Ba Lần Nở Rộ - Chương 5
26.
Qua thất tuần của Hồ Định Kỳ, công công gọi ta vào từ đường Hồ gia, trao cho ta một lá thư hưu.
“Tô thị, ta biết cái chết của Định Kỳ không phải lỗi của ngươi, nhưng ngươi không thể ở lại nhà này nữa.”
“Ngươi mới gả cho Định Kỳ chưa tròn một năm, cũng chưa mang thai, không cần phải thủ tiết vì Định Kỳ. Hãy cầm lấy thư hưu này, sau này tự lo cho mình đi.”
“Lão gia, sao có thể dễ dàng tha cho con tiện nhân này, nên đưa ả ra quan phủ trị tội mới phải, hài tử đáng thương của ta…”
Mã thị vẫn hận ta thấu xương.
Định Kỳ đã mất, ta còn mặt mũi nào mà ở lại Hồ phủ. Định Kỳ vì ta mà ra ngoài xem đèn, là ta, chính ta đã hại chết hắn.
Ta nhận thư hưu, dập đầu ba cái trước mặt cha mẹ chồng.
Công công thấy vậy, cuối cùng cũng mềm lòng.
“Ngươi những ngày qua chăm sóc Định Kỳ cũng rất tận tâm, Hồ gia ta không phải hạng người bạc đãi con dâu. Đây là năm nghìn lượng bạc, ngươi mang đi cũng đủ ngươi sinh hoạt mấy năm.”
“Còn những cửa hàng của Định Kỳ là sản nghiệp của Hồ gia, ngươi không thể mang đi. Nhưng ngươi có thể chọn vài cửa hàng, coi như giữ lại chút tâm ý của Định Kỳ dành cho ngươi.”
“Lão gia…”
“Phụ thân…”
Mã thị và Hồ Định Bằng đồng loạt lên tiếng phản đối.
Ta làm gì có mặt mũi để lấy sản nghiệp của Định Kỳ, ta lắc đầu, bày tỏ rằng mình không cần gì cả.
Về lại phòng, ta bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Công công, không, giờ là Hồ lão bản, nói rằng ta có thể mang theo tất cả những gì mình đã mua sắm trong thời gian ở Hồ phủ.
Ta sắp xếp y phục của mình, đếm lại số bạc trong tay.
Chỉ trong 11 tháng, ta đã dành dụm được sáu trăm tám mươi lượng bạc.
Tất cả những điều này đều nhờ có Định Kỳ ta mới có được.
Hồ lão bản nói rằng ta đến để chăm sóc Định Kỳ, nhưng trong thời gian qua, phần nhiều lại là Định Kỳ chăm sóc cho ta.
Ta đun nước, pha một tách trà rồi đặt lên bàn trà nhỏ mà Định Kỳ thường ngồi đọc sách, bỏ thêm vài mảnh vỏ quýt vào lư hương, thứ mà Định Kỳ thích ngửi nhất.
Định Kỳ, kiếp sau nhất định hãy là một người khỏe mạnh, đi ngắm Lư Sơn ở nơi xa kia, xem thật có làn sương tím lượn lờ hay không.
27.
Ta bước ra khỏi Hồ phủ từ cửa hông.
Vừa ra đến cửa đã thấy Trương ma ma và Trương Dũng đang chờ.
Trương ma ma nói rằng cả nhà bà đã được Hồ lão bản cho phép, trả lại hộ tịch, từ nay không còn là nô bộc của Hồ gia nữa.
Trương ma ma bảo vẫn muốn đi theo ta.
Khoảng thời gian này, ta đã coi Trương ma ma như người thân, Trương Dũng như đệ đệ ruột.
Vì vậy, ta gật đầu, nghĩ rằng sau này mọi người nương tựa lẫn nhau cũng tốt.
Ta đến người môi giới, mua một tiểu viện để ở.
Dẫu sao cũng phải làm ăn buôn bán, ta cùng Trương ma ma bàn bạc xem nên làm nghề gì.
Trương ma ma đưa cho ta hai tờ khế đất và một tấm ngân phiếu, một tờ là khế đất của quán mì trên phố Thái Bình, một tờ là khế đất của tiệm thêu mà ta đã học việc khi còn ở Hồ phủ, còn ngân phiếu chính là năm nghìn lượng bạc.
Trương ma ma bảo quán mì khi Định Kỳ mua đã đứng tên ta, còn tiệm thêu là Hồ lão bản giao cho Trương ma ma đưa cho ta khi ta rời khỏi Hồ phủ.
“Tô cô nương, Đại thiếu gia trong lòng luôn nghĩ đến cô, nhất định không muốn cô phải chịu khổ.” Trương ma ma vừa nói vừa nghẹn ngào.
Hôn nhân thứ hai của ta vẫn kết thúc bằng lá thư hưu, nhưng ông trời vẫn không quá bạc bẽo, cho ta gặp được Định Kỳ, người tốt nhất.
Cuộc đời có được quãng thời gian ấy, ta cảm thấy sống vậy là đáng giá rồi.
Ta quyết định theo lễ phục tang cho Định Kỳ hai mươi bảy tháng. Vì phải đến tiệm thêu, không thể mặc tang phục quá giản dị, nên ta mặc áo tang bên trong.
Ta là nữ nhân bị chồng bỏ, không được phép đến khu mộ Hồ gia, đành xây cho Định Kỳ một ngôi mộ gió bên bờ hồ ngoài thành.
Bây giờ, điều duy nhất ta có thể làm là đều đặn đến tế bái, coi như trọn lòng thành của ta với Định Kỳ.
Nếu sau khi chết mà có tri giác, liệu Định Kỳ có cảm nhận được nỗi nhớ của ta không?
28.
Việc buôn bán ở tiệm thêu không hề bị ảnh hưởng dù bây giờ đã đổi thành họ Tô.
Các sản phẩm thêu của chúng ta vẫn nổi bật nhờ những mẫu mã đa dạng, phong phú.
Ngày ngày, ta bận rộn ở tiệm thêu, bây giờ không còn ai che chở cho ta nữa, ta phải làm việc chăm chỉ hơn trước rất nhiều.
Khi ta ngày ngày bận rộn lo toan cho tiệm thêu, trong thành cũng âm thầm có những biến động.
Đầu tiên, Thánh thượng vì chuyện lễ hội Nguyên Tiêu mà nổi trận lôi đình, xử phạt không ít quan viên trong phủ.
Cẩm Hương Hầu phủ bị buộc phải bỏ ra một khoản lớn bồi thường cho các hộ dân có nhà bị thiêu hủy, nhưng Cố Tham vẫn bình an vô sự.
Cuối cùng, Thứ sử của tỉnh cũng bị thay thế.
“Tân Thứ sử họ Lục, nghe nói là một người trẻ tuổi đầy triển vọng,” Trương Dũng vừa tỉ mỉ kể ta nghe tin tức trong thành.
Ồ? Thứ sử mới lại mang họ Lục sao.
Vào tiết Thanh Minh, sau khi ta cúng hương cho Định Kỳ tại mộ áo quan, trời bỗng đổ cơn mưa phùn.
Ta vội chạy vào một căn nhà tranh bỏ hoang bên vệ đường để trú mưa, không ngờ Triệu Hạc cũng ở bên trong.
Mấy tháng không gặp, Triệu Hạc trông phong trần rắn rỏi hơn nhiều. Con cái nhà quyền quý như hắn, vốn mang khí chất cao sang bẩm sinh, giờ đây, gương mặt hắn sạm đi vì nắng gió, đường nét cứng cáp hơn, càng tăng thêm vài phần khí khái anh hùng.
“Tô chưởng quỹ, xin nén bi thương, nay Thánh thượng đã xử phạt Cẩm Hương Hầu phủ, cũng coi như chút an ủi rồi.”
“Kẻ phóng hỏa vẫn chưa chịu trừng phạt, vậy an ủi cái gì?” Một cơn giận bùng lên trong lòng ta.
Triệu Hạc im lặng, trong chốc lát căn nhà tranh yên ắng đến nghẹt thở.
“Như Phong tỷ, chuyện Nguyên Tiêu thế tử điện hạ đã bỏ ra không ít công sức, hôm đó thành rối loạn, chính thế tử dẫn người trong phủ giữ gìn trật tự, ngăn chặn được thảm cảnh giẫm đạp. Thật ra, thi thể của Đại thiếu gia cũng là người trong phủ thế tử phát hiện…” Trương Dũng kéo tay áo ta, nhắc khéo rằng lời ta nói vừa rồi quá nặng nề.
Thảo nào hôm ấy Triệu Hạc lại là người đỡ ta dậy từ dưới đất.
Nghĩ lại, ta quả thật đã mắc nợ Triệu Hạc một ân tình. Ta cũng biết chuyện Nguyên Tiêu không liên quan đến Triệu Hạc, mà ta trút giận lên hắn quả thật vô lý, nên liền dịu giọng, chuyển sang chuyện khác để xoa dịu bầu không khí ngượng ngập.
“Thế tử điện hạ, ngài từ đâu tới vậy?”
“Trong lòng bức bối, ta ra ngoài dạo một vòng.”
Ta còn chưa kịp đáp lời, Triệu Hạc đã tiếp tục giải thích:
“Điền trang của Vương phủ ở gần đây, ta muốn xem liệu có thể dựng một trường học trên đất ấy không.”
29.
Triệu Hạc nói muốn lập một trường học ở đây.
Ý tưởng ấy thật tốt. Trước đây ta cũng từng bàn với Định Kỳ, cũng muốn mở một trường học.
“Ta muốn mở một trường học, dạy chữ cho hài tử nhà nghèo, rồi để tướng công làm tiên sinh dạy học.”
Những lời nói đùa ngày ấy vẫn văng vẳng bên tai, nhưng Định Kỳ nay đã không còn nữa.
Có lẽ sự trầm mặc của ta khiến Triệu Hạc nghĩ rằng ta xem thường ý định của hắn.
“Tô chưởng quỹ, ngươi nghĩ rằng một vương tôn nhàn rỗi như ta nói đến chuyện dựng trường học chỉ là trò đùa sao? nhưng ta là nghiêm túc.”
“Lỗ Vương phủ ta bây giờ chỉ còn lại cái danh Vương phủ, chứ chẳng còn vẻ vang gì nữa. Phụ vương ta vì một lần thất thế mà suy sụp, ngày ngày chỉ biết rượu chè, còn mấy đệ đệ nhỏ trong nhà thì hoang mang bất an. Nhưng cứ mãi đắm chìm thế này cũng không phải là cách lâu dài. Nam tử hán đại trượng phu, dù không thể làm nên công trạng trên triều đình, cũng phải biết chống đỡ gia đình, tự mình đứng vững.”
“Ta muốn lập trường học, thứ nhất là để dân làng gần đó có lợi, thứ hai cũng là vì Vương phủ. Nếu một ngày nào đó Vương phủ thực sự bị lụi bại, thì con cháu Vương phủ ít ra cũng có nơi học chữ, không đến mức tuyệt vọng hoàn toàn.”
Không ngờ Triệu Hạc lại xúc động như vậy, lời nói đanh thép như thể đang hạ quyết tâm nào đó.
Giờ thì ta cũng hiểu được tình cảnh của Lỗ Vương phủ rồi.
Mấy năm nay, Lỗ Vương phủ liên tiếp bị Thánh thượng khiển trách, trong thành chẳng ai xem Vương phủ ra gì.
Là thế tử, nhưng chẳng mấy ai kính trọng Triệu Hạc. Đôi khi, người trong phủ của hắn đến mua thêu phẩm ở tiệm ta, các khách hàng khác liền tránh né, không dám lại gần.
Những hoàng tôn công tử như hắn, từng trải qua vinh hoa phú quý, nay một bước rơi vào cảnh sa sút, dễ sinh lòng chán chường.
Nhưng Triệu Hạc vẫn giữ vững ý chí, lại còn muốn giúp đỡ người khác và vực dậy Vương phủ, quả là đáng khâm phục.
“Thế tử điện hạ, có chí thì nên. Tin rằng với sự quyết tâm của ngài, Lỗ Vương phủ sẽ không có ngày diệt vong.”
30.
Việc kinh doanh của tiệm thêu ngày càng phát đạt, ta cũng tranh thủ mở rộng, tuyển thêm một loạt thợ thêu mới.
Dĩ nhiên, một số tiệm thêu khác cố tình tung tin ta là nữ nhân bị chồng bỏ, hòng bôi xấu danh tiếng tiệm thêu của ta.
Nhưng các phu nhân quyền quý trong thành đều là người có hiểu biết, không vì chuyện đời tư của ta mà phủ nhận chất lượng của sản phẩm.
Khi Hồ lão bản giao lại tiệm thêu cho ta, ông còn giao cả xưởng xe tơ ở ngoại ô, và giới thiệu cho ta một số thương nhân tơ lụa từ phương Nam, nhờ đó, tơ lụa của tiệm thêu luôn đứng hàng đầu trong thành.
Ta nghĩ rằng vẫn nên tìm cơ hội đến thăm Hồ lão bản.
Dù ta và Hồ gia không còn liên quan gì, nhưng ân tình của Hồ lão bản, ta mãi ghi nhớ.
Chưa kịp tìm cơ hội đến thăm, Trương Dũng đã báo cho ta một tin tức.
“Như Phong tỷ, tỷ biết không, gần đây Hồ gia gặp chuyện rồi. Thương đội của họ liên tục bị phát hiện buôn lậu muối lậu, thương hội của Hồ gia đã mấy lần bị quan phủ khám xét và tịch thu hàng hóa. Gần đây Hồ lão gia sốt ruột đến mức muốn phát điên rồi.”
Hồ gia là gia đình thương nhân, dù cũng làm vài việc mạo hiểm, nhưng phần lớn vẫn tuân thủ pháp luật.
Hồ gia không thiếu buôn bán, không đáng để mạo hiểm làm những việc phi pháp như vậy.
Ta vội chỉnh trang, đến Hồ phủ.
Hồ quản gia thấy ta đến, cũng không ngăn cản, trực tiếp dẫn ta đến thư phòng của Hồ lão bản.
Mấy tháng không gặp, Hồ lão bản già đi trông thấy, đang cùng Hồ Định Bằng bàn bạc chuyện gì đó trong thư phòng.
“Công… Hồ lão bản, nghe nói dạo này nhà ta gặp chuyện không hay.”
“Như Phong, giờ con còn chịu đến thăm chúng ta, thật có lòng.”
Sau khi rời khỏi Hồ phủ, lòng ta nặng trĩu.
Ta đã hỏi Hồ lão bản, ông cũng đã điều tra các thương đội của mình, thực sự không có chuyện buôn lậu muối.
Hơn nữa, lượng muối lậu bị phát hiện không lớn, chẳng đáng để kiếm lời, nên không có lý do gì để mạo hiểm như vậy.
Tuy rằng người nhà Hồ gia vẫn chưa gặp nạn, nhưng mấy lần quan phủ khám xét và tịch thu hàng hóa đã gây tổn thất kinh tế rất nặng nề.
Ta bất lực không thể làm gì khi thấy Hồ gia gặp nạn.
Chỉ biết không ngừng an ủi Hồ lão bản hãy giữ bình tĩnh, mọi chuyện rồi sẽ có cách giải quyết.
Nhưng trong lòng ta luôn canh cánh một nỗi nghi ngờ.
Hồ lão bản từ trước đến nay luôn khéo léo trong đối nhân xử thế, rất biết giữ mối quan hệ tốt với quan lại, ngay cả với tân Lục thứ sử, ông cũng đã sớm bày tỏ thiện chí.
Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở đâu?
31.
Khi ta đang trăn trở nghĩ về chuyện của Hồ gia, không ngờ Triệu Hạc lại đến tiệm thêu.
Ta vội bước ra chào đón, hỏi xem có việc gì cần giúp đỡ không.
“Tô chưởng quỹ, ngươi thấy ta đến mà không lảng tránh, nhà ngươi không có trưởng bối nào nhắc nhở phải tránh xa Lỗ Vương phủ hay sao?” Triệu Hạc nói thẳng.
“Ta chẳng quan tâm gì đến Vương phủ hay không Vương phủ, khách đến là khách, huống hồ thế tử điện hạ còn là đối tác của ta.”
“Trong thành này cũng có người cười nói vui vẻ với ta, nhưng sau lưng lại chê bai Triệu Hạc ta là kẻ nghèo sĩ diện. Còn Tô chưởng quỹ thì chẳng bao giờ giả tạo, ta nhớ rõ điều đó,” Triệu Hạc cười nhạt.
Chúng ta nói đôi ba câu chuyện phiếm về việc làm ăn, rồi ta đề cập rằng nếu thế tử có thêm mẫu thêu cung đình nào mới, cứ việc mang đến cho ta.
“Ta thành tú nương rồi hay sao,” Triệu Hạc làm bộ ủy khuất, “Ngươi cũng nên nghĩ vài chuyện đại sự nhờ ta làm cho đàng hoàng chứ.”
Ta suy nghĩ một lát, rồi kể cho Triệu Hạc nghe về vấn đề của Hồ gia.
Thực lòng mà nói, chuyện này càng nghĩ ta càng thấy có điều bất thường, đã muốn tìm người bàn bạc từ lâu rồi. Triệu Hạc xuất thân hoàng tộc, kiến thức rộng rãi, biết đâu lại hiểu được những bí ẩn đằng sau.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, sắc mặt Triệu Hạc trở nên nghiêm trọng.
“Chuyện này nghiêm trọng lắm sao?” Ta hỏi.
“Ta phải nhờ mấy người quen trong chốn quan trường dò hỏi, lúc này cũng chưa thể nói rõ là có chuyện gì,” Triệu Hạc đáp.
Ta còn chưa đợi được tin tức từ Triệu Hạc thì đã nghe tin Hồ Định Bằng bị bắt giam vào ngục.
Ta tức tốc chạy đến Hồ phủ, thấy trong phủ đã loạn cào cào cả lên.
Hồ lão bản khi hay tin con trai bị quan phủ bắt đi, lên cơn đau tim, dù đã tỉnh lại nhưng không thể xuống giường.
Thấy ta đến, Hồ lão bản thở dài một hơi, còn Mã thị ngồi bên chỉ lặng lẽ lau nước mắt.