Ba Lần Nở Rộ - Chương 2
Hồ lão bản cũng không thúc giục ta lập tức thành thân, mà sắp xếp cho ta ở trong viện của Hồ Định Kỳ vài ngày để xem xét, nếu thực sự không nguyện ý thì Hồ gia cũng không ép buộc.
Loại quan hệ này thực sự rất lúng túng, ta cũng không biết nên nói gì với Hồ Định Kỳ.
May sao Hồ Định Kỳ luôn ở trong phòng đọc sách, không thường ra ngoài, giúp ta tránh được sự ngượng ngùng khi chạm mặt.
Một ngày nọ, vào giờ cơm trưa, nha hoàn của Hồ Định Kỳ như thường lệ mang cơm canh vào phòng cho hắn.
Có lẽ bát canh quá đầy, nha hoàn vô ý làm đổ cả lên người Hồ Định Kỳ.
Quản sự Trương ma ma ngoài sân lập tức quở trách, tiểu nha hoàn quỳ xuống đất chỉ biết khóc.
Hồ Định Kỳ bảo Trương ma ma ngừng lại: “Trương ma ma không cần làm thế, chân ta vốn chẳng có cảm giác, cũng không thấy nóng.”
Trương ma ma nghe vậy, lòng lại càng cảm động, nghẹn ngào nói: “Vâng, đại thiếu gia, để lão nô đi lấy bộ y phục khác cho ngài.”
Ta đứng ngoài phòng nghe, ngược lại cảm cảm thấy Hồ Định Kỳ thật đáng thương.
Nhà ta trải qua bao biến cố, mấy năm nay lòng ta dường như đã chai sạn, rất khó để đồng cảm với người khác.
Nhưng Hồ Định Kỳ từ nhỏ thân thể đã tàn tật, cuộc đời hắn chẳng phải còn thê lương hơn ta, kẻ lành lặn, hay sao?
Nhưng mà dù như thế, con người này vẫn giữ được sự dịu dàng, tựa hồ rất hiền hòa.
Thế nên, khi Hồ lão bản lại hỏi ta có bằng lòng gả cho Hồ Định Kỳ hay không, ta liền gật đầu.
8.
Hồ lão bản hết sức cao hứng, lập tức sai quản gia chọn ngày lành để định chuyện hôn sự.
Ta nghĩ ngợi rồi quyết định không giấu giếm, bèn kể cho Hồ lão bản biết lý do ta bị hưu bỏ.
Hồ lão bản nghe xong, trầm ngâm không nói gì.
Phu nhân Mã thị của ông nổi giận đùng đùng từ nội đường xông ra: “Họ Hồ kia, ông xem ông tìm được cái người gì thế này, đuổi nàng ta đi ngay, đừng để cái thứ tiện phụ không biết liêm sỉ này ở đây.”
Ta đã sớm đoán được kết quả như vậy, cũng không bất ngờ, cúi đầu hành lễ, chuẩn bị rời đi.
“Phụ thân, mẫu thân, xin nghe hài nhi nói một lời.”
Không ngờ Hồ Định Kỳ nhờ Trương ma ma đẩy hắn đến đại sảnh.
“Phụ thân, mẫu thân, mấy ngày nay con thực sự rất quý mến Tô cô nương, chỉ e rằng Tô cô nương không muốn gả cho con mà thôi.”
“Con à, con có nghe thấy nàng vừa nói những gì không, loại nữ nhân như vậy làm sao xứng làm con dâu Hồ gia ta.”
“Vì hiếu kính bà mẫu mà thất thân, là hy sinh tiểu tiết để giữ đại nghĩa, có gì không thể chấp nhận? Huống hồ Hồ gia chúng ta có sạch sẽ, quang minh chính đại gì cho cam?”
Mã thị nghe Hồ Định Kỳ nói như vậy, liền không còn giữ vẻ ngang ngược lúc trước.
Hồ lão bản chau mày: “Nói thật, nhà chúng ta là gia đình thương nhân, không như những người đọc sách câu nệ lễ giáo quá nhiều, huống chi nhi tử ta nói đúng, để phụng dưỡng bà mẫu mà làm việc tạm bợ cũng không phải là sai. Hồ mỗ ta, vào Nam ra Bắc, không đến nỗi bảo thủ như vậy.”
“Chỉ là, Hồ gia ta ở tỉnh thành này cũng là gia đình có danh tiếng…”
Ta ra hiệu cho Hồ lão bản không cần nói thêm.
Ta cúi người, chỉnh lại tà áo ngoài đã bị nhăn do Hồ Định Kỳ ngồi quá lâu.
Ta lấy ra một chiếc khăn vuông màu xám, trên đó thêu hoa văn hình chữ vạn tinh xảo.
“Đại thiếu gia, sau này dùng bữa, ngài hãy trải chiếc khăn này lên người, sẽ không lo làm bẩn y phục nữa.”
Nói xong, ta quay người định rời đi.
Nhưng lần này, Hồ lão bản lại làm chủ, giữ ta lại.
9.
Cứ như thế, hôn sự được định đoạt.
Thật ra, ta rất muốn biết tại sao Hồ Định Kỳ lại nói rằng hắn thích ta, trong những ngày qua, chúng ta hầu như chưa nói với nhau mấy câu.
Không ngờ rằng không chỉ mình ta thắc mắc, mà ngay cả Trương ma ma cũng hiếu kỳ.
“Đại thiếu gia, Tô thị này hành vi không đoan chính, sau này thành đại thiếu phu nhân, lỡ làm tổn hại danh tiếng của ngài thì biết làm sao?”
“Trương ma ma lo xa quá rồi, với tình trạng của ta thế này chỉ có ta liên lụy người khác, làm gì sợ ai liên lụy ta. Ban đầu, ta chỉ nghĩ rằng Tô cô nương biết ta tàn tật mà vẫn chịu gả, nên phải cảm tạ nàng, nhưng khi nghe nàng kể về những điều đã trải qua, ta lại thấy khâm phục nàng.”
“Ta chỉ nghĩ, nếu có thể thành thân với Tô cô nương trong một hai năm rồi cùng nàng hòa ly, để Hồ phủ giúp nàng tìm được mối hôn sự tốt hơn, biết đâu có thể xóa đi vết nhơ bị hưu của nàng.”
Phía sau ta không nghe thêm nữa.
Hồ Định Kỳ chắc chưa từng ra ngoài, không biết nỗi khổ của nữ nhân trong thế gian này. Một người đã gả hai lần mà vẫn bị hưu bỏ thì càng bị người đời khinh rẻ, nhưng lòng thành của Hồ Định Kỳ thực sự khiến ta cảm động.
Ban đầu, ta chỉ nghĩ tìm một nam nhân để dựa vào, dù là kẻ tàn phế cũng không sao, ít nhất Hồ gia có thể cho ta miếng cơm manh áo.
Nhưng bây giờ, ta lại nghĩ rằng, ta nhất định phải sống thật tốt với Hồ Định Kỳ, không thể phụ lòng nam nhân dịu dàng này.
10.
Bầu không khí trong Hồ gia nói chung là khá hòa thuận.
Hồ lão bản — không, giờ nên gọi là công công.
Công công ta có ba người nhi tử, ngoài Hồ Định Kỳ, nhị thiếu gia Hồ Định Bằng hiện đang theo ông buôn bán, đã cưới nữ nhi một nhà cử nhân trong thành. Tam thiếu gia Hồ Định Hữu còn nhỏ, nhưng công công đã cho hắn đi học ở thư viện ngoài thành, mong sau này có thể dự khoa cử.
Bà mẫu Mã thị vẫn chưa có sắc mặt tốt với ta, nhưng cuối cùng cũng nhận chén trà ta dâng.
Nghe nói công công thay ta hứa hẹn rằng đời này ta sẽ không bao giờ trở lại ngôi làng cũ, cũng chẳng gặp lại những người từng quen biết.
Thật ra, ta không biết phải đối xử với Hồ Định Kỳ thế nào, luôn cảm thấy chẳng có gì để nói.
May mà ta đã quen hầu hạ bà mẫu bệnh tật, giờ coi Hồ Định Kỳ như một người bệnh cần chăm sóc là được.
Thế là, ta luôn chú ý đến sức khỏe của Hồ Định Kỳ.
Mỗi ngày, ta để sẵn trà và hoa quả trong tầm tay của hắn.
Hắn thích đọc sách, ta bèn chuyển những cuốn sách hắn đang đọc xuống kệ dưới, để hắn ngồi trên xe lăn cũng có thể với tới.
Thời gian dần qua, ta phát hiện trong phòng mình và Hồ Định Kỳ luôn có những loại trái cây và điểm tâm mà ta thích, trong phòng còn thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ nữ tử yêu thích.
Ta biết rằng đây là ý của Hồ Định Kỳ, trong lòng không khỏi cảm động.
11.
Công công đối với ta cũng không quá khắt khe, nhị đệ và thê tử của hắn cũng dễ chung sống, tuy rằng bà mẫu thỉnh thoảng vẫn soi mói, nhưng ta vẫn cảm thấy Hồ gia là một gia đình rất hòa nhã.
Nhưng khi đã quen thuộc với Hồ gia, ta cũng dần cảm nhận được sự phân biệt của những người hầu kẻ hạ trong phủ.
Ví như khi trong phủ phát vải may y phục mới, quản sự ma ma luôn mang vải đến viện của nhị đệ trước, để bọn họ chọn trước.
Hay như khi phòng bếp bày ra món ăn mới, tất nhiên cũng phải mời viện của nhị đệ nếm trước.
Ta tuy là đại thiếu phu nhân của phủ này, nhưng đám quản sự ma ma nào từng để ta vào mắt.
Không phải ta để bụng những điều ấy, mà là vô cớ cảm thấy buồn cho Hồ Định Kỳ.
Vốn dĩ hắn là trưởng tử trong phủ, nên là người tôn quý nhất sau cha mẹ, vậy mà chỉ vì không thể kế thừa gia nghiệp, lại bị bọn người hầu khinh thường đến mức này.
Ta thờ ơ lạnh nhạt quan sát Hồ Định Kỳ, hắn luôn tỏ ra không để ý đến những việc trong phủ, không rõ là đã quen hay thật sự không hay biết.
Ta hạ quyết tâm, phải làm một đại thiếu phu nhân thật tốt, không để Hồ Định Kỳ bị những chuyện lặt vặt trong phủ quấy rầy.
Hồ gia cấp cho ta mỗi tháng mười lượng bạc, nhưng khắp nơi trong phủ cũng phải lo liệu.
Ta giữ lại hai lượng, tám lượng còn lại đưa cho Trương ma ma để chi dùng, chuẩn bị khi cần.
Chỉ là ta đã nghĩ chuyện này quá đơn giản.
12.
Ngày nọ, Vu quản sự của nhà kính hoa chuyển đến một hoa sơn trà.
Trong lời nói lại bóng gió rằng chậu trà hoa này vốn định đưa đến viện của nhị đệ, nhưng nhị đệ thấy hoa đẹp diễm lệ, cảm thấy đáng yêu, nên bảo quản sự mang đến viện của chúng ta để Hồ Định Kỳ ngắm cho vui.
Chỉ là nhị đệ nghĩ đến tình huynh đệ, khiến quản sự phải đi xa thêm một đoạn đường.
Ta hiểu rằng quản sự này muốn lấy thưởng, nhưng giờ đã là cuối tháng, bạc trên người ta chẳng còn lại mấy, mãi mới lục tìm được mấy đồng đưa cho hắn.
Vu quản sự mỉm cười một tiếng: “Đại thiếu phu nhân để ta đợi lâu như vậy, cuối cùng lại chỉ cho ít bạc thế này, thật làm lỡ bao nhiêu việc của ta.”
Ta xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, định phản bác lại mà không biết phải nói gì.
“Mấy ngày không gặp, Vu quản sự giờ đã có giọng điệu lớn quá nhỉ.”
Không biết từ khi nào, Hồ Định Kỳ đã đứng sau lưng ta.
“Vừa rồi Vu quản sự mồm năm miệng mười chê bai chủ nhà, không biết là dựa vào thế của ai đây. Một là oán giận nhị đệ ta bắt ngươi đi xa, hai là hận đại thiếu phu nhân ta thưởng ít bạc.”
“Là nhị thiếu gia không sai khiến nổi ngươi, hay là viện của đại phòng ta không xứng để sai khiến ngươi đây.”
Hồ Định Kỳ càng nói càng tức giận, mặt đỏ bừng lên.
Ta và Trương ma ma vội chạy đến vỗ lưng giúp hắn hạ hỏa.
Hồ Định Kỳ bảo Trương ma ma đi gọi quản gia đến, nhất định phải đuổi Vu quản sự ra khỏi phủ ngay hôm nay.
Vu quản sự lúc đầu vẫn còn tỏ vẻ thản nhiên, nhưng giờ thấy vậy, vội vàng quỳ xuống xin tha.
Chẳng mấy chốc, Hồ quản gia vội vàng chạy đến, gọi mấy gã sai vặt đuổi Vu quản sự ra khỏi viện.
Hồ Định Kỳ không buông tha, nói thẳng rằng nếu còn thấy Vu quản sự trong phủ, hắn sẽ truy cứu tội quản gia không biết nhìn người.
Sau việc này, Trương ma ma bảo rằng đây là lần đầu tiên thấy Hồ Định Kỳ nổi giận lớn như vậy.
Ta biết Hồ Định Kỳ làm vậy là để bảo vệ ta, trong lòng vô cùng biết ơn.
13.
Tối đó, ta pha cho Hồ Định Kỳ một chén trà sâm, đích thân mang đến bên cạnh hắn.
Có lẽ trà sâm quá đắng, lông mày Hồ Định Kỳ cau lại, ta hoảng hốt, vội nhận lấy chén trà: “Chén trà này ta pha không được ngon, lần sau để ta học thêm từ Trương ma ma.”
Hồ Định Kỳ lại không chịu đưa trả chén trà, mà kiên quyết uống cạn: “Trà này, ta rất thích.”
Như có thứ gì đó đâm vào tim ta, mặt ta bỗng nóng bừng, nhất thời không dám nhìn thẳng vào Hồ Định Kỳ.
Trương ma ma thấy ta và hắn như vậy, bèn bật cười, mang theo một cái hộp nhỏ bước vào, phá tan bầu không khí ngượng ngùng.
Trương ma ma đem trả lại cho ta mười sáu lượng bạc mà ta đã đưa bà trong hai tháng qua, rồi lại đưa thêm cho ta 20 lượng.
“Cũng tại lão nô sơ suất, trước đây sợ đại thiếu phu nhân chưa biết lo liệu trong phủ, nên muốn giữ bạc giúp cho phu nhân. Đại thiếu gia nói rồi, sau này không cho phép lão nô giữ bạc của phu nhân nữa, mỗi tháng còn cấp thêm hai mươi lượng cho phu nhân để dùng khi cần.”
Ta trong lòng nghi hoặc, không dám nhận ngay.
“Cứ cầm lấy đi, mỗi tháng phụ thân đều đưa thêm bạc cho ta mà.”
Ta ôm hộp bạc về phòng, lôi ra mười lượng bạc vẫn cất kín từ trước.
Không ngờ chỉ sau mấy tháng, từ một thôn phụ bị hưu bỏ, ta đã trở thành đại thiếu phu nhân có bốn mươi sáu lượng bạc trong tay.
Ta nhìn mấy thỏi bạc mãi, tràn đầy hy vọng về cuộc sống tương lai.
Giờ ta đã cảm thấy thỏa mãn, liền nghĩ phải làm điều gì đó cho Hồ Định Kỳ.
14.
Ta nghĩ rằng sở dĩ bọn người hầu trong phủ xem thường Hồ Định Kỳ, chẳng qua vì nghĩ rằng đại phòng chúng ta không thể kế thừa gia nghiệp, không bằng bợ đỡ nhị phòng thì thiết thực hơn.
Đám người hầu muốn sống tốt hơn nên nghĩ vậy cũng không sai, nhưng đại phòng chúng ta cũng cần có chút thể diện của riêng mình.
Dù mỗi tháng cha mẹ chồng đều cấp thêm tiền cho Hồ Định Kỳ, nhưng tiền của bản thân làm ra mới là đáng tin nhất.
Nếu như đại phòng chúng ta có thu nhập riêng, dù không thể được đám người hầu trong phủ đối xử như nhị thiếu gia Hồ Định Bằng, ít nhất chúng ta cũng có thể tự đứng vững.
Ta cầm trong tay 48 lượng bạc, vẫn cất 10 bạc của Lục gia, còn 38 lượng là đủ rồi, ta muốn mở một quán mì, sử dụng tay nghề học được từ Trương nương tử.
Khi ta đem ý tưởng này nói với Hồ Định Kỳ, Trương ma ma có vẻ ngần ngại, nhưng Hồ Định Kỳ lại rất ủng hộ.
“Tướng công, chỉ là ta không quen thuộc tỉnh thành, không biết nên mở quán ở đâu cho tốt.”
Hồ Định Kỳ suy nghĩ rồi nói: “Trương ma ma, chẳng phải nhi tử của bà muốn tìm việc sao? Ta thấy giúp đại thiếu phu nhân mở cửa hàng cũng rất tốt.”
Ta vội xua tay từ chối, vì sợ không có bạc trả tiền công cho nhi tử Trương ma ma.
Lời từ chối của ta không có tác dụng mấy.
Ngày hôm sau, nhi tử của Trương ma ma, tên là Trương Dũng, đã đến để đưa ta đi xem cửa hàng.
Trương Dũng tuy chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng rất lanh lợi, chỉ trong một ngày đã tìm được ba chỗ rất tốt.
Thực ra, ta rất thích cửa hàng gần bến tàu, nơi người qua lại đông đúc, còn có nhiều công nhân khuân vác. Nếu mở một quán mì ở đó, chắc chắn sẽ không lo thiếu khách nhân.
Chỉ có điều, tiền thuê cửa hàng này quá đắt, mỗi tháng phải trả một quan tiền.
Mở quán mì là kinh doanh nhỏ, thuê cửa hàng đắt như vậy e rằng thu không đủ bù chi.
“Nương tử, ta thấy chỗ cửa hàng trên phố Thái Bình mà Trương Dũng tìm được cũng không tệ, phố này có nhiều cửa hàng gạo, hàng sơn hào hải vị, khách thương qua lại cũng đông.”
Chỗ đó ta cũng đã xem qua, chỉ là chủ quán có vẻ muốn bán đứt hơn là cho thuê.
Khởi đầu không thuận lợi, ta hơi chán nản, mấy ngày sau xem cửa hàng nào cũng không vừa ý.
Thế nhưng tình hình lại xoay chuyển bất ngờ, chủ cửa hàng trên phố Thái Bình đột nhiên đồng ý cho thuê.
Những ngày sau, ta bận rộn mua sắm nguyên liệu, quét dọn, sơn sửa lại cửa hàng, bận đến mức không để ý thời gian trôi qua.
Cuối cùng, quán mì cũng mở cửa.
15.
Mở quán mì dù sao cũng chỉ là kinh doanh nhỏ, một bát mì cũng chỉ có giá ba đến năm văn tiền.
Nhờ có nước sốt ngon, quán mì của chúng ta làm ăn rất phát đạt, có những ngày bán được ba đến bốn trăm bát mì.
Tháng đầu tiên, sau khi trừ tiền thuê nhà và chi phí nhân công, ta lãi được năm quan tiền.
Trong Hồ gia, số tiền này chẳng là gì, nhưng đối với ta thì là một niềm khích lệ rất lớn.
Ta quyết định dùng số tiền này để làm điều gì đó cho Hồ Định Kỳ. Dù sao, cũng nhờ có hôn sự với hắn mà ta mới có được cuộc sống ổn định và sung túc như bây giờ.
Hồ Định Kỳ là người rất trầm lặng, phần lớn thời gian đều ở trong phòng.
Thực ra nghĩ kỹ thì nếu là ta, có lẽ ta cũng không muốn ra ngoài nhiều hơn.