Ánh Trăng Tàn
Đánh giá
Editor
Lượt đọc
Ánh Trăng Tàn
Ngày vong quốc, là một tiểu thị vệ đã cứu ta.
Trên đường trốn chạy, hắn thắt lưng buộc bụng, có một đồng tiền cũng phải bẻ làm đôi.
Suốt ngày ăn bánh khô, dưa muối, ta nằm mơ cũng chỉ mong được ăn thịt.
Tiểu thị vệ nắm chặt hai đồng tiền vừa kiếm được, giọng nói khàn khàn:
"Công chúa, bây giờ chúng ta không còn như xưa, tiền phải dùng vào chỗ cần thiết..."
Ta buồn bã gật đầu, thấu hiểu sự khó khăn của hắn khi kiếm tiền, cũng bắt đầu học cách sống tằn tiện.
Thế nhưng, khi ta dần quen với cuộc sống khốn khó này, lại bắt gặp hắn ngồi trong góc tường lén lút ăn trộm nguyên một con ngỗng quay!
Ta tức giận đến phát điên!
Hắn ung dung đáp: "Biệt danh của ta là “Đao Nhẫn”* đó, sao hả?"
*còn có nghĩa là thứ cần thiết nhất.