Ánh Trăng Tàn - Chương 1
1
Ta tên là Thích Hoài Tuyết, là một công chúa của vong quốc.
Năm tiểu thị vệ Diệp Kỳ đưa ta thoát khỏi cung, ta chỉ mới chín tuổi.
Phản quân tấn công vào hoàng thành, giết người cướp của.
Thái tử hoàng huynh dẫn cấm quân chiến đấu đến kiệt sức mà chết.
Mẫu hậu cùng hoàng tẩu không muốn chịu nhục, theo phụ hoàng tự thiêu tại cung Thừa Ân.
Ta lẽ ra cũng phải chết.
Nhưng vào phút cuối, phụ hoàng đẩy ta ra ngoài.
Diệp Kỳ cõng ta trên lưng, không ngoảnh đầu lại.
Người đời nói rằng, mạng là do trời định.
Ta sinh ra cao quý, nhưng lại gặp phải kiếp nạn này.
Đây là số mệnh của ta.
Ta chấp… chấp nhận không nổi!
Ta ném miếng bánh cứng ngắc trong tay: “Thứ này mà cũng dám đưa cho ta ăn?”
Diệp Kỳ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhặt miếng bánh lên, phủi bụi rồi cất vào trong áo.
Hắn đưa ta xuôi Nam, phiêu bạt khắp nơi.
Nửa tháng sau, ngay cả mẩu bánh khô cứng cũng không còn.
Bữa ăn tiếp theo hoàn toàn dựa vào may rủi.
May mắn thì có thể bắt được vài con cá nhỏ để nướng.
Xui xẻo thì chỉ có thể uống canh rau dại.
Phản quân đông đảo, nhưng ngai vàng chỉ có một. Vì vậy, bọn họ bắt đầu nội chiến.
Ba thế lực lớn chia nhau chiếm cứ một phương, chiến tranh liên miên, binh đao không ngừng.
Những nơi chúng ta đi qua, chỉ toàn là xương cốt.
Diệp Kỳ thường che mắt ta lại: “Công chúa, đừng sợ.”
“Ta không sợ!”
Nhưng ta vẫn run rẩy không ngừng.
Về sau, con ngựa nhỏ của chúng ta cũng kiệt sức mà chết.
Đó là con ngựa mà Diệp Kỳ đã tự tay nuôi dưỡng suốt ba năm.
Hắn kéo nó vào hang, khi ra ngoài, toàn thân đầy máu.
Chỉ mới mười ba tuổi, nhưng đôi mắt hắn đã đẫm máu, lông mi đen nhánh cũng không hề động đậy.
Nhờ vào chỗ thịt khô còn sót lại, hắn cõng ta đi bộ đến Giang Nam.
2
Không ai biết rằng, trong hoàng thành có một công chúa đã trốn thoát.
Diệp Kỳ mang theo thanh bội đao của mình, cùng ta thuê một căn nhà nhỏ để dừng chân.
Ban ngày hắn đi làm công việc vặt, tối về giúp hàng xóm giặt quần áo.
Hắn không lấy tiền công giặt quần áo, chỉ mong khi hắn đi vắng, có người thi thoảng đến xem chừng ta.
Cuộc sống nghèo khó đến mức ta dần quên mất mùi vị của thịt.
Cơn thèm khát khiến ta nằm lăn lộn trên giường.
“Tiểu thị vệ, ta khát!”
Diệp Kỳ đặt chiếc áo đang giặt xuống, lau khô tay rồi vào trong nhà rót nước cho ta.
Nhìn cốc nước đưa đến trước miệng, ta kéo chăn trùm đầu, lại lăn một vòng.
“Tiểu thị vệ, ta đói!”
Hắn đặt chiếc cốc sứt miệng xuống, cẩn thận móc ra từ trong áo một miếng bánh đường.
Ta biết, miếng bánh đường này cần hắn phải giặt đồ cho nhà giàu suốt nửa ngày.
Nhưng ta lại muốn ăn thịt.
Ta bày tỏ mong muốn của mình, rồi nhìn hắn đầy hy vọng.
Diệp Kỳ lục lọi trong tay áo một lúc lâu, chỉ lôi ra được hai đồng tiền.
Hắn ra sức lau chúng, giọng khàn khàn: “Công chúa, giờ chúng ta không như trước nữa, tiền phải dùng vào việc quan trọng…”
Ta vô cùng đau lòng, nhưng cũng vô cùng thấu hiểu.
Hai đồng tiền không mua nổi một miếng thịt, nhưng có thể đổi lấy hai chiếc bánh bao.
Ta nhận lấy miếng bánh đường, bẻ một nửa chia cho hắn.
“Tiểu thị vệ, ngươi cũng ăn đi.”
Ta thấy khóe môi nhợt nhạt của hắn khẽ nhếch lên.
“Công chúa ăn đi, ta không đói.”
Hắn giơ tay vuốt nhẹ mái tóc rối bù của ta, lúc đó ta mới nhận ra tay hắn đã đầy vết nứt do lạnh.
Đó lẽ ra phải là đôi tay từng nắm đao oai phong lẫm liệt.
Ta quay đầu đi, miếng bánh đường trong miệng bỗng chốc trở nên đắng nghét.
“Từ giờ đừng mua bánh đường nữa, ta không thích ăn.”
Diệp Kỳ nâng mặt ta lên, dùng ống tay áo lau nước mắt cho ta: “Hôm nay nhất định phải mua.”
“Tại sao?”
Hắn từ trong chiếc túi vá đầy mảnh vụn rút ra một bông hoa lụa: “Công chúa, sinh nhật vui vẻ.”
Thì ra, ta đã mười tuổi rồi.
Diệp Kỳ cài bông hoa lụa lên tóc ta: “Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, Công chúa.”
3
Tiểu thị vệ tìm được một công việc mới. Hắn nói kiếm được nhiều tiền, không cần phải giặt quần áo cho người khác nữa.
Ta nghe vậy rất vui mừng.
Cuộc sống cũng như hắn nói, dần dần tốt lên, thỉnh thoảng còn có thể ăn một lần ngỗng quay.
Hắn vừa tiết kiệm được một ít tiền, không chỉ thường xuyên mua sách cho ta, mà còn chuẩn bị mời phu tử dạy học.
“Ta là một công chúa mất nước, đọc nhiều sách như vậy có ích gì?”
Hắn lấy đi tấm thêu mà ta đã thêu được một nửa: “Ta có thể nuôi được công chúa, công chúa không cần phải làm những thứ này.” Rồi hắn cưỡng ép ta ngồi xuống trước bàn sách.
Chẳng bao lâu sau, hắn thật sự mời được một phu tử cho ta.
Phu tử sống ẩn dật, ta cũng không biết hắn dùng cách nào để mời được.
Mỗi ngày trước khi ra ngoài, hắn đều phải đưa ta đến chỗ phu tử. Đường núi hiểm trở, hắn liền cõng ta đi.
Giờ Mão xuất phát, giờ Thìn đến, giờ Dậu lại đón ta về.
Mưa gió không ngừng, kiên trì suốt năm năm.
Đến những ngày lễ, phu tử cho nghỉ, ta tưởng rằng cuối cùng hắn có thể nghỉ ngơi thật tốt, nhưng hắn càng ngày trở về càng muộn.
Sáng lại dậy rất sớm.
Chúng ta sống dưới cùng một mái nhà, vậy mà có lần suốt ba ngày liền ta không gặp hắn.
Ta quyết định tối sẽ đợi hắn về để hỏi xem dạo này hắn đang làm gì.
Sau đó, ta buồn ngủ rồi giật mình tỉnh dậy, dưới đất vẫn trống không.
Căn nhà thuê nhỏ hẹp, chỉ đủ chỗ cho một chiếc giường.
Diệp Kỳ luôn ngủ dưới đất.
Ta sợ nếu ngủ tiếp sẽ không biết khi nào hắn về, nên liền chui vào chăn của hắn.
Sàn nhà vừa lạnh vừa ẩm, nằm một lúc khiến ta cảm thấy toàn thân khó chịu.
Nhưng Diệp Kỳ đã nằm ngủ như vậy nhiều năm rồi, chẳng lẽ ta không chịu nổi vài canh giờ?
Ta nhắm mắt, mơ màng ngủ, chợt cảm thấy có người vén chăn.
Diệp Kỳ nằm xuống rồi lập tức bật dậy.
Hơi ấm trong chăn tan biến.
Ta rùng mình: “Nằm xuống nhanh, lạnh chết mất!”
Cơ thể Diệp Kỳ cứng đờ một lát, sau đó mới từ từ nằm xuống theo lời ta.
Ta ôm lấy hắn, nhắm mắt thở dài: “Tiểu thị vệ, ngươi thật ấm áp.”
Hàng mi đen như lông quạ của hắn bắt đầu run rẩy dữ dội, gương mặt trắng nhợt cũng dần dần ửng đỏ.
“Công chúa, không thể…”
Sự lảng tránh của Diệp Kỳ khiến ta không hài lòng: “Ngươi đã lâu không sưởi tay cho ta rồi!”
Khi vừa đến đây, ta ngủ không yên, mỗi lần nhắm mắt đều là cảnh tượng lửa cháy đầy trời.
Chỉ có tiểu thị vệ ngồi canh bên giường, ta mới miễn cưỡng ngủ được.
Sau đó, ta nhường cho hắn một nửa giường, đưa tay vào lòng hắn sưởi, ngủ một giấc an ổn đầu tiên.
Một thời gian sau, tiểu thị vệ nhất quyết ngủ dưới đất.
Dù ta khuyên thế nào, hắn cũng không chịu ngủ cùng ta nữa.
“Tiểu thị vệ, ngươi biết không? Người ngươi ấm như mẫu hậu vậy.”
Nghe vậy, Diệp Kỳ im lặng.
Ta thò tay vào áo trong của hắn, đặt lên lồng ngực nóng bỏng của hắn.
Tay đã ấm, nhưng chân vẫn lạnh.
Thế là ta co chân đạp lên đùi hắn.
Diệp Kỳ đột nhiên phát ra một tiếng rên nhẹ, nắm chặt lấy cổ chân ta.
Ta giật mình: “Ta có đạp đau ngươi không?”
Tiểu thị vệ vội vàng bắt lấy tay ta đang định thăm dò, giọng nói khàn khàn mang theo chút cầu khẩn: “Công chúa, đừng động.”
Cổ tay, cổ chân đều bị hắn giữ chặt, trong thoáng chốc, ta cuối cùng cũng hiểu ra.
Tiểu thị vệ đã từng cõng ta thoát khỏi hoàng thành năm xưa, giờ đây đã trở thành một thanh niên. Còn ta, cũng đã mười lăm tuổi.
Ý nghĩ này thoáng qua, lòng bàn tay hắn dán lên da ta càng thêm nóng rực, như muốn thiêu đốt ta thành tro bụi.
4
Sau đêm đó, ta bắt đầu có ý thức giữ khoảng cách với Diệp Kỳ, không bao giờ nhắc đến việc bảo hắn sưởi tay nữa.
Thậm chí khi ta hái hoa mai bị xước tay, cũng từ chối để hắn bôi thuốc.
Sau một vài lần, Diệp Kỳ nhìn tay mình trống rỗng, dường như cũng hiểu ra điều gì đó.
Ta không cần phải cố ý giữ khoảng cách, vì hắn đã chủ động tránh ta.
Ví như lúc này đây.
Hắn làm xong bữa cơm tất niên, gọi ta ăn.
Chưa đợi ta ngồi xuống, hắn đã một mình ra sân bổ củi.
Ngoài trời tuyết rơi lả tả, hắn dường như không hề sợ lạnh, xắn tay áo, từng nhát búa bổ xuống.
Cách nhau vài trượng, ta dường như có thể nhìn thấy những đường gân xanh nổi lên trên cánh tay hắn.
Miếng thịt trong đũa rơi xuống, ta mới giật mình tỉnh ra.
Ta vội vã tự tát mình: “Thích Hoài Tuyết, ngươi nghĩ gì trong đầu vậy!”
Tâm trí rối bời, ta ăn vài miếng rồi đặt đũa xuống.
Thấy ta đứng dậy, Diệp Kỳ đặt búa xuống, vào nhà rửa tay rồi ăn cơm.
Suốt bữa chúng ta không nói chuyện, nhưng trong lòng ta bỗng nhiên trào lên một cơn giận vô cớ.
“Diệp Kỳ, tại sao ngươi tránh ta?!”
Ta giận dữ hỏi, hắn không có biểu cảm gì thừa thãi.
“Công chúa nghĩ nhiều rồi.”
Ta càng tức giận, giật lấy đũa trong tay hắn, ép hắn liên tục lùi lại.
Thậm chí từ trong nhà lùi ra ngoài sân.
Ta chống nạnh, tức giận trừng mắt: “Ngươi đúng là đang tránh ta!”
Diệp Kỳ luôn giữ khoảng cách với ta, khi không thể lùi thêm, hắn giơ tay che đầu ta.
Hắn có chút bất đắc dĩ: “Tuyết đang rơi, bên ngoài lạnh, vào trong trước đã.”
Hắn biết ta ghét ngày tuyết rơi, vì ta sợ lạnh.
Nhưng lúc này, cơn giận bốc lên, ta chỉ thấy nóng nảy, không thèm để ý tới lạnh lẽo.
Ta giơ tay chống vào cây mai sau lưng hắn, nhưng vì vóc người thấp bé, nên thiếu đi một phần khí thế.
Thế là ta cố gắng kiễng chân, mặt căng thẳng, cố làm hắn sợ hãi trước sự uy nghiêm của công chúa.
Diệp Kỳ nhịn mãi rồi cuối cùng cũng mỉm cười.
Hắn cúi người xuống ngang tầm với ta: “Công chúa, ta có thể cúi đầu mà.”
Diệp Kỳ nhìn thẳng vào ta, đôi mắt dịu dàng như nước xuân.
Ta bỗng chốc hóa thành một con cá nhỏ, bị hút vào đáy mắt hắn, bơi lội tự do.
Bên tai bất ngờ vang lên một tiếng ù ù, đó là tiếng tuyết rơi rào rào, không thể che lấp nổi nhịp tim đập thình thịch.
Ta hoảng loạn cúi đầu, vội vàng lùi hai bước, chỉ vào màn đêm nói chuyện lảng đi một cách gượng gạo: “Tuyết rơi lớn rồi, tiểu thị vệ ngươi mau nhìn!”
Hắn thích ngắm tuyết nhất, ta biết.
“Ừ, ta đang nhìn.”
Dối trá!
Hắn chẳng hề nhìn.
5
Tuyết rơi suốt một đêm.
Sáng hôm sau, trời đất đều là một màu trắng xóa.
Diệp Kỳ ngồi trên bậc đá, không nỡ giẫm lên tuyết trước cửa.
Thế là ta ngồi cùng hắn cả nửa ngày.
Ngắm kỹ lại, trời tuyết cũng không đến nỗi khó chịu như ta nghĩ.
Ta ôm lò sưởi, tựa vào lòng tiểu thị vệ mà mơ màng buồn ngủ.
Cửa sân đột nhiên bị đập mạnh.
Diệp Kỳ lập tức căng thẳng.
Hàng chục người xông vào, lớp tuyết trắng bị giẫm đạp thành bùn.
Đối phương người đông thế mạnh, nếu giao chiến, ta và hắn chắc chắn sẽ chết.
“Công chúa, đừng sợ.”
Nhưng lúc này, được tiểu thị vệ ôm trong lòng, ta không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
“Ừ, ta không sợ.”
Người xông vào chia làm hai hàng, ngoài cửa chậm rãi bước vào một nữ tử. Nàng mặc giáp bạc, đeo kiếm dài, dần dần chồng lên hình bóng thiếu nữ trong ký ức của ta.
Diệp Kỳ ôm chặt ta, rồi cũng dần dần thả lỏng tay.
Ta thăm dò cất lời: “Biểu tỷ?”
Nàng mỉm cười đáp lại ta: “Là ta, A Tuyết.”
Đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, ta gặp lại người thân.
Ta cứ tưởng trên đời này, ngoài tiểu thị vệ, ta đã không còn người thân nào nữa.
Biểu tỷ thuê lại tất cả những ngôi nhà liền kề xung quanh.
Ta ôm lấy nàng khóc một trận, rồi mới nức nở giới thiệu với tiểu thị vệ.
“Đây là biểu tỷ Thanh Oanh, con gái ruột của cữu phụ ta.”
Tiểu thị vệ nhìn biểu tỷ, khẽ cười: “Con gái duy nhất của An Viễn tướng quân, ta biết.”
Biểu tỷ cũng cười: “Quân tử nhất ngôn, bao năm qua, ngươi vất vả rồi.”