo bay đầy trời, nhuộm đỏ mắt tôi với Chu Thư Ngôn.
Bà ngoại run rẩy nắm lấy tay tôi.
“Ngoan nào Tang Tang, đừng khóc nữa, bà ngoại ở đây.”
Rõ ràng cũng không còn trẻ nữa nhưng trước mặt bà ngoại, tôi như thể vẫn là đứa trẻ con bím tóc chảy nước mũi năm nào.
Có thể không cần phải hầu hạ cả nhà, có thể không cần phải bình tĩnh giải quyết chuyện ly hôn, đói thì ăn, mệt thì ngủ.
Muốn khóc thì khóc.
7
Bà ngoại lặng lẽ nghe tôi kể hết, đưa tay vuốt ve đầu tôi.
“Con gái bé bỏng của bà, con đã chịu nhiều ấm ức rồi.”
Nước mắt lại trào ra trong hốc mắt.
Người mẹ đã sinh ra tôi, đứa con trai cùng huyết thống với tôi, chỉ một mực nói đừng để người khác cười chê nhưng chưa từng hỏi tôi một câu.
Chăm sóc một người bệnh liệt mười năm, có mệt không?
Chồng ngoại tình hai mươi năm, có ấm ức không?
Chỉ có bà ngoại.
Bà đứng dậy, đôi chân nhỏ xíu bước đi, chậm rãi bước vào phòng, lấy ra từ tủ đầu giường đã ngả màu một chiếc hộp sắt không mấy bắt mắt.
Nhìn kỹ thì giống như hộp đựng bánh trung thu của nhiều năm trước.
“Chu Thư Ngôn không chịu ly hôn với con, chẳng qua là lừa con rằng nhà mẹ đẻ không có ai ủng hộ con.”
Bà ngoại từng chữ từng câu nói:
“Nó có quyền thế, cũng có đường đi nhưng cũng phải hỏi xem bà già này có đồng ý hay không.”
Bà mở chiếc hộp bánh đã bong tróc sơn.
Ngôi sao năm cánh màu đỏ sáng lấp lánh.
Từng chiếc huy chương chiến công, lặng lẽ nằm trong chiếc hộp bánh trung thu không mấy bắt mắt này.
Mỗi chiếc, đều kể lại vinh quang tột bậc trong những năm tháng máu lửa.
Tôi không thể tin nổi mà mở to mắt.
Bà ngoại là một người phụ nữ nông thôn chân nhỏ, đi còn không vững, sao lại có nhiều huy chương chiến công như vậy?
8
Bà ngoại tên là Tưởng Mãn Xuân, sinh ra ở một ngôi làng hẻo lánh vào thời Dân quốc, tư tưởng mới và chiến tranh đều không ảnh hưởng đến ngôi làng, vẫn lấy việc bó chân làm đẹp.
Bà trời sinh tính phản nghịch, để trốn tránh việc bó chân thậm chí còn trèo lên một cây đa lớn, đói suốt hai ngày hai đêm.
“Cô… muốn ăn không?”
Khi bà ngoại đói gần ngất đi, nghe thấy một giọng nói trong trẻo, cúi đầu xuống, thấy một thiếu niên bưng một nắm quả dâu chín mọng, ngẩng đầu nhìn bà.
Gió thổi xào xạc những cành lá trên cây, ánh sáng loang lổ, mơ hồ.
Đó là ông ngoại tôi.
Cuối cùng bà ngoại vẫn không chống lại được bố mẹ, bó chân, đôi chân trắng nõn nà bị bẻ gãy thành hình tam giác, mỗi bước đi đều đau thấu xương.
Lớn lên, bà như nguyện lấy ông ngoại, ở ngôi làng lạc hậu này, chồng cày vợ dệt, sinh con đẻ cái.
Thời cuộc loạn lạc, chiến tranh cuối cùng cũng lan đến làng, đàn ông trong nhà nhà đều ra chiến trường, ông ngoại cũng không ngoại lệ.
Sau đó, nhà nhà đều mặc đồ tang.
Tư tưởng mới cũng theo đó truyền vào.
Bà ngoại quen một người bạn tốt là “Cô Phí”: Một phụ nữ độc lập tự do.
Thế nên bà ngoại vẫn còn mặc đồ tang đã vác một khẩu súng trường, lắc lư đi ra chiến trường.
Bà cùng những đồng bào khác đánh đuổi được bọn quỷ Nhật, trong đội quân nhỏ của họ, chỉ có bà sống sót.
Lại dùng đôi chân nhỏ chưa đầy mười cm, chịu đựng đau đớn trèo qua núi tuyết, đi qua đồng cỏ, đi hết hơn hai vạn dặm.
Bà mang xiềng xích của thời đại cũ, chống lại cánh cổng đen tối của thời đại, mang đến ánh sáng của Trung Quốc mới.
Sau chiến tranh, bà ngoại chỉ giữ lại những tấm huy chương chiến công chứng minh cho những năm tháng máu lửa của mình, rồi trở về làng làm một người nông dân bình thường.
“Bà chắc chắn phải liều chết bảo vệ đất nước của mình mà không cần quan tâm đến danh lợi.”
9
Tôi ngây người nhìn bà ngoại.
Mặc dù bà đã già yếu nhưng sống lưng đã chống chọi qua trăm năm đen tối vẫn hiên ngang, không bao giờ cúi xuống.
Thế thì làm sao tôi có thể dùng tình yêu nhỏ bé để làm bẩn vinh quang trước đây của bà được?
Nhưng bà ngoại không quan tâm, bà chỉ biết rằng, cháu gái ngoại của bà bị bắt nạt, bà phải dùng bằng chứng đã từng liều mạng đổ máu để đòi lại công bằng cho cháu.
“Tang Tang, con có biết cô Phí không?” Bà ngoại từng chữ từng câu nói: “Bà muốn con được tự do.”
Tôi lắc đầu, nhìn đôi chân nhỏ đi đôi giày vải màu đỏ nâu của bà ngoại, đột nhiên nhớ đến chiếc túi xách màu đỏ kia, tôi đã nhìn thấy từ rất lâu rồi.
Chúng tôi ở bên ngoài một nhà hàng trong trung tâm thương mại, bất ngờ đụng mặt Chu Thư Ngôn.
Đằng sau anh ta là một nhóm người, trông có vẻ đều là những người thành đạt, trong đó có chủ nhân của chiếc túi xách màu đỏ kia.
Họ cũng nhìn thấy tôi với bà ngoại, có người nhanh chóng chú ý đến đôi chân nhỏ của bà ngoại, nói đùa rằng:
“Không ngờ trong nhà của chủ nhiệm Chu còn có tàn dư của chế độ phong kiến sao?”
Sắc mặt Chu Thư Ngôn lập tức trở nên khó coi.
Ôn Như Ngọc mặc chiếc sườn xám được cắt may vừa vặn, lấy ra một gói khăn giấy từ chiếc túi xách màu đỏ, đưa cho người nói chuyện, nhẹ nhàng nói với người đó rằng sau khi ăn cơm thì miệng vẫn chưa lau sạch.
Tôi với Chu Thư Ngôn đều nhìn cô ta với ánh mắt biết ơn.
Khi quay người rời đi, tôi có thể cảm nhận được một ánh mắt đánh giá theo sát một đường.
Sau khi về nhà, tôi với Chu Thư Ngôn cãi nhau một trận lớn.
“May mà hôm nay Như Ngọc giúp giải vây.”
“Sau này em ít đưa bà ngoại đến đây, bà ấy là tàn dư của thời đại cũ, ngoan ngoãn ở lại trong thôn là được rồi.”
Lúc đó tôi còn đang tức giận vì anh ta khinh thường bà ngoại, không để ý đến cách xưng hô quá thân mật của anh ta với Ôn Như Ngọc.
Giờ nghĩ lại, hóa ra giữa họ đã sớm có dấu hiệu.
Nhưng bà ngoại của tôi rõ ràng là nạn nhân của thời đại phong kiến, tại sao lại bị họ khinh thường như vậy?