Ánh Trăng Trong Lòng Ta - Chương 4
13
Vì yêu cầu của ta, Tô Minh Vũ tha cho Cố Diệu Tuyết.
“Nếu ngươi dám tiết lộ chuyện của Lang Nguyệt ra ngoài, chức quan của cha ngươi chỉ sợ sẽ đến lúc chấm dứt.”
“Nghe rõ chưa?”
Trong lời nói, sát khí bùng lên.
Cố Diệu Tuyết còn muốn phản bác nhưng lực trên cổ không ngừng tăng lên.
Mặt nàng ta đỏ bừng như gan heo, gần như ngạt thở, đành phải chỉ trời thề: “Yên tâm, ta tuyệt đối giữ kín như bưng.”
“Hơn nữa, hai nhà chúng ta là một phe, lẽ ra nên giúp đỡ lẫn nhau.”
Sau chuyện này, ta không khỏi nghi ngờ về mối quan hệ của hai người.
Nhưng Tô Minh Vũ không cho ta cơ hội hỏi.
Chỉ dặn dò người hầu trông chừng ta, dẫn theo thị vệ vội vã ra khỏi phủ.
Không ngờ tối hôm đó đã đón mẫu thân ta vào phủ.
Hắn suốt cả quá trình đều mặt mày u ám, người hầu trong phủ không ai dám thở mạnh, chỉ cúi đầu đưa từng loại dược liệu quý hiếm vào như nước chảy.
Ta đang định lén lút chuồn đi thì bị hắn tóm lại:
“Người chung gối, hử?”
Tô Minh Vũ chặn ta ở cửa, nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Lang Nguyệt, ngươi đúng là có bản lĩnh!”
“Ngươi rốt cuộc ghét ta đến mức nào, mà ngay cả loại lời nói dối này cũng dám thốt ra?”
Nói xong, hắn chống hai tay lên hai bên, bóng dáng bao trùm lấy ta, tạo nên áp lực vô cùng lớn.
Ta vặn vẹo góc áo, ngẩng cổ cãi lại: “Ngủ chung một chiếc gối thì đương nhiên là người chung gối, ai quy định mẫu thân không thể là người chung gối?”
Không ngờ lời này lại chọc giận hắn:
“Ta cứ tưởng mình đang cưỡng đoạt dân nữ, mỗi ngày đều phải chịu sự giày vò của lương tâm!”
“Thì ra đó chỉ là lời nói dối ngươi tùy tiện bịa ra.”
Hắn run rẩy chỉ vào mình, đáy mắt vì kích động mà ánh lên những tia nước long lanh: “Đùa giỡn ta rất vui sao?”
Ngay sau đó, hắn ném chiếc túi thơm xuống đất, phẫn nộ bỏ đi.
Còn chưa kịp để ta phản ứng, hắn lại đột nhiên quay lại, nhặt chiếc túi thơm trên đất lên nhét vào trong ngực.
Trước khi đi, hắn còn trừng mắt nhìn ta một cái thật dữ.
Đôi mắt đỏ hoe, trông hệt như một chú thỏ.
“Tiểu thư.” quản gia ở bên cạnh không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Ta biết tiểu thư kiêu ngạo, không muốn hạ mình nhưng tiểu thư cũng nên thương xót đại nhân một chút.”
Ông ta là người từ Lâm phủ mà trước đây ta đã chỉ định cho Tô Minh Vũ, giờ đã là người trong Tô phủ.
“Từ khi hai người chia tay, đại nhân đã bị một trận bệnh nặng.”
“Đến khi biết chuyện của lão gia, Lâm phủ đã sớm không còn một bóng người, đại nhân lập tức cưỡi ngựa ra khỏi thành tìm tiểu thư, suýt nữa thì mất mạng giữa đường.”
Trong đầu ta vang lên một tiếng sấm.
Tô Minh Vũ thế mà lại đi tìm ta?
“Đại nhân không cho ta nói với tiểu thư.”
Quản gia đảo mắt nhìn xung quanh, như đã hạ quyết tâm rất lớn, vung tay áo nói như trút đậu:
“Lúc đó đại nhân bệnh rất nặng, thái y dặn phải nằm trên giường tĩnh dưỡng nhưng đại nhân nhất quyết phải đến Bắc Hoang, nói rằng dù không thể cứu được tiểu thư thì được cùng tiểu thư chịu khổ cũng tốt. Ôi, bây giờ nghĩ lại ta cũng vẫn thấy đau lòng.”
“Hai năm nay, đại nhân vì giúp nhà họ Lâm minh oan, đã thụ địch quá nhiều trên triều, tiểu thư đừng thấy đại nhân bề ngoài phong quang, thực ra như đi trên băng mỏng vậy!”
“Tiểu thư không thích đại nhân thì cũng đừng làm tổn thương đại nhân.”
Ngoài cửa sổ gió cuốn mây tàn, lòng ta rối bời.
Dòng suy nghĩ bồng bềnh trở về trước kỳ thi khoa cử.
Khoảng thời gian đó, Tô Minh Vũ vì chuyên tâm ôn tập nên đã chuyển đến thư viện ở.
Ta cố ý làm điểm tâm đi thăm nhưng trước cửa lại nghe thấy bạn cùng phòng hỏi:
” Lâm Tiểu thư đối với ngươi tốt như vậy, sau khi ngươi thi đỗ sẽ lập tức cưới nàng ấy chứ?”
Tô Minh Vũ đang đọc sách, không ngẩng đầu lên:
“Sẽ không.”
“Nàng ấy là tiểu thư danh giá, còn ta chỉ là kẻ nghèo hèn, không xứng.”
Giọng nói lạnh lùng trong nháy mắt xuyên thủng trái tim ta.
Tai ta như ù đi.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên không chân thực.
Rõ ràng là hắn đã đích thân thề thốt trước mặt cha ta rằng cả đời này tuyệt đối không phụ ta.
Nhưng sau lưng lại tính toán như vậy.
Lời thề thốt kia, chẳng qua chỉ là nói suông thôi sao?
Ta giơ tay lau nước mắt, đưa điểm tâm cho người ăn xin, rồi quay về phủ.
Sau đó, vì sự nghi ngờ của thánh thượng đối với cha ta ngày càng tăng, cả Lâm phủ chìm trong sự bất an nặng nề, ban đầu cha ta muốn đưa ta đi nhưng ta nhất quyết ở lại cùng sống chết.
Còn Tô Minh Vũ, nếu hắn không muốn cùng ta bạc đầu thì đã đến lúc trả lại tự do cho hắn.
Thế là ta bày ra cái cục diện vụng về như vậy.
Thấy hắn không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi, trái tim treo lơ lửng của ta cuối cùng cũng chết hẳn.
Nhưng đến tận hôm nay, ta vẫn không hiểu nổi.
Hắn đã không muốn cưới, cũng không hề níu kéo, vậy thì tại sao lại phải mạo hiểm đi khắp nơi tìm ta?
Là vì mất đi rồi không cam lòng, hay là mộng đẹp đột ngột tỉnh, vẫn chưa kịp thích ứng?
Hay là, tình sâu diễn lâu quá, lừa cả chính mình cũng tin rồi?
Ta tự giễu cười.
Đầu đau dữ dội, ta ngồi vào bàn, lấy hộp thuốc mỡ ra.
Không biết từ lúc nào, mẹ đã đi đến sau ta, bà tự nhiên cầm lấy hộp thuốc mỡ, nhẹ nhàng xoa lên thái dương ta:
“Lang Nguyệt, bất kể con quyết định thế nào, ta cũng đều ủng hộ con.”
“Chỉ là có những chuyện hãy để thời gian trả lời.”
14
Lời của quản gia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ta.
Ta tuy trong lòng không hiểu nhưng thái độ với Tô Minh Vũ đã dịu đi đôi phần.
Huống hồ, ở dưới mái hiên người ta, sao có thể không cúi đầu, dứt khoát xắn tay áo lên nấu canh rửa tay cho hắn.
Tô Minh Vũ mặt không biểu cảm nhưng niềm vui trong mắt không giấu nổi, không chút do dự uống cạn bát canh cháy đen đó.
Ngay cả mẹ cũng phải cảm thán: “Tay nghề nấu nướng của con như thế này, cũng chỉ có Minh Vũ không chê.”
Những ngày này, vì lo lắng thân phận bại lộ sẽ gây phiền phức cho hắn, ta vẫn luôn ở trong phủ, không tiếp xúc với người ngoài.
Nhưng Tô Minh Vũ lại vô cùng thản nhiên, còn mời ta cùng đi dự buổi săn xuân của hoàng gia.
“Có ta chống lưng cho, sợ gì?”
“Nàng cứ vui chơi cho thoải mái, trời sập xuống ta chống.”
Chịu không nổi sự làm nũng, cuối cùng ta cũng đồng ý.
Vừa vào trại, vô số ánh mắt đổ dồn về phía ta, có kinh ngạc, có nghi hoặc, đương nhiên cũng có ghen tị.
Hôm nay đến dự đều là quý tộc kinh thành.
Trong đó không thiếu những gương mặt quen thuộc, hiển nhiên đã nhận ra ta nhưng không ai dám mạo hiểm đắc tội với Tô Minh Vũ, chỉ ra thân phận tội thần chi nữ của ta.
Ta cúi đầu, đi sát theo sau Tô Minh Vũ, hành lễ với tân hoàng.
Ánh mắt hắn khẽ động, ra vẻ quả nhiên là như vậy.
Đến khi nghe Tô Minh Vũ giới thiệu ta là “Một người quen cũ”, tân hoàng gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Vừa mới ngồi xuống, ta đã nghe loáng thoáng tiếng thì thầm của nữ quyến bên cạnh:
“Cô nương này hình như có vài phần giống Lâm tiểu thư trước kia.”
“Chẳng lẽ Tô đại nhân tìm người thế thân sao?”
“Rất có khả năng, dù sao thì trước đây hắn vì giúp Lâm tiểu thư trút giận, suýt nữa đã lật tung triều đình.”
“Nói bậy! Hắn đối với nhà họ Lâm là báo đáp ân tình, với Cố tiểu thư mới là trời sinh một đôi, hai nhà tổ tiên đã định hôn ước, Lâm Lang Nguyệt là con gái võ tướng sao có thể so sánh với Cố tiểu thư?”
Ta không kìm được tò mò, tiến lại gần: ” Lâm Tiểu thư nào? Có thể kể cho ta nghe không?”
Mấy nữ quyến bị ta dọa cho tản ra, khó xử trao đổi ánh mắt, một lúc lâu sau mới từ từ mở miệng.
Hóa ra, lúc bấy giờ tiên hoàng sức khỏe ngày một yếu, bệnh đa nghi ngày càng nặng, mà thái tử lúc này đã sa lầy vào cuộc tranh giành ngôi vị.
Tô Minh Vũ chức nhỏ tiếng hèn, vì đòi công lý cho ta, hắn tự nguyện trở thành con dao sắc bén nhất trong tay thái tử.
Giúp thái tử trấn áp ba phiên vương, đi khắp Giang Nam tiêu diệt giặc cướp.
Giúp thái tử đạp lên núi xương biển máu đăng quang hoàng vị, tạo nên giai thoại quân thần một thời.
Nhưng đằng sau tất cả những điều này, là vô số lần ám sát, là vô số lần vào sinh ra tử, gian nan lần lượt để lại dấu vết trên thân thể chưa lành hẳn của hắn.
“Chàng vì tìm ngươi, ngã xuống vực núi làm bị thương chân, thái y dặn dò sau này chàng không được cưỡi ngựa nữa!”
Cố Diệu Tuyết không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh, giọng điệu oán trách: “Bây giờ biết ngươi đã hại chàng thảm đến mức nào rồi chứ?”
“Hai năm nay nếu không có cha ta ở bên giúp đỡ thì làm sao chàng có được vinh quang như ngày hôm nay.”
“Còn ngươi có thể mang lại cho chàng điều gì? Một thân thương tích, đau đớn vô tận! Ngươi không nên quay về!”
15
Ngày hôm đó gió cát quá lớn, thổi đến nỗi mắt ta nhòe đi.
Mượn cớ ra ngoài cho tỉnh rượu, ta lén lút lẻn ra khỏi tiệc, trèo lên cây hóng gió.
Gió nhẹ thoang thoảng, nắng ấm áp.
Bãi cỏ xanh ngút ngàn như sóng trắng cuồn cuộn, xa xa vọng lại từng trận reo hò.
Ngẩng đầu lên, ta thấy Tô Minh Vũ phi ngựa đến.
Áo quần rực rỡ, khí thế hiên ngang.
Bỏ lại một đám công tử thế gia phía sau, hắn giương cung bắn tên, không biết lại trở thành người trong mộng của bao nhiêu thiếu nữ kinh thành.
Nhưng chân hắn không được cưỡi ngựa nữa mà!
Ta không khỏi thót tim, ánh mắt dõi theo hắn di chuyển.
May mà vẫn thuận lợi, còn đoạt được giải thưởng.
Chính là cây trâm ngọc hồng ngọc đẹp đến mức ta phải thốt lên khen ngợi từ khi vào trại.
Hoàng thượng không nhịn được trêu chọc:
“Đều nói thái phó lạnh lùng vô dục, không ngờ lại vì món đồ con gái này mà bất chấp cả chấn thương ở chân.”
“Có phải định tặng cho người con gái mình thích không?”
Vừa dứt lời, ánh mắt ghen tị của mọi người đổ dồn về phía Cố Diệu Tuyết.
Tô Minh Vũ gật đầu, chậm rãi tiến về phía nàng.
Chân bị xóc nảy dữ dội, lúc này hẳn là đau lắm, chỉ thấy hắn loạng choạng vài bước, trán bóng loáng đã lấm tấm mồ hôi.
Cố Diệu Tuyết bị đám nữ quyến đẩy đến bên cạnh hắn.
Hai người đứng cạnh nhau, quả là trời sinh một đôi.
Ta nghĩ, chỉ có tiểu thư khuê các như vậy mới xứng với hắn.
Tim nhói lên một cơn đau.
Ta thất hồn lạc phách nhảy xuống cây, lén lau nước mắt nhưng lại nghe thấy tiếng một người nam nhân vui mừng phía sau:
“Lâm Lang Nguyệt, thật sự là ngươi?”
Công tử nhà họ Chu, Chu Mục dẫn theo đám tùy tùng vây lại: “Không nhớ gia rồi sao? Nhưng từng roi ngươi quất vào người gia, gia thì không quên được. Nhà ngươi gặp nạn quả thực là đại khoái lòng người.”
“Chỉ tiếc lúc đó không bắt ngươi về làm thiếp.”
Hắn cười dâm đãng, vừa nói vừa sờ lên tay ta: “Ban đầu ta tưởng ngươi tính tình kiêu ngạo, rất vô vị, không ngờ lại bao nuôi Tô thái phó làm nam sủng.”
“Chơi đùa hoang dã như vậy, thật khiến ta vui mừng.”
“Bị lưu đày không dễ chịu gì nhỉ? Đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn cầu xin dưới thân gia, gia nhất định sẽ thương yêu ngươi, không để ngươi chịu khổ như vậy nữa.”
Khoảng cách bị kéo gần vô hạn, mùi hôi thối xộc vào mũi.
Bị hắn ôm chặt trong vòng tay, ta muốn giãy giụa nhưng lại phát hiện toàn thân vô lực.
“Không ngờ chứ? Lâm Lang Nguyệt.”
Tiếng cười lạnh lùng của Cố Diệu Tuyết vang lên.
Nàng từ trong đám người bước ra, lắc lắc lọ thuốc làm mềm xương trong tay: “Ai bảo ngươi không biết điều, dám cướp người với ta.”
“Nếu không phải vì ngươi thì Minh Vũ ca ca đã sớm đính hôn với ta rồi.
Móng tay thon dài lướt qua cằm ta, một vết máu lập tức xuất hiện.
“Cố cô nương, hôm nay đừng làm hỏng khuôn mặt này, tiểu gia còn muốn hưởng thụ đây.”
Tay bị Chu Mục nhẹ nhàng hất ra, nàng nhịn không được khó chịu, uy hiếp nói:
“Lần này tạm tha cho ngươi, lần sau nếu còn xuất hiện trước mặt Minh Vũ ca ca, cẩn thận ta sẽ xé nát mặt ngươi.”
“Vậy thì không quấy rầy hứng thú của Chu đại thiếu gia nữa.”
Nói rồi trừng mắt nhìn ta, quay người bỏ đi.
Bàn tay thô ráp tùy ý vuốt ve trên người ta, Chu Mục liếm đôi môi khô khốc, cười đến đầy mặt nếp nhăn:
“Đừng trốn chứ, Tô Minh Vũ ngủ được, tại sao ta lại không ngủ được?”
“Hắn ở triều đường tham tấu lão tử của ta, vậy thì ta ngủ với nữ nhân của hắn là lẽ thường tình.”
Tiếng cười ghê tởm truyền đến.
Ta vặn chặt đùi, mượn cơn đau để giữ tỉnh táo.
Ta nhân hắn không để ý, đem thuốc làm mềm xương trộm được từ Cố Diệu Tuyết vung lên mặt hắn, giơ chân đá mạnh vào hạ bộ hắn.
Trong tiếng kêu thảm thiết, ta hoảng hốt bỏ chạy.
Thuốc phát huy tác dụng ngày càng mạnh.
Hai chân ta mềm nhũn, sắp ngã xuống sườn dốc.
Ngay trước khi mất đi ý thức, ta lại đâm đầu vào một vòng tay đầy mùi thông.
Sắc mặt Tô Minh Vũ vẫn chưa hết vẻ lo lắng, thấy ta thảm hại như vậy, lập tức mặt mày xám ngoét:
“Là ai bắt nạt nàng?”