Ánh Trăng Tàn - Chương 4
17
Vệ Thanh Oanh có công phục quốc, được phong làm “Công chúa Thận Tư”.
Liên hôn với Thái tử nước Lương, kết tình thông gia giữa hai dòng họ.
Đây là cách ta trả thù nàng.
Ta từng nghĩ sẽ khiến nàng nếm trải nỗi đau mất đi người mình yêu thương.
Nhưng Vệ Thanh Oanh là kẻ lạnh lùng, một lòng theo đuổi địa vị và quyền lực.
Không có gì khiến nàng đau đớn hơn việc khi sắp đến gần ngai vàng thì bị ta kéo xuống.
Ta trở về nước Thích thuận lợi, tiếp nhận triều chính.
Những mưu sĩ tài ba trong quân phục quốc được ta phong làm hiền thần, còn những tướng sĩ dũng mãnh được chọn làm tướng quân.
Binh lính phiến loạn quy hàng được ta phân bổ đi các quận huyện để làm ruộng và thúc đẩy sản xuất nông nghiệp toàn quốc.
Ngày ta đăng cơ xưng đế, nghe nói Vệ Thanh Oanh âm mưu ám sát Thái tử nước Lương nhưng thất bại, bị hắn tự tay cắt đứt gân tay gân chân, giam cầm suốt đời trong cung, đêm đêm chịu sủng ái.
Thái tử nước Lương là kẻ lòng dạ sâu xa, rất giỏi khống chế phụ nữ.
Bị Vệ Thanh Oanh lừa dối bao năm, với hắn là một sự sỉ nhục lớn, hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Năm sau, hắn khiến nàng mang thai con mình, nhưng lại dung túng cho phi tần hãm hại, khiến nàng sảy thai.
Thái tử nước Lương giả vờ hối lỗi, đích thân chăm sóc Vệ Thanh Oanh yếu đuối.
“Lúc nhỏ gặp nàng, cũng là ngày tuyết như thế này, nàng đứng giữa trời tuyết, lạnh lùng như băng, tựa như vị thần non trẻ đứng trên cao nhìn xuống trần thế.”
“Cô giữ nàng trong lòng bao năm, dù nàng vô tình, cũng không nên lừa dối.”
Dần dà, Vệ Thanh Oanh cũng rơi vào mối tình đầy đau khổ mà nàng từng khinh thường nhất.
Nàng tin vào tình cảm của hắn, nhưng lại đau khổ vì sự đấu đá trong hậu cung.
Khi yêu hắn sâu đậm, nàng không nhịn được mà thử thách như bao nữ nhân bình thường khác: “Ngày sau đăng cơ, chàng có nguyện ý để trống hậu cung vì ta không?”
Thái tử nước Lương xé bỏ mặt nạ, đột nhiên bật cười.
“Chán ngán quá.” Hắn ngồi tựa lưng vào ghế Thái sư, vây quanh bởi phi tần, vẻ mặt lười biếng.
Tình cảm đến đỉnh điểm, không còn có thể tiến thêm.
Sự thỏa mãn thoáng qua như một đóa hoa phù dung nở rộ trong giây lát, rồi ngay sau đó là sự nhàm chán vô tận.
“Đem nàng đi, sống chết tùy trời.”
18
Vệ Thanh Oanh phát điên, ôm lấy chiếc gối như đứa con, gặp ai cũng hỏi: “Ngươi có yêu ta không?”
Tin tức truyền về nước Thích, ta chỉ đáp một tiếng.
“Biết rồi.”
Vị phu tử từng giảng đạo dạy học cho ta được ta tôn làm Đế sư.
“Giờ lão phu không còn gì để dạy bệ hạ nữa.”
Nhưng ta vẫn cố chấp thỉnh ông về hoàng cung.
Nhìn thấy phu tử, ta như trở lại khoảng thời gian ngày trước, khi tiểu thị vệ cõng ta đi học.
Phu tử thở dài: “Chấp niệm quá nặng, sợ rằng sẽ tự tổn thương chính mình.”
Nhưng ta sao có thể buông bỏ?
Đó là tiểu thị vệ đã cõng ta rời khỏi hoàng thành, đi bộ xuống phương Nam.
Là người đã giặt đồ mùa đông đến nứt cả tay chỉ để mua cho ta bánh đường và hoa lụa
mừng sinh nhật.
Là người đã vẽ vòng tròn làm lồng giam mình, nguyện ý bảo vệ ta suốt nhiều năm, cuối cùng dùng cả mạng sống để che chở cho ta…
Lại thêm một năm đêm giao thừa.
Muôn nghề phát triển hưng thịnh, khắp nơi tràn đầy sức sống.
Vô số pháo hoa đỏ rực nổ tung giữa bầu trời, bách tính reo hò vui mừng.
Lên đến tường thành, nhìn ngắm pháo hoa khắp trời, ta bất chợt nôn ra một ngụm máu.
Thái giám bên cạnh sợ hãi.
Nhưng ta lại cười, nói những lời họ không hiểu.
“Tiểu thị vệ là một kẻ đại lừa gạt.”
Pháo hoa đã hứa, ta còn chưa thấy lấy một cái.
Nhưng không sao, ta sẽ đi tìm chàng để tính sổ đây.
Trong màn tuyết mờ mịt, đám đông xung quanh phút chốc tan biến.
Diệp Kỳ, người đã lâu không xuất hiện trong giấc mơ của ta, đang vội vã ôm lấy thân hình ngã xuống của ta.
Ta cảm thấy hài lòng và bình an.
“Tiểu thị vệ, cuối cùng chàng cũng đến đón ta rồi.”
1
Ta tên là Diệp Kỳ, là một tiểu thị vệ.
Năm ta mười ba tuổi, ta đã hộ tống công chúa trốn khỏi hoàng thành.
Con đường chạy trốn vô cùng gian khổ, công chúa chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ.
Nàng vứt bỏ chiếc bánh cứng ngắc.
“Thứ này mà cũng dám đưa cho bổn cung ăn sao?”
Ta xem như nàng chỉ đang giận dỗi, không để tâm, chỉ nhặt chiếc bánh lên và cất vào trong áo.
Quả nhiên, không lâu sau đó, nàng ôm bụng đói, chắp tay trước ta cầu xin.
“Tiểu thị vệ, bổn cung sai rồi, cho ta một miếng bánh được không?”
Ta không nhịn được bật cười.
2
Sau khi xuống phương Nam, ta mang theo thanh kiếm, đưa công chúa thuê một căn nhà nhỏ để nghỉ chân.
Thời cuộc hỗn loạn, mưu sinh khó khăn.
Ngay cả việc mua một chiếc bánh đường cho công chúa, ta cũng phải giặt quần áo thuê nửa ngày.
Ta không sợ cực khổ, chỉ sợ công chúa phải chịu khổ cùng ta.
Mỗi lần công chúa nhìn ta đầy khát vọng, nói rằng nàng muốn ăn thịt, mà ta lại không thể đáp ứng, ta chỉ thấy lòng đau như dao cắt.
Một cô nương xinh đẹp như tuyết, lại bị ta nuôi dưỡng thành như thế này.
Ta lấy đóa hoa lụa ra cài lên tóc nàng: “Công chúa, sinh nhật vui vẻ.”
Ta trang trọng hứa hẹn, sẽ có ngày mọi thứ sẽ tốt hơn.
3
“Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, công chúa.”
May mắn thay, ta đã làm được.
Quản sự của đấu trường ngầm chọn ta vào, mỗi lần thắng một trận, ta được một quan tiền.
Nếu đấu với những người có chút thế lực, thua một trận ta cũng có thể được một thỏi bạc.
Vì thế, ta học cách từ thắng đến thua, rồi từ thua đến thua không dấu vết.
Dựa vào đó, ta tích góp được tiền mua sách và mời phu tử cho công chúa học.
Mỗi ngày, ta đưa công chúa đến chỗ phu tử, sau đó mới đến đấu trường ngầm.
Ta sợ công chúa biết chuyện này sẽ khóc, nên không bao giờ để vết thương ở mặt.
Có lần đối thủ dùng mưu kế, mang theo ám khí lên sàn đấu, cắt rách cằm của ta.
Vì thế, ta đã sớm ra ngoài ba ngày, cho đến khi vết thương mờ hẳn không thấy nữa mới
dám về nhà.
Ta kéo chăn lên, vừa nằm xuống liền lập tức ngồi bật dậy.
Cảm giác mềm mại vô tình chạm vào khiến ta bàng hoàng.
Công chúa khẽ rùng mình: “Nằm xuống đi, lạnh chết mất!”
Tâm trí ta bay lạc, chẳng thể tập trung được, như một con rối nghe lệnh nằm xuống.
Công chúa rúc vào, ôm lấy ta: “Tiểu thị vệ, chàng ấm thật đấy.”
Ta liên tục lùi ra sau: “Công chúa, không được…”
Nàng lại nói rằng đã lâu lắm rồi ta chưa hơ ấm tay cho nàng.
Trong mắt công chúa, ta có lẽ chẳng khác nào mẫu hậu của nàng.
Ta không né tránh nữa.
Nàng đặt những ngón tay mịn màng lên ngực ta.
Đôi chân nàng lại vô tình đạp vào vết bầm trên đùi ta.
Không kịp đề phòng, ta buột miệng rên lên.
Công chúa vẫn chưa ý thức được, tiếp tục đưa tay sờ soạng.
Ta lúng túng và bất đắc dĩ, khẽ cầu xin nàng đừng động vào nữa.
Công chúa cuối cùng cũng nhận ra, ta không còn là tiểu thị vệ mười ba tuổi năm nào.
4
Từ đó trở đi, nàng bắt đầu lảng tránh ta.
Ta không nỡ để nàng bận lòng, nên chủ động tránh mặt.
Công chúa lại giận dỗi, chất vấn tại sao ta lại lẩn tránh nàng.
Ta chỉ thở dài trong lòng, rõ ràng là nàng không muốn tiếp xúc với ta nữa.
Nhưng biết làm sao đây?
Đương nhiên là phải nuông chiều nàng rồi.
Sợ nàng kiễng chân sẽ mỏi, ta mỉm cười cúi người xuống: “Công chúa, ta có thể cúi đầu
mà.”
Nàng lại chuyển đề tài: “Tuyết rơi lớn rồi, tiểu thị vệ, chàng mau nhìn!”
Ta chăm chú nhìn nàng, không hề chớp mắt.
5
“Ừm, ta đang nhìn đây.”
Vệ Thanh Oanh dẫn người đến.
Công chúa vừa khóc vừa cười.
Vệ Thanh Oanh nói rằng đã tổ chức một đội quân phục quốc bảy vạn cho công chúa.
Khi đặt lựa chọn đó trước mặt công chúa, ta thật may mắn vì đã mời phu tử dạy nàng từ trước.
Nhưng sau này, ta lại có chút hối hận.
Nếu công chúa chỉ là một người bình thường, liệu có phải nàng sẽ không bị cuốn vào những
cuộc tranh đấu này không?
Thế nhưng, tình thế trước mắt không cho phép ta suy nghĩ thêm.
Công chúa bị Vệ Thanh Oanh giam giữ, ta muốn đưa nàng trốn đi, nhưng cuối cùng đã thất bại.
Máu từ cằm nàng nhỏ giọt xuống đất, ta che mắt nàng lại.
Như mọi lần trước đây.
Ta nói: “Công chúa, đừng sợ…”
Nhưng nàng chỉ liên tục nói: “Sợ quá…”
Ta rất muốn lau nước mắt cho nàng.
Nhưng ta đã không còn sức để nhấc tay lên.
Ngày trước cứ ngỡ thời gian còn dài, đến giờ mới hiểu rõ không thể làm gì khác được.
Xin lỗi nàng, công chúa.
Ta yêu nàng như vậy, nhưng lại không thể bảo vệ nàng.
6
Có lẽ trời xanh thương xót.
Sau khi ta chết, hồn phách vẫn chưa tan biến.
Khi nhìn thấy công chúa cõng ta từng bước từng bước đến làng Vân Thủy, đôi chân nàng
đẫm máu, lòng ta đau đớn đến mức muốn tan thành tro bụi ngay tại chỗ.
Công chúa của ta, người từng bị cành mai làm xước tay cũng phải để ta thổi khí và bôi
thuốc, giờ đây lại tự đập đầu đến chảy máu.
Nàng thành tâm nhờ các bô lão chăm sóc ta.
Ta đưa tay muốn lau đi vết máu bẩn trên mặt nàng, nhưng chỉ có thể chạm vào khoảng
không vô vọng.
“Yên tâm đi công chúa, lòng ta đã có người con gái tuyệt vời nhất trần thế này, không còn
chỗ cho bất kỳ ai khác nữa.”
Nữ thị vệ đưa công chúa trở về, ta theo sát từng bước.
Ta tận mắt nhìn nàng thất bại trong lần ám sát, sau đó bị Vệ Thanh Oanh ép uống thuốc xoá
ký ức.
Như vậy cũng tốt.
Công chúa đã quên ta, dần dần trở nên vui vẻ hơn.
Vệ Thanh Oanh lại lừa nàng đi lấy Thái tử Lương quốc.
Khi đoàn rước dâu đi ngang qua làng Vân Thủy, công chúa bỗng ôm lấy ngực mình.
Thái tử Lương quốc lo lắng hỏi, liền ra lệnh dừng đoàn xe.
Ta cảm thấy an ủi phần nào, ít nhất hiện tại, hắn cũng có chút chân thành với công chúa.
Công chúa nhìn trầm ngâm về phía rừng bia mộ, trời lại bắt đầu rơi tuyết lất phất.
Ta không kìm lòng được nói: “Tuyết rơi rồi, công chúa, mau về thôi.”
Nhưng nàng ôm đầu, không hề nhận ra điều gì.
Một lát sau, tuyết bay ngập trời.
“Tuyết rơi nhiều quá—” Nàng quay người lại, nhìn về phía ta, nhưng chỉ thấy một khoảng
trống không.
Nét mặt nàng thoáng chốc đông cứng lại.
Nàng nhìn xung quanh, vẻ mặt không vui không buồn, chỉ là đôi mắt mờ mịt, đẫm lệ.
7
Khi đoàn rước dâu đến Lương quốc, hai mươi vạn binh sĩ tiến quân lên phía Bắc.
Công chúa ở lại hậu phương, điều binh khiển tướng.
Ba phe phản loạn từng bước thất bại.
Sắp thắng lợi đến nơi, nàng tìm đến vị y sư giỏi nhất thiên hạ.
“Ta cứ cảm thấy mình đã quên đi một người rất quan trọng.”
Vị y sư lấy ra kim bạc, nói về phương pháp châm vào não.
“Đau đớn chẳng kém gì gãy xương ghép lại, mỗi ngày ba lần, liên tục một tháng, quý nhân
chịu nổi không?”
Sắc mặt ta biến đổi, đứng chắn trước công chúa: “Không được, không được! Công chúa sợ
đau nhất!”
“Ta không sợ.” Công chúa ngẩng đầu, “Xin hãy châm kim.”
Ta bất lực không thể ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng chịu đựng gần trăm lần đau
đớn.
Lần châm kim cuối cùng, công chúa ngẩn ngơ thốt lên: “Tiểu thị vệ——”
Nàng nhớ ra ta rồi.
Nước mắt ngay lập tức trào ra.
Rõ ràng những lần trước đó, nàng chưa từng rơi một giọt nước mắt.
8
Vệ Thanh Oanh tự chuốc lấy thất bại.
Công chúa trở về nước và lên ngôi, cai trị triều đình với thân phận nữ đế.
Bận rộn quốc sự chưa đủ, nàng còn thường xuyên vì ta mà sầu não.
Phu tử thở dài: “Chấp niệm quá nặng, e rằng hại đến thân mình.”
Công chúa như không nghe thấy, chỉ sớm chọn người nối ngôi trong hoàng tộc còn lại.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, nàng đã sức cùng lực kiệt.
Đêm giao thừa, nàng lên thành quan sát dân chúng cùng nhau vui vẻ.
Pháo hoa bừng sáng trên trời, công chúa đột nhiên nôn ra một ngụm máu.
Nàng nói ta là một kẻ lừa đảo lớn.
Ta hoảng hốt lao tới đón lấy cơ thể đang ngã của nàng.
Bao nhiêu lần đón hụt, ta đã quen rồi.
Nhưng lần này, ta thực sự ôm được nàng.
Đôi mắt nàng ánh lên vẻ sáng trong.
“Tiểu thị vệ, cuối cùng chàng đã đến đón ta.”
Ta rưng rưng đưa tay về phía nàng: “Phải rồi công chúa, chúng ta đi thôi.”
-HẾT-