Ba Mươi Ba Kiếp Trùng Sinh - Chương 1
1.
Ta vô cùng kinh sợ, lí nhí cất giọng hỏi cái tên Diêm Vương g**t người không chớp mắt trước mặt:
“Ngài… ngài cũng là người trùng sinh à?”
Lưỡi d*o của thất vương gia Triệu Bạch Khanh kề giữa ấn đường của ta:
“Đồ đần, trẫm cmn đã phải cùng ngươi trùng sinh ba mươi ba lần rồi!”
Ta hoang mang đảo mắt nhìn quanh, nhìn thái tử trong lòng, lại nhìn hoàng đế, thái giám cùng đám cung nữ đã sớm trở thành những thithe xung quanh.
“Vậy bọn họ…”
Triệu Bạch Khanh lập tức hiểu ra ta định hỏi gì, thô bạo cắt ngang lời ta:
“Bọn họ không trùng sinh, chỉ có trẫm với ngươi là hết kiếp này đến kiếp khác bị dính chặt vào nhau thôi.”
“Trùng sinh? Trùng sinh là cái gì.” Thái tử chống tay, gian nan ngồi dậy.
Triệu Bạch Khanh dùng chuôi kiếm, gõ cho thái tử một cái, khiến cho hắn lại lần nữa rơi vào hôn mê.
Ta không dám thở mạnh, chỉ nghe thấy Triệu Bạch Khanh lạnh lùng nói:
“Ông trời đúng là m* mắt, đem mệnh của trẫm và mệnh của ngươi trói với nhau, chỉ khi nào mục tiêu của ngươi và mục tiêu của trẫm đều đồng thời đạt được cuộc sống mới có thể tiếp tục, nếu không mọi thứ sẽ lại bắt đầu quay lại năm 20 tuổi.”
Ta âm thầm suy đoán, mục tiêu của hắn là đăng cơ, còn mục tiêu của ta, là có thể ở bên thái tử.
Hắn thông minh, vô tình, ngay từ kiếp đầu tiên đã đạt được mục tiêu.
Mà ta lại quá mức ngu ngốc, đã thử đến ba mươi ba lần vẫn không thể có được trái tim của thái tử.
“Xin… xin lỗi.” Ta gãi gãi đầu.
“Xin lỗi thì có cái tác dụng rắm gì?” Đôi lông mày rậm rạp của Triệu Bạch Khanh cau chặt lại:
“Kiếp này không g**t hắn nữa, trẫm sẽ ban hôn cho hai người các ngươi, ngươi bắt buộc phải khiến cho hắn yêu ngươi.”
Lời của hắn vừa dứt, thái tử đột nhiên mở mắt, dùng lưỡi d** cat ngang cổ, cả cổ tay ta.
“Cô không yêu nàng ta, cô thà ch*t cũng không!” Hắn hiên ngang lẫm liệt, kéo theo ta ch*t cùng.
Bị mất m*u quá nhiều khiến cho đầu óc của ta dần trở nên mơ hồ, trong lúc đó, dường như ta đã láng máng nghe được tiếng kêu của Triệu Bạch Khanh.
“Lần tiếp theo sau khi trùng sinh lập tức đi tìm trẫm! Trẫm dạy ngươi cách tán trai, nhớ lấy!”
2
Ta lại trùng sinh ở tuổi 20.
Cha mẹ còn sống, tỷ tỷ cũng còn sống.
Đây là những ngày hạnh phúc nhất trong đời ta.
Tháng trước ta vừa được chọn làm thị nữ cho công chúa.
Mặc dù ta tuổi có hơi lớn, hơn nữa còn khá ngốc nghếch, nhưng lại giỏi làm mực.
Mực tùng liệu, mực dầu, ta đều biết làm.
Màu mực đậm đà quyến rũ, rơi xuống giấy đen tuyền không lem, lại tỏa hương thơm lâu, quấn quýt đầu ngón tay, ba ngày không tan.
Công chúa Uẩn Phương rất thích mùi hương này, đặc biệt chọn ta làm thị nữ để hàng ngày làm mực cho nàng.
Ta thấy cũng tốt, dù sao vì ngốc nghếch nên không lấy được chồng, giờ lại có cớ để không phải mai mối ở tuổi 20.
“Này, đồ ngốc, đang nghĩ gì thế?” Công chúa Uẩn Phương dùng cán bút chọc vào má ta.
Ta chậm rãi ngẩng đầu: “Bẩm công chúa, ta không phải đồ ngốc, ta tên là Hà Tiểu Viên.”
Nàng mỉm cười: “Được rồi được rồi đồ ngốc, hôm nay ngươi còn phải giúp ta… trao nó cho chàng ấy.”
Nói rồi nàng nhét lá thư tình vào tay áo ta.
Giống như 33 kiếp trước, nàng thích nhị công tử nhà Tả Thị lang bộ Lễ, tên Phó Dưỡng.
Đó thật sự là một công tử đẹp trai.
Chỉ tiếc là, hắn ta lại là thị đồng của Triệu Bạch Khanh.
Ta rất sợ bọn họ.
“Cái này … ngươi cầm lấy đi.” Ta run rẩy đưa lá thư cho Phó Dưỡng, rồi quay đầu bỏ chạy.
Phó Dưỡng trở tay túm lấy cổ sau áo ta giữ lại:
“Thất hoàng tử nói muốn gặp ngươi.”
Chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Hắn dẫn ta đến cung Thanh Yến nơi Triệu Bạch Khanh đang ở.
Trong căn phòng tối mờ mờ, Triệu Bạch Khanh đang từ tốn sắp xếp quân cờ, nghe tin ta đến, hắn nhướng mắt liếc nhìn.
“Ta bảo ngươi trùng sinh xong phải lập tức đến tìm ta, tại sao ngươi không đến?”
“Ta .. ta …” Ta vắt óc tìm lý do:
“Ta nghĩ điện hạ có thể tìm những người trùng sinh khác, ta quá ngốc, không thể theo đuổi thái tử được đâu.”
Kiếp này, ta đã quyết định từ bỏ.
Một tiếng ầm vang dội, Triệu Bạch Khanh lật đổ bàn cờ, quân cờ đen trắng rơi vãi khắp đất.
Hắn nắm cằm ép buộc ta ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn:
“Tại sao không nghe lời? Ta phải nói bao nhiêu lần nữa? Kiếp này ngươi nhất định phải khiến Triệu Quân Nghiêu yêu ngươi!”
Triệu Quân Nghiêu chính là thái tử, người mà ta yêu thương.
Ta sợ đến đờ người ra, không dám cử động như một con ngỗng ngốc.
Triệu Bạch Khanh càng thêm tức giận:
“Nhìn cái vẻ ngu ngốc của ngươi kìa, ngươi tưởng nếu có lựa chọn, ta sẽ chọn ngươi sao? 33 kiếp trước ta đã thử tất cả mọi người, chỉ có ngươi là người được trùng sinh, ta đem bát tự của ngươi nhờ quốc sư tính toán, ông ta nói…”
“Nói… nói gì ạ?” Ta khẽ hỏi.
Triệu Bạch Khanh như nhớ lại điều gì rất khó chịu, vung tay áo đứng dậy, quay lưng lại với ta:
“Thiên cơ không thể tiết lộ, tóm lại số mệnh của ngươi và ta đã bị ràng buộc với nhau, phải cùng tiến thoái.”
Ta không nhịn được muốn khóc, tại sao lại xui xẻo thế cơ chứ? Phải bị ràng buộc với một vị diêm vương sống như vậy.
Triệu Bạch Khanh lại vừa dọa nạt vừa mắng mỏ ta một hồi, đe dọa nếu ta không nghe lời, sẽ ra tay với cha mẹ cùng tỷ tỷ ta.
“…Họ mắc bệnh lao phổi, vốn dĩ đã chết sớm, ngươi cũng không muốn vì một đứa con gái ngốc nghếch như ngươi mà tuổi thọ của họ lại bị rút ngắn thêm vài năm chứ.”
Triệu Bạch Khanh thấy ta đã ngoan ngoãn, thong thả ngồi vào ghế tựa lắc lư vài cái, vẫy tay về phía mặt đất: “Nhặt quân cờ lên.”
Ta ngồi xuống, nhặt từng quân cờ ngọc đen trắng bóng láng, nước mắt rơi lã chã xuống đất.
Thực ra trong tiềm thức, ta không hy vọng thật sự theo đuổi được thái tử, mỗi kiếp đều như vậy.
Ngay cả một người ngốc nghếch như ta, cũng đã nhận ra quy luật.
Chỉ cần bị thái tử từ chối, ta có thể trùng sinh lần nữa, lần nữa được gặp lại cha mẹ và tỷ tỷ.
Ta muốn mãi mãi đắm chìm trong thời gian có họ bên cạnh.
3
Cha ta là một quan chức cấp thấp hạng sáu trong kinh thành.
Khi ta khoảng 3-4 tuổi gì đó, ông vì lỡ lời đã đắc tội với một nhân vật quyền lực, bị đày xuống vùng sơn lam chướng khí ở Lĩnh Nam, cả gia đình phải chuyển đến đó.
Do còn nhỏ và yếu ớt, ta được ở lại kinh thành, sống với dì.
Hơn mười năm qua, cha ta cần mẫn phục vụ nhân dân, có thành tích tốt ở Lĩnh Nam, nhưng sức khỏe ngày càng sa sút.
Mẹ và tỷ tỷ cũng vậy, họ đều hít phải quá nhiều khí độc từ núi rừng, mắc bệnh sốt rét nặng, dần chuyển thành lao phổi.
Căn bệnh này không có thuốc chữa triệt để, chỉ có thể chịu đựng từng ngày, cho đến khi kiệt sức.
Trong 33 kiếp trước, ta đã đi khắp nam bắc tìm thầy chữa bệnh, tìm mọi cách nhưng không giữ được họ, họ lần lượt qua đời khi ta 25 tuổi.
Kiếp này, ta vẫn chưa từ bỏ, thường xuyên nhờ các đoàn thuyền ở cảng giúp ta tìm thuốc ở nước ngoài.
Ngày Trung thu đã đến, ta lại phải vào cung hầu hạ, không khỏi lo sợ bị người của Triệu Bạch Khanh bắt đi.
Nhưng không thể trốn thoát, Phó Dưỡng bảnh bao lịch lãm bước đến, nói vài câu đùa khiến công chúa Uyển Phương tươi cười rạng rỡ.
Hắn ta chuyển hướng câu chuyện, chỉ về phía ta:
“Lần trước Thất điện hạ ngửi thỏi mực của Hà cô nương, rất là thích thú, vừa hay hôm nay Thất điện hạ có tiết học thư pháp, không biết công chúa có thể cho mượn Hà cô nương được không?”
Công chúa Uyển Phương yêu mến Phó Ương, nghe lời hắn ta, vội vàng dâng ta lên.
Ta theo bản năng muốn từ chối, nàng lập tức liếc mắt sắc lẹm: “Đồ ngốc, ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không được làm bản cung thất vọng nhé.”
Thế là ta lại rơi vào tay Triệu Bạch Khanh.
Trong cung Thanh Yến, hắn ta đang viết một tác phẩm thảo thư, nghe ta đến cũng không ngẩng đầu lên, trầm giọng nói: “Kể xem gần đây ngươi đã làm những gì.”
Ban đầu ta ấp úng, rất căng thẳng.
Nhưng thấy hắn vẫn viết chữ như nước chảy mây trôi, ngòi bút như rồng bay phượng múa, dường như chẳng để ý ta đang nói gì, ta dần dần yên tâm hơn.
Ta nói mình đã đến cảng Thiên Tân, tìm được một người lái thuyền tốt bụng, người đó sẵn sàng giúp ta hỏi thăm có thuốc chữa lao phổi không khi đoàn thuyền đi qua Đông Doanh, Cao Ly.
Còn nói mình mới chế tạo loại mực có mùi hương lê, trồng thành công một cây quýt trong sân nhà, nhặt được một con mèo hoang, vì người nhà bị bệnh phổi không chịu được lông mèo nên đã tặng cho nhà hàng xóm béo…
Triệu Bạch Khanh đột nhiên nói: “Đủ rồi! Toàn những chuyện vặt vãnh, chẳng lẽ ngươi không hề cố gắng quyến rũ Thái tử chút nào sao?”
Ta run rẩy, cố gắng nói dối: “Có… có chứ, ta đã học được một chút thủ thuật trang điểm.”
Thực ra hoàn toàn không có, ta vụng về, sống qua hơn 30 kiếp vẫn chưa học được cách trang điểm.
Triệu Bạch Khanh nhìn ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Được, giờ ngươi trang điểm cho ta xem.”
Hắn sai người lấy bộ đồ trang điểm đầy đủ từ cung Ngự Nhan, phấn hồng, phấn nước, son môi, bút kẻ mày, phấn mắt… đủ loại, hoa hết cả mắt.
Ta run rẩy, không biết làm sao để che giấu lời nói dối.
Triệu Bạch Khanh ngồi bên cạnh ta với vẻ ung dung, chờ đợi ta xấu hổ.
Ta càng căng thẳng, nước mắt không kìm được: “Ta … ta quên mất cách trang điểm rồi, xin lỗi.”
Triệu Bạch Khanh xoa xoa giữa hai mày, dường như bị ta làm cho bực mình:
“Triệu Quân Nghiêu thích nữ nhân đẹp, ngươi vốn chẳng có mấy phần nhan sắc, ngay cả trang điểm cũng không biết, lấy gì để hấp dẫn gã ta đây?”
Ta biết hắn nói đúng.
Ta không xấu, đôi mắt và khuôn mặt còn khá thanh tú, nhưng so với hoa khôi Mục Đình Đình thì kém xa.
Hậu cung có ba ngàn mỹ nữ, Thái tử lớn lên trong đám người đẹp, chắc chắn sẽ không bị ta thu hút.
Triệu Bạch Khanh gọi các vú già và cung nữ đến dạy ta trang điểm.
Nhưng trang điểm mãi, Triệu Bạch Khanh vẫn không hài lòng:
“Tô môi nàng ta đỏ thế làm gì? Trông như vừa ăn thịt trẻ con vậy.