Ba Lần Nở Rộ - Chương 4
“Ôi, đây chẳng phải là thế tử điện hạ sao.” Tôn chưởng quỹ lập tức bước ra nghênh đón.
Người đến hóa ra là Lỗ Vương thế tử, Triệu Hạc.
“Đa tạ Tô chưởng quỹ hôm đó đã cho ta mượn bạc giải vây. Hôm nay ta đến để trả nợ.”
“Thế tử điện hạ nói gì vậy? Ta thực sự không hiểu.”
“Tô chưởng quỹ không cần giấu, Lỗ Vương phủ tuy sa sút, nhưng vẫn có thể nghe ngóng đôi ba chuyện.”
“Miếng đất ấy là Cố Tham muốn thu mua để nuôi ngựa, chỉ là Vương lão hán không chịu bán. Năm ngoái, khi mẹ Vương lão hán bệnh nặng, Cố Tham cho người cho lão vay mười lượng bạc, nhưng trong giấy nợ lại giở trò gian lận, Vương lão hán không biết chữ, đành hồ đồ ấn dấu vân tay.”
“Ta nhìn không thuận mắt cảnh Cố Tham ỷ thế hiếp người, nhưng cũng không có cách nào ngăn hắn.”
“Tô chưởng quỹ yên tâm, chuyện hôm qua ngươi cho ta mượn bạc, không ai biết được. Sau này nếu cần, ta Triệu Hạc nhất định sẽ giúp hết sức.”
Nói xong, Triệu Hạc đặt một xấp ngân phiếu lên bàn.
Ta nhìn thấy có tờ một ngàn lượng, cũng có tờ vài trăm lượng, biết rằng đây là số tiền mà Triệu Hạc phải vội vàng gom góp.
Triệu Hạc quả là người trọng chữ tín.
Lòng ta khẽ động, liền gọi hắn lại khi hắn sắp rời đi:
“Thế tử điện hạ, xin dừng bước, ta quả thật có chuyện muốn nhờ điện hạ giúp.”
21.
Tối đó, ta kể chuyện xảy ra trong hai ngày qua cho Hồ Định Kỳ nghe.
Hồ Định Kỳ cũng hiểu biết đôi chút về Lỗ Vương phủ.
Lỗ Vương chính là đệ đệ của Hoàng đế đương triều, mười mấy năm trước vì phạm tội mà bị tịch thu phần lớn gia sản, từ kinh thành bị giáng chức đến tỉnh thành của chúng ta.
Là một thân vương mất thánh sủng lại bị giáng chức, người trong Lỗ Vương phủ đều sống ẩn dật, mười phần điệu thấp.
Các quan viên lớn nhỏ trong thành cũng chẳng ai giao thiệp với Lỗ Vương phủ, các gia đình quyền quý lại càng không để Lỗ Vương phủ vào mắt.
Hiện tại, Cẩm Hương Hầu đang giữ chức Vân Huy Tướng Quân của bản tỉnh, nữ nhi lại gả cho Nhị Hoàng tử đương triều, con trai là Cố Tham thì ngang ngược cậy thế khắp thành, chẳng ai dám quản.
Chẳng trách công công dặn ta gặp người của Lỗ Vương phủ thì phải tránh xa.
Những việc dính dáng đến triều đình như thế này, thương nhân như Hồ gia không có sức để vướng vào.
“Hỏng rồi, tướng công, hôm nay thiếp vừa nhờ thế tử Lỗ Vương giúp làm một chuyện.”
22.
Vài ngày sau, một lão phụ đến tiệm thêu, đưa cho ta một gói đồ rồi không nói gì, liền quay người bỏ đi.
Mở ra xem, hóa ra là hơn chục mẫu thêu, chính là kiểu dáng cung đình mà ta hằng mong muốn.
Đúng rồi, trước đây ta đã nhờ Triệu Hạc giúp thăm dò xem trong cung hiện nay thịnh hành những kiểu thêu gì.
Người xưa có câu: “Sở Vương thích eo thon, người trong cung nhịn đói đến chết,” ý rằng thứ gì cung đình ưa chuộng thì bên ngoài cũng sẽ theo đuổi.
Bên ngoài cung cũng chẳng khác gì.
Cung phi nương nương đeo trang sức gì, mặc kiểu y phục ra sao, các phu nhân quyền quý bên ngoài cũng sẽ tranh nhau bắt chước, thậm chí đến dân thường cũng tìm các kiểu dáng gần giống để mặc.
Ta vẫn luôn nghĩ cách làm sao để tăng doanh thu cho tiệm thêu, chợt nảy ra ý tưởng này.
Tỉnh thành của chúng ta tuy cách kinh thành một đoạn, cũng có thương nhân từ kinh thành mang kiểu dáng đến, nhưng thường mất đi phần nào sự tinh tế.
Lỗ Vương phủ dù đã sa sút nhưng vẫn là hoàng thất chính gốc, khí phách hoàng gia trong cốt cách không dễ bị mất đi.
Nhìn các mẫu thêu được gửi tới, quả thật tinh xảo, trang nhã, khiến người ta không thể không yêu thích.
Ta lập tức bảo Tôn chưởng quỹ phải mời được những thợ thêu giỏi nhất để thực hiện lô thêu này. Một số mẫu còn được ta chỉnh sửa cho đơn giản hơn nhưng vẫn giữ nét thanh lịch của cung đình.
Như vậy, tiệm thêu sẽ có cả những tác phẩm thêu tinh xảo dành cho giới thượng lưu, lẫn những mẫu thêu giản dị nhưng vẫn thanh nhã, phù hợp cho người bình dân.
Khi bộ sưu tập thêu mô phỏng cung đình ra mắt, quả thật đã gây chấn động toàn thành.
Hầu như mọi phu nhân, tiểu thư đều đua nhau mua thêu phẩm của tiệm ta để thể hiện gu thẩm mỹ đẳng cấp như hoàng gia.
Ta còn sử dụng các mẫu thêu này cho cửa hàng may sẵn và tiệm gốm sứ, doanh số cũng rất khả quan.
Tháng đầu tiên, sau khi tính toán, ta lời được hai trăm sáu mươi lượng bạc.
Đối với ta, đây quả là một số tiền lớn.
Công công vui mừng cười không ngớt, ngay cả bà mẫu cũng nhìn ta bằng con mắt khác.
Ta ôm số bạc cười hạnh phúc trong phòng, không muốn buông tay, Hồ Định Kỳ thì trêu ta chưa từng thấy nhiều tiền bao giờ.
23.
“Uống nước nhớ nguồn.”
Ta hẹn gặp Triệu Hạc, và dâng lên một trăm lượng bạc.
“Ta cũng không biết nên đưa thế tử điện hạ bao nhiêu là phù hợp, bèn làm tròn, một trăm lượng bạc có được không?”
Triệu Hạc nhìn hai thỏi bạc, hồi lâu không nói gì.
Ta chăm chú nhìn hắn, chợt nhận ra mình đã phạm sai lầm.
Triệu Hạc là con cháu hoàng thất, đã từng thấy biết bao sự giàu sang phú quý. Việc ta đưa một trăm lượng bạc có khi lại khiến hắn cảm thấy bị xúc phạm.
“Thế tử đừng hiểu lầm, ta chỉ nghĩ rằng nhờ vào các mẫu thêu của ngài mà kiếm được tiền, nên muốn chia cho ngài một phần, coi như tiền mua mẫu thêu, không có ý gì khác.”
Triệu Hạc nghe vậy, khẽ mỉm cười, “Đây là lần đầu tiên ta kiếm được bạc mà không dựa vào danh tiếng của gia đình, nên mới có chút thất thần.”
“Lỗ Vương phủ ta trải qua nhiều biến cố, giờ cũng phải nghĩ cách tự lực cánh sinh, phải tìm một con đường để sống, kiếm kế sinh nhai cho toàn phủ.”
Lời của Triệu Hạc khiến ta không khỏi băn khoăn. Chẳng lẽ hắn cũng muốn kinh doanh?
Nhưng chuyện tương lai của Lỗ Vương phủ không phải điều ta cần bận tâm, ta vẫn nên tập trung vào cuộc sống của mình.
Sự thành công vang dội của bộ sưu tập thêu cung đình khiến ta có thêm ý tưởng. Ta dự tính tiếp tục ra mắt các bộ thêu theo từng chủ đề để tiệm thêu luôn có mẫu mã mới mỗi mười ngày, thu hút khách hàng.
Dạo này, ta bận rộn tìm họa sĩ trong thành, còn phái Trương Dũng dẫn thợ thêu đi phía Nam mua tơ lụa.
Sau bộ sưu tập cung đình, ta tiếp tục ra mắt các bộ thêu hoa điểu, sơn thủy, và mỗi bộ đều bán rất chạy.
Cứ đà này, có khi ta cũng trở thành đại thương nhân như công công mất thôi.
Ta cười nói với Hồ Định Kỳ rằng khi ấy ta muốn mở một trường học, chuyên dạy chữ cho trẻ con nhà nghèo, và để Hồ Định Kỳ làm tiên sinh dạy học.
Hồ Định Kỳ mỉm cười, nhéo nhẹ má ta, bảo rằng đừng quên, nhất định phải mở trường học, hắn đang chờ đó.
24.
Tết Nguyên Tiêu năm nay đặc biệt náo nhiệt.
Buổi tối, sau khi cùng cha mẹ chồng ăn bữa cơm đoàn viên, nhị đệ và gia đình liền ra phố ngắm đèn.
Hồ Định Kỳ đi ra ngoài không tiện, nhưng ta đã bảo bọn nha hoàn treo đầy đèn lồng trong sân.
Dù vậy, đèn trong sân sao có thể đẹp bằng đèn ngoài phố, ta tựa vào hành lang, không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Nghe nói đêm nay còn có pháo hoa nữa.
“Nương tử, hay là chúng ta cũng ra ngoài ngắm đèn đi.”
“Tướng công, có thể chứ?” Ta mừng rỡ nhảy cẫng lên.
“Hay là thôi, hôm nay Trương ma ma về nhà rồi, không có ai chu toàn, e là không tiện.” Ta lập tức xịu mặt.
“Chúng ta đi một lát rồi về, không sao đâu.”
Ta nghĩ một lúc, bèn khoác cho Hồ Định Kỳ một chiếc áo dày, rồi gọi hai gã sai vặt đi theo, nghĩ rằng đi một lúc rồi về chắc sẽ không có vấn đề gì.
Đây là lần đầu tiên ta được thấy Tết Nguyên Tiêu ở tỉnh thành, quả là cảnh đèn hoa rực rỡ, đêm chẳng ngủ.
Trên đường không chỉ rực rỡ với đủ loại đèn màu, mà còn có các gánh xiếc tạp kỹ, vui nhộn vô cùng.
Chẳng bao lâu sau, gió lạnh bắt đầu thổi.
Ta kéo chặt áo cho Hồ Định Kỳ, “Tướng công, gió lên rồi, chúng ta về thôi.”
Chưa kịp nghe câu trả lời, phố xá bỗng trở nên náo loạn, đám đông ở phía đông đang ngắm đèn đồng loạt xô chạy về phía này.
“Cháy rồi, mau chạy đi!”
Nhìn theo hướng người ta chạy, ta thấy ngọn lửa bốc cháy dữ dội ở phía đông, cả con phố lập tức rơi vào cảnh hỗn loạn.
Đám đông ầm ầm xô đến, khiến ta và Hồ Định Kỳ bị tách ra.
Ta hoảng hốt tìm kiếm Hồ Định Kỳ, nhưng bị dòng người xô ngã xuống đất.
Có mấy người đạp lên người ta chạy qua, cơn đau khiến ta không thể đứng dậy được.
May thay, quan binh đã kịp thời đến duy trì trật tự.
Người của Vũ Hầu phủ mang theo vòi rồng, dọc đường dập tắt những ngôi nhà đang cháy.
“Tô chưởng quỹ, ngươi không sao chứ?”
Một người nam nhân đỡ ta dậy, chính là Triệu Hạc.
“Thế tử điện hạ, tướng công của ta… ta không tìm thấy tướng công.”
25.
Khi ta về đến nhà, thi thể của Hồ Định Kỳ đã được đặt trong sân.
Hai gã sai vặt trong sân đang bị phạt trượng.
Ta loạng choạng chạy đến bên Hồ Định Kỳ, không thể tin nổi người vừa mới đây còn sống sờ sờ, giờ đây đã thành một thi thể lạnh ngắt, không còn sức sống.
Bà mẫu Mã thị vừa thấy ta, như nhìn thấy hung thủ giết người.
“Ngươi là đồ độc phụ, là đồ ác nhân! Trả con trai lại cho ta, trả con trai lại cho ta…”
Bàn tay của Mã thị không ngừng đập vào người ta, nhưng ta không còn cảm giác đau đớn.
Tướng công của ta không còn nữa, người luôn đối xử dịu dàng với ta, luôn mỉm cười với ta, giờ đã vĩnh viễn rời xa trần thế.
Người trong sân kẻ ra người vào không ngớt.
Có người đến thay y phục cho Hồ Định Kỳ, có người đặt hắn vào trong quan tài.
Ta chỉ ngây ngẩn quỳ tại chỗ, như thể không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì.
Không biết đã qua bao lâu, Trương ma ma đến, khẽ thì thầm bên tai ta kể về nguyên nhân cái chết của Hồ Định Kỳ.
Dù là Tết Nguyên Tiêu, nhưng trong thành đã phân chia rõ nơi nào được phép bắn pháo hoa, nơi nào không được đốt lửa.
Thế nhưng, Cố Tham, thế tử của Cẩm Hương Hầu, uống rượu say, sai nha hoàn đốt pháo trong bụi cây.
Không ngờ đêm ấy lại nổi gió, tàn lửa bị gió thổi tản ra khắp nơi, cuối cùng gây nên đại hỏa hoạn.
Sau khi ta và Hồ Định Kỳ bị xô đẩy tách ra, hắn bị dòng người dồn ép về phía bờ sông, cuối cùng ngã xuống sông mà chết đuối.