Ba Mươi Ba Kiếp Trùng Sinh - Chương 4
7
Sự ưu ái của Thái tử đối với ta ngày càng rõ ràng.
Hắn đưa ta vào rừng tìm kiếm bậc thầy cổ cầm ẩn cư, dẫn ta đến điện Sùng Văn để sao chép các bản nhạc đàn thời Nam Bắc triều, hắn còn mời ta đi thuyền ngắm sen, tham dự yến tiệc lưu thủy…
Trong kinh thành lan truyền tin đồn ta sắp có chuyện tốt.
“Người ngốc có phúc ngốc nhỉ.”
“Ai mà ngờ được cô con gái ngốc nghếch nhà họ Hà đột nhiên thông minh ra, biết cách ăn mặc, tài năng cũng xuất chúng.”
“Không chừng thật sự là Thái tử phi tương lai …”
Họ không biết rằng phía sau ta có một cố vấn tình yêu.
Mỗi lần gặp Thái tử, trang phục, trang điểm, kiểu tóc, cách nói chuyện của ta đều được Triệu Bạch Khanh thiết kế.
Bây giờ để không làm Thái tử nghi ngờ, Triệu Bạch Khanh không còn gặp trực tiếp ta trong cung nữa.
Hắn thường sai tùy tùng gửi thư cho ta, trong thư chỉ rõ ta phải mặc gì, nói gì, phải khéo léo đưa ra chủ đề nào để thu hút sự quan tâm của Thái tử.
Đối với yến tiệc mùa hè ngày mai trong cung, chỉ thị của hắn là: “Mặc áo lụa xanh khói, thắt đai lưng lụa mềm màu xanh trời, búi tóc kiểu Đọa Tiên, trong yến tiệc nhảy điệu Hồ Tuyền…”
Sợ ta ngốc, không hiểu, hắn còn cẩn thận vẽ hình ta trên giấy, lông mày như tranh vẽ, váy xanh tóc đen, ta không khỏi mỉm cười.
Khi thử đồ, tỷ tỷ ta tình cờ thấy, đi đến sờ tay áo ta, hai mắt sáng long lanh ngưỡng mộ nói: “Thiết kế đẹp quá, chất vải thoải mái quá, muội ở trong cung đúng là gặp quý nhân rồi.”
Để gia đình không lo lắng, mỗi lần mang về quần áo mới Triệu Bạch Khanh đưa, ta đều nói dối là do tay nghề làm mực tốt, được các nương nương trong cung ban thưởng.
Thấy tỷ tỷ thực sự thích, ta liền cởi ra tặng nàng.
Ngày hôm sau ta mặc một chiếc váy gấm tím thêu hoa vào cung.
Không may là, ta tình cờ gặp Triệu Bạch Khanh trên đường vào cung.
Thấy ta không mặc đồ hắn chỉ định, lông mày hắn lập tức nhíu lại giận dữ, hỏi nhỏ: “Ngươi lại không nghe lời à?”
Ta nghĩ nhanh, lập tức nói dối: “Là vì cái đai lưng lụa mềm đó, ta không biết cách thắt, không có ngài giúp, ta thật sự không biết…”
Triệu Bạch Khanh cười lạnh: “Chẳng lẽ không có ta, cả đời này ngươi đều không thắt được đai lưng sao?”
Ta nghiêm túc nói: “Đúng vậy, nếu không có ngài, ta thắt không được.”
Triệu Bạch Khanh dừng bước.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, nói nhỏ: “Không chỉ không thắt được đai lưng, cũng không vẽ được lông mày, càng không nhảy được múa…”
“Đừng nói nữa!” Triệu Bạch Khanh đột ngột ngắt lời ta, quay đầu bước nhanh đi.
Ta nhìn bóng lưng hắn, trong lòng thắc mắc.
Đây chính là “sự quyến rũ” hắn dạy ta mà, dạy ta giả vờ ngây thơ vô tri, nói những lời ẩn chứa ý nghĩa sâu xa để đánh động lòng người.
Tại sao hôm nay ta học theo, hắn lại tỏ ra không vui vậy?
Nhưng không sao, mục đích của ta đã đạt được, hắn sẽ không truy cứu tại sao hôm nay ta mặc sai quần áo nữa.
Trong yến tiệc, một điệu múa của ta đã khiến mọi người kinh ngạc.
Sau khi bước xuống đài, Thái tử nắm lấy tay ta, sắc mặt Du Phi Lâm trở nên rất khó coi.
Nàng ta gọi to tỳ nữ của mình: “Tiểu Phương, Tiểu Đoàn, nhanh tay lên. Này, tên của Hà cô nương là Tiểu Viên, giống tên con hầu nhà ta nhỉ, không biết tại sao Hà cô nương lại có cái tên tiện tỳ như vậy? Con gái nhà quý tộc thật sự, tên đều lấy từ tác phẩm của đại thi nhân đấy.”
Nàng ta đang ám chỉ địa vị thấp kém của ta.
Ta vụng về: “Ừm… Cha nói ngày ta sinh ra, lá sen trong ao rất tròn, nên…”
Du Phi Lâm cười sảng khoái: “Ha ha ha Hà cô nương thật ngốc quá, không trách trong phủ Công chúa có biệt danh là “Đồ ngốc”.”
Mặt ta đỏ bừng vì xấu hổ, vắt óc suy nghĩ nên phản bác thế nào.
Lúc này Triệu Bạch Khanh phát ra một tiếng cười lạnh đột ngột: “Tiểu thư nhà Hàn lâm, chắc hẳn đã đọc rộng nghe nhiều, lại không biết Đỗ Tử Mỹ có câu ‘Sen tròn nổi lá nhỏ, lúa mì rơi hoa nhẹ’, đạo lớn chí giản, tên đơn giản có gì không tốt?”
Du Phi Lâm ngẩng cao đầu: “Lời Thất điện hạ có lý, nhưng tên chỉ là vật ngoài thân, nữ tử uyên bác ắt phải do thế gia thư hương bồi dưỡng, còn một số nữ tử chỉ biết đàn hát, múa may, quyến rũ đàn ông, tác phong chẳng khác gì kỹ nữ lầu xanh, thật khó đăng đại nhã chi đường!”
Ta rất tức giận, và có thể cảm nhận được Thái tử cũng đang giận, hắn nắm chặt tay ta nhưng không nói gì.
Ta không khỏi thất vọng.
Thái tử nhân đức dịu dàng, nhưng rất yếu đuối, không có khí phách.
Bên kia Triệu Bạch Khanh đang đối đáp gay gắt với Du Phi Lâm, trong lời nói đều bảo vệ ta.
“… Du tiểu thư ba câu không rời gia thế môn đệ, xem ra đó là thứ duy nhất cô tự hào, trong mắt cô năng lực phẩm chất đều không đáng nhắc đến, vậy ý nghĩa của khoa cử là gì? Chẳng lẽ Du tiểu thư đang nghi ngờ chính sách không câu nệ lễ giáo để tìm người tài của triều đình?”
“Ta không có, ta không có ý đó…” Mặt Du Phi Lâm đỏ bừng.
Triệu Bạch Khanh nhướn mày nói: “Ồ? Vậy Du tiểu thư có ý gì? Cô nói chuyện luôn mơ hồ khó hiểu, không nói rõ, người khác còn tưởng cô đang chỉ đông nói tây, chẳng khác gì mấy mụ nhiều chuyện.”
Du Phi Lâm đột nhiên đứng dậy, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao Thất điện hạ luôn bênh vực Hà Tiểu Viên, chẳng lẽ ngài cũng thích nàng ta?”
8.
Sau cung yến, Triệu Bạch Khanh càng ngày càng xa lánh tôi.
Câu hỏi lỗ mãng của Du Phi Lâm đã hoàn toàn phá hủy đi mối quan hệ của chúng tôi, hắn tránh ta như rắn rất, giống như sợ rằng ta sẽ làm hỏng cái danh không gần nữ sắc của hắn.
Ngoài ra, còn có một người khác cũng bắt đầu xa lánh tôi, chính là Uẩn Phương công chúa.
Quan hệ của nàng ta và Du Phi Lâm rất tốt, ra sức bênh vực hắn ta: “Mấy năm trước thái tử ca ca và Phi Lâm là thanh mai trúc mã, Hạ Tiểu Nguyên cô thì tính là cái gì? Dựa vào đâu mà xen vào giữa?”
ta thực sự rất muốn nói, ta cũng không muốn, ta bị Triệu Bạch Khanh ép bức, nhưng ai lại tin vào chuyện lạ định mệnh luân hồi 34 kiếp cơ chứ?
Vân Phương công chúa không để ta tiếp tục làm thư đồng nữa, nàng ta ném tất cả những hộp mực thơm mà ta đã tỉ mỉ chuẩn bị xuống cống.
Đối với ta mà nói, đây là một sự sỉ nhục cực lớn.
Nhưng ta không trách nàng ta, mỗi người đều có cuộc sống riêng, thăng trầm là là điều tất yếu, được mất là chuyện thường tình.
Sau khi trải qua bao kiếp luân hồi, ta đã biết trước được số mệnh tương lai của nàng ta.
Sang năm, nàng sẽ được như ý nguyện, kết hôn cùng Phó Ương.
Nhưng sau khi kết hôn, Phó Ương lại bao dưỡng một tiểu thiếp, Vân Phương công chúa cho người đ*ánh c*hết vị tiểu thiếp đó, Phó Dương cũng vì vậy mà quay lưng với nàng, ngày ngày náo loạn đến gà bay chó sủa, trở thành trò cười của cả kinh thành.
Về phần Du Phi Lâm, ta cũng không trách nàng ta, ta cướp đi vị trí thái tử phi vốn dĩ thuộc về nàng ta.
Triệu Quân Dao nhất định muốn cưới ta, hắn đã cầu xin Hoàng thượng ban thánh chỉ, sắc phong ta làm thái tử phi.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, gia đình ta đột nhiên nhận được vô số sự chú ý, phong quang ngập trời.
Vô số đại thần tranh nhau muốn kết giao làm thân với cha ta, dược liệu trân quý được gửi vào nhà ta nhiều như nước.
Sống đến tận kiếp này, ta mới nhận ra hóa ra quyền thế lại có uy lực lớn đến vậy, có thể lấy được những thứ mà tiền bạc không mua được.
Bệnh tình của cha mẹ và tỷ tỷ ta đã có chuyển biến rõ rệt, cho dù bệnh lao không thể chữa khỏi hoàn toàn, nhưng nhờ những loại thuốc quý giá đó, bọn họ vẫn có thể tiếp tục kéo dài tuổi thọ.
Cuối cùng, ta cũng đã có được tất cả những gì bản thân từng khao khát – tình yêu của thái tử, còn có sự bình an của người nhà.
Nhưng trái tim ta lại trở nên trống rỗng.
ta dường như đã có được rất nhiều, nhưng đồng thời cũng mất đi rất nhiều.
ta đã mất đi cái gì? Chính bản thân ta cũng không rõ.
Cho đến ngày hôm ấy, Triệu Quân Dao bí mật nói với ta “muốn trước khi kết hôn dẫn ta đến thanh lâu dạo một vòng, chiêm ngưỡng xem cái gì là phong thái của hoa khôi”, trái tim của ta mới sống trở lại.
“Cái gì? Điện hạ không đùa chứ?” ta hỏi.
Triệu Quân Dao cười nói: “Từ lâu đã nghe nói hoa khôi Mục Đình Đình rất giỏi đàn hát, nhảy múa, lại còn rất giống tiểu Viên, cô vẫn luôn rất tò mò về nàng ta, trăm nghe không bằng một thấy, tối nay chúng ta cùng nhau đi xem.”
ta chỉ có một suy nghĩ duy nhất, xong đời rồi, chàng ta cuối cùng vẫn yêu Mục Đình Đình.
Tối hôm đó, Triệu Quân Dao và ta đều mặc thường phục như những quý công tử bình thường, dẫn theo vài tùy tùng cùng đến thanh lâu.
Trường An đèn hoa rực rỡ, từ xa nhìn lại giống như hàng vạn viên ngọc trai, như hàng ngàn dải lụa, người qua kẻ lại vội vàng đông đúc.
Dưới ánh đèn lờ mờ, ta thấy Triệu Bách Tình một thân đồ đen vụt qua trước mắt.
ta sớm đã đoán được hắn đã cài người vào bên cạnh Triệu Quân Dao, đối với hành tung của chúng ta nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng không ngờ hắn lại tự mình đến đây.
Người xung quanh quá nhiều, ta chỉ mới thất thần một chút đã bị lạc khỏi Triệu Quân Dao.
Cổ tay bị một lực mạnh kéo vào trong bóng tối.
Là Triệu Bạch Khanh. “Tại sao không ngăn cản Triệu Quân Dao? Cô không sợ Mục Đình Đình sẽ thay thế cô sao?”
Sợ, nhưng nếu họ không gặp nhau, ta cũng sẽ sợ hãi.
Chỉ cần nàng ta vẫn còn tồn tại trên thế gian này, Triệu Quân Dao vĩnh viễn đều có thể sẽ yêu nàng ta.
ta không muốn phải sống trong lo sợ suốt quãng đời còn lại, suốt đời phải cầu mong để hai người họ không bao giờ gặp nhau.
Ngược lại, ta nên dũng cảm đối mặt.
ta định giải thích, nhưng Triệu Bạch Khanh đã bịt miệng ta lại: “Đừng nói nữa, ta biết là do cô yếu đuối nhu nhược, bây giờ ta sẽ đi giết Mục Đình Đình, diệt trừ hậu họa.”