Ba Lần Nở Rộ - Chương 7
“Cũng không hẳn, nhưng chuyện ngươi đến kinh thành mở tiệm là chuyện tốt. Ta luôn sẵn lòng giúp người khác đạt được nguyện vọng,” Triệu Hạc đáp.
Việc mở tiệm ở kinh thành cũng là điều ta mong muốn từ lâu.
Năm vừa rồi, tiệm thêu của ta nhận nhiều đơn đặt hàng từ những nhà quyền quý, đều là những sản phẩm cầu kỳ, công phu, nhưng vì ở tỉnh thành, ta không dám nâng giá quá cao, sợ mất khách hàng là dân thường. Nếu đến kinh thành, ta có thể định vị tiệm thêu phục vụ tầng lớp cao cấp, còn tiệm ở tỉnh thành vẫn sẽ cung cấp đa dạng mẫu mã cho dân chúng tầm thường.
Dù vậy, Triệu Hạc cứ đi theo ta làm gì, không biết nữa.
Nhưng nhờ có Triệu Hạc, việc di chuyển đến kinh thành trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
“Chỉ là cảm thấy cô đơn, chẳng có ai để ta nói vài câu thật lòng,” Triệu Hạc bộc bạch.
—
Trên đường đi, Triệu Hạc liên tục than thở, thỉnh thoảng lại uống rượu cùng Trương Dũng, đúng là rất thoải mái, phóng khoáng.
“Tô chưởng quỹ không biết đấy thôi, ban ngày phải giao tiếp với bọn họ, cười đến mức má cũng mỏi nhừ. Đến tối về còn phải dạy đệ đệ đọc sách, tập võ. Phụ vương nhất quyết muốn ta đưa nhị đệ đến kinh thành để mở mang tầm mắt,”
“Ngươi là bằng hữu mà ta kết giao khi khó khăn, nếu quên ngươi thì ta chẳng khác gì kẻ thực dụng,” y nói tiếp.
“Thế tử điện hạ, hết món nhắm rồi, hai người đừng uống nữa. Sao trước đây ta không biết thế tử lại lắm lời đến vậy,” Ta trêu.
“Đó đều là do gia môn bất hạnh khiến ta phải chịu ấm ức,” Triệu Hạc cười.
42.
Sống ở kinh thành không dễ.
May mà Phụ quốc công phu nhân đã chuẩn bị sẵn cửa tiệm cho chúng ta. Triệu Hạc còn rộng rãi cho mượn một tiểu viện để chúng ta tạm ở.
Nhờ sự giúp đỡ của quốc công phu nhân, tiệm thêu của ta vừa khai trương đã thu hút không ít khách. Người kinh thành thấy mới mẻ với những mẫu thêu đặc trưng của ngoại tỉnh.
Ta còn thuê họa sư, vẽ lại cảnh sắc dọc đường đi, và cả những công trình cổ ở quê nhà, biến chúng thành mẫu thêu.
Không chỉ dân kinh thành yêu thích, những người từ nơi khác đến cũng muốn mua về làm kỷ niệm.
Đặc biệt là những nữ tử sống trong các gia tộc quyền quý.
Các nàng từ nhỏ đã bị trói buộc bởi đủ loại quy củ, quanh quẩn trong một khoảng trời nhỏ hẹp, ít có cơ hội ra ngoài. Khi thành thân, sinh con, họ càng đánh mất bản thân.
Các mẫu thêu của tiệm ta, dù không giống hoàn toàn ngoài đời thực, nhưng cũng thỏa mãn phần nào trí tò mò của họ với thế giới bên ngoài.
“Bạc ở kinh thành quả thật dễ kiếm hơn. Chúng ta mới khai trương một tháng, mà doanh thu đã gấp đôi trước đây,” Trương Dũng đếm đi đếm lại trên bàn tính, cuối cùng cũng tin rằng ta không đùa.
“Đừng khinh suất. Bây giờ khách đông là do họ thích đồ mới mẻ, nhưng phải nghĩ cách duy trì lâu dài. Mẫu thêu cần phải độc đáo, nếu cứ lặp lại, dần dần khách sẽ vắng thôi,” ta nhắc nhở.
Ôi, ta giờ nói năng giống lão phu nhân quá rồi.
43
Gần đây trong tiệm thêu thường xuyên xuất hiện vài khuôn mặt lạ, không phải để xem thêu phẩm, mà vừa bước vào liền chăm chăm nhìn ta.
Trương Dũng ghé sát tai ta nói nhỏ: “Như Phong tỷ, có cần báo cho Thế tử biết một tiếng không?”
Mấy người này chẳng gây rối, cũng không làm tổn thương ai, dù có nói với Triệu Hạc thì cũng có ích gì đâu?
Huống hồ, dù mối quan hệ tốt đến đâu cũng không thể không có chừng mực, hiện giờ Triệu Hạc đã là quan gia, ta không thể cứ làm phiền hắn mãi, tránh lỡ việc công của hắn.
“Đừng vội, cứ quan sát thêm đã.”
Không ngờ mấy ngày sau, quan sai đã đến, gọi ta đến phủ Kinh Triệu doãn một chuyến, nói là công đường có người cáo trạng ta.
“Dám hỏi quan sai, là ai cáo ta và chuyện gì vậy?” Ta lén nhét một thỏi bạc nhỏ vào tay tên quan sai cầm đầu.
Tên quan sai cũng biết sau lưng tiệm thêu của ta có sự hậu thuẫn của Phụ Quốc Công và phủ Lỗ Vương, nên đối xử với ta khá khách khí.
“Tô lão bản, người khởi kiện là quận chúa Khánh Thành, nữ nhi của Hầu gia Tương Dương, nói rằng… nói rằng ngài phạm tội tư thông…”
Tư thông với ai? Khánh Thành quận chúa lại là ai?
Xem ra phải lên công đường mới rõ được.
Trước phủ nha, ta chưa đến mà người vây quanh đã chật như nêm, thấy ta đến, lập tức có vài tên lưu manh lên tiếng chế giễu:
“Đây chẳng phải là lão bản nương tiệm thêu mới mở sao, không ngờ lại dính vào chuyện tư thông đấy!”
Rõ ràng là có kẻ cố tình bày mưu hãm hại ta.
Ta mới đến kinh thành, làm sao có thể gây thù oán sâu đậm đến nỗi có người muốn phá hoại thanh danh ta chứ?
Trên công đường, quỳ bên dưới là một kẻ có dáng dấp quản sự, bên cạnh là một thiếu nữ ăn vận lộng lẫy, gương mặt trẻ trung, kiêu căng, đang nhìn ta đầy đắc ý.
Đó hẳn là Khánh Thành quận chúa.
“Đại nhân, dân phụ oan uổng.”
44.
“Tô Như Phong, sao ngươi vừa thấy bản quan đã kêu oan?”
“Đại nhân, dân phụ không biết mình phạm tội gì, h hơn nữa dân phụ không quen biết vị nguyên cáo này, hắn cũng không phải khách của tiệm thêu, nên mới kêu oan.”
“Tô Như Phong, ngươi quả nhiên là xảo ngôn lệnh sắc, để ta nói cho ngươi rõ. Người quỳ kia là quản sự nhà ta, hắn thay ta khởi kiện, người kiện ngươi chính là ta, là bản quận chúa.”
“Đại nhân, dân phụ càng hồ đồ rồi, vị quận chúa điện hạ này, dân phụ nào dám mong được diện kiến.”
“Tô Như Phong, bản quận chúa kiện ngươi tội tư thông! Khi trước ngươi đã gả cho phản tặc Lục Nhiên, lúc hắn lên kinh ứng thí, ngươi liền tư thông với kẻ khác, khiến Lục Nhiên buộc phải bỏ ngươi, ngươi quả là một kẻ tiện nhân.”
Khánh Thành quận chúa dõng dạc nói, Kinh Triệu Doãn chỉ biết ôm trán, rõ ràng ông cũng hiểu quận chúa này đang làm loạn.
Xưa nay, tội tư thông phần lớn là do phu thê cáo buộc lẫn nhau, quận chúa này chẳng phải người Lục gia, cũng không phải quan sai, việc cáo buộc này thật vô lý.
Thấy Kinh Triệu Doãn chẳng có ý định thụ lý, ta liền mạnh dạn phản biện lại vị quận chúa buồn cười này.
“Không ngờ quận chúa lại là thân thích của Lục gia, không biết là quan hệ thế nào, dân phụ đã gả vào Lục gia 5 năm mà chẳng hề hay biết.”
“Bản quận chúa chẳng phải thân thích của phản tặc đó!”
“Đúng rồi, nếu quận chúa là thân thích của Lục gia, hẳn đã bị phán tội lưu đày.”
Bên ngoài công đường, bá tánh cười ầm lên.
“Vậy quận chúa là bằng hữu của Lục Nhiên, hay là thương xót cho số phận của hắn. Nghĩ rằng Lục Nhiên là kẻ đại ác, bị Thánh Thượng ghét bỏ, đích thân phán tội, nhưng dù vậy, quận chúa vẫn vì bằng hữu mà ra mặt đòi công lý, quả thật đáng kính nể.”
Bá tánh lại cười rộ lên.
Khánh Thành quận chúa tức giận nhảy dựng khỏi ghế.
“Tô Như Phong, ngươi đừng nói bậy, ta nào có thương xót kẻ phản nghịch!”
“Vậy dân phụ thật không hiểu, chuyện Lục gia thì liên quan gì đến quận chúa, sao lại phải đích thân ra công đường? Chẳng lẽ vì tiệm thêu của ta vừa nhận được đơn hàng của Lễ Bộ, sẽ may quốc lễ cho sứ giả nước Đột Quyết đến triều bái tháng sau, quận chúa muốn phá hoại mối bang giao giữa hai nước?”
Khánh Thành quận chúa không kìm được nữa, liền hướng Kinh Triệu Doãn hét lớn:
“Lưu đại nhân, ngài mau làm gì đi, đánh gãy chân ả Tô Như Phong này, để ả không thể xuống giường được nữa!”
“Đại nhân, dân phụ tuy chỉ là thứ dân, nhưng luôn tuân thủ pháp luật, nay bị quận chúa vô duyên vô cớ vu cáo, mong đại nhân làm chủ cho dân phụ.”
45.
Trên công đường, Kinh Triệu Doãn bị hai bên cãi cọ đến đau đầu, chỉ biết xoa trán.
Kinh Triệu Doãn vỗ kinh đường mộc: “Tô thị, ngươi cũng bớt lời đi. Quận chúa đã khởi kiện, vậy hãy để quận chúa trình bày sự việc.”
Khánh Thành quận chúa tưởng Kinh Triệu Doãn đang ủng hộ mình, liền lấy lại khí thế.
“Lưu đại nhân, đừng để ả tiện nhân này lừa dối, ả làm gì mà tuân thủ pháp luật. Ta đã điều tra kỹ rồi, lúc ở quê nhà, Lục Nhiên lên kinh dự thi, mẹ hắn đau ốm, ả Tô Như Phong này chẳng an phận, nghe nói có đến mấy gã gian phu!”
“Quận chúa nói thế tức là biết rõ nội tình, vậy xin hỏi những gã gian phu của ta là ai? Ta bất trinh như vậy, sao lý chính trong làng không bắt ta lại?”
“Hừ, ngươi bị Lục gia bỏ, rồi lại bị nhà họ Hồ ruồng rẫy, chẳng phải bằng chứng rõ ràng hay sao?”
“Đại nhân minh giám, dân phụ bị hưu là thật, nhưng hai lần đều là bất đắc dĩ. Nếu dân phụ thực sự tội lỗi đến thế, sao hai nhà ấy vẫn đối xử với ta như người trong nhà? Chính dân phụ đã an táng cha của Lục Nhiên, mẹ hắn khi bị chôn qua loa cũng là ta sửa mộ phần. Còn nhà họ Hồ, đại nhân có thể phái người đến điều tra.”
“Dân phụ hôm nay bị quận chúa vu khống, chẳng qua là do năm đó Lục Nhiên rời nhà đi biền biệt 5 năm không tin tức, quê hương lại gặp nạn lũ lụt, công công ta chẳng may qua đời, bà mẫu ta lâm trọng bệnh. Để chăm sóc bà mẫu, dân phụ quả thực đã vất vả tìm mọi cách, nhưng tuyệt không có ý riêng tư, mong đại nhân soi xét.”
Nói đến đây, ta rơi lệ, bá tánh xung quanh cũng xì xào tán thưởng, quả thực thân phận nữ nhân chẳng dễ dàng.
“Lưu đại nhân, ngài thấy chưa, ả Tô Như Phong này đúng là kẻ đê tiện, mau tống giam ả đi!”
“Khánh Thành, đừng có làm loạn nữa!”
46.
Một tiếng quát lớn cắt ngang lời Khánh Thành quận chúa.
Ta quay đầu nhìn, thấy Triệu Hạc và một nam nhân oai phong bước vào.
Kinh Triệu Doãn lập tức từ ghế quan chạy xuống.
“Thế tử điện hạ, Tương Dương Hầu, hạ quan không có từ xa tiếp đón, thật sự là thất lễ.”
Hóa ra là Triệu Hạc đã mời Tương Dương hầu đến.
Tương Dương hầu phất tay, khẽ đỡ Kinh Triệu Doãn đứng dậy.
“Chuyện hôm nay là do tiểu nữ của ta thất lễ, mong đại nhân rộng lượng bỏ qua. Vụ án này coi như chưa từng xảy ra, mong đại nhân nể mặt mà tạo chút thuận lợi.”
Tương Dương hầu kéo Khánh Thành quận chúa rời đi.
“Cha, ta không đi! Triệu Hạc ca ca, là ta, Khánh Thành đây mà!”
Hóa ra trận “tai họa” này của ta là vì Tương Vương vô tình, nhưng Thần Nữ lại có ý.
Ta cũng không để ý đến Triệu Hạc, tự mình quay về tiệm thêu.
Trên đường có kẻ chỉ trỏ, ta giả như không nghe thấy.
Trước cửa tiệm, Trương Dũng đang cùng vài gã sai vặt dọn dẹp, dưới đất toàn là vỏ hạt dưa.
“Lúc nãy có một đám lưu manh đến xem náo nhiệt, làm cho cửa tiệm bừa bộn thế này. Ta đã đuổi bọn chúng đi rồi.”
Ta gật đầu, đi thẳng vào phòng sổ sách, ngồi xuống bắt đầu tính toán.
Trận rắc rối hôm nay, dù Khánh Thành quận chúa chưa đạt được mục đích, nhưng danh tiếng của ta đã bị ảnh hưởng, không biết việc buôn bán có bị tác động không.
Đang miên man suy nghĩ, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng nói lớn: “Trương Dũng, chủ nhân của ngươi đâu rồi, sao lại để mình ngươi trông tiệm thế này?”
Ta vội vàng chạy đến phòng ngoài, vừa hay nhìn thấy Trương Dũng đang cùng Phụ Quốc Công phu nhân chọn lựa các loại thêu phẩm.
47.
“Phu nhân, không ngờ người lại ghé qua. Như Phong thật không kịp nghênh đón.”
“Như Phong có ở đây à, vậy chọn giúp ta mấy tấm bình phong đi. Ta cần dùng để làm quà, không phải ta khoe khoang, nhưng trong cả kinh thành này, chỉ có thêu phẩm ở chỗ ngươi là ta còn thấy ưng ý.”
Ta cười lớn, vui vẻ giới thiệu từng tấm cho Phụ Quốc Công phu nhân.
Phu nhân còn cố tình nói lớn, như thể muốn mọi người biết rằng tiệm thêu của ta có người đứng sau chống lưng.
Ta lập tức xúc động rơi nước mắt, “Phu nhân, cảm ơn người. Ta chưa từng làm gì cho người, nhưng người đã giúp ta rất nhiều.”
Phụ Quốc Công phu nhân vỗ nhẹ vai ta, “Hài tử, ai bảo con không làm gì cho chúng ta. Nếu không nhờ con cung cấp manh mối, nữ nhi của ta, không, Thái tử phi giờ chắc đã gặp nguy hiểm rồi.”
Sau đó, phu nhân lại cười, “Vả lại, cả kinh thành đều đồn rằng ta là hậu thuẫn của tiệm thêu này. Nếu chỗ của con làm ăn thất bại, chẳng phải phủ Quốc Công chúng ta cũng bị chê cười sao?”
Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng hẳn.
Phụ Quốc Công phu nhân khẽ nói với ta, “Tiểu nha đầu nhà Tương Dương hầu tuy lanh chanh nhưng thiếu lễ độ, ta chẳng ưa gì. Hiện tại, Triệu thế tử là cánh tay đắc lực của Thái tử, ta thật sự lo con bé đó mà gả cho Triệu thế tử sẽ làm hỏng chuyện lớn.”
Tiễn Phụ Quốc Công phu nhân rời đi, lòng ta cũng nhẹ nhõm hẳn.
Những chuyện đã qua, ta chưa từng hối hận, và giờ cũng không có gì phải hổ thẹn.
Ở kinh thành này, những người đối tốt với ta, ta sẽ luôn biết ơn. Còn những kẻ khác nghĩ sao về ta, đâu quan trọng gì.
Sáng hôm sau, ta dậy sớm chải chuốt tươm tất. Nếu họ thích nhìn ta, vậy ta cứ để họ nhìn cho thỏa thích.
Quả nhiên, khi tâm tư đã thoải mái, mọi chuyện chẳng còn gì to tát nữa.
Hôm qua, khi thấy người qua đường chỉ trỏ, ta chỉ cảm thấy xấu hổ không biết giấu mặt đi đâu.
Hôm nay, ta lại cảm thấy bước chân nhẹ nhàng, người ta muốn nói gì thì cứ để họ nói.
48.
Sau khi Phụ Quốc Công phu nhân đến mua thêu phẩm, lần lượt mấy vị phu nhân quyền quý khác cũng ghé thăm ủng hộ.
Dù tiệm thêu có mất đi một số khách quen, nhưng ta vẫn vững tin rằng chỉ cần bảo đảm chất lượng, thêu phẩm tinh xảo, lâu dần sẽ có khách hàng mới.
Ta hăng hái cùng Trương Dũng bàn bạc kiểu mẫu mới cho tháng sau, thì gã sai vặt bên ngoài bước vào bẩm báo: “Chủ nhân, hình như Khánh Thành quận chúa đến rồi.”
Ta chỉnh lại trang phục, tự tin ra tiếp đón vị quận chúa tùy hứng này.
Mọi người trong tiệm không mấy thiện cảm với quận chúa, ngay cả khi mời trà cũng chẳng mấy cung kính.
“Như Phong tỷ, có cần ta đi báo quan không?”
Ta cười trấn an Trương Dũng, bảo hắn đừng lo lắng.