Ánh Trăng Sáng Của Tôi Phải Lòng Tên Lưu Manh - Chương 5
9
Vài ngày sau, tôi nhận được điện thoại từ chủ tịch Đỗ của Ninh Thành.
Ông ta cho biết đề xuất của tôi đã nhận được sự đồng ý của phần lớn ban lãnh đạo.
“Tập đoàn Hải Thành là một tập đoàn có tiềm lực phi thường, quan trọng hơn là họ có danh tiếng rất tốt.”
Thật trùng hợp là tôi cũng vừa mới nhận được một tin tức khác.
Tập đoàn Chu thị lại vi phạm hợp đồng, thanh toán không đúng hạn tiền đặt cọc một đơn hàng.
Tôi đoán rằng nguyên nhân chính là do Chu Lê Tinh đã không thanh toán thẻ tín dụng một tỷ rưỡi đúng hạn, dẫn đến việc ngân hàng liên lạc khẩn cấp với người liên quan.
Với cả nợ cờ bạc của cô ta, quả thật khó có thể tưởng tượng. Không biết cô ta đã đánh bao nhiêu ván bài mà đến mức đó.
Có thể làm cho tập đoàn Chu thị không xoay sở được tiền đặt cọc thì chứng tỏ khoản nợ đó không hề nhỏ chút nào.
Ông bà Chu vẫn không thể nhẫn tâm nhìn con gái mình chịu khổ.
Bọn họ thà lựa chọn vi phạm hợp đồng, cũng cắn răng trả nợ thay con gái, chứ không muốn để danh tiếng của con gái bị ảnh hưởng.
Nhưng Chu Lê Tinh hiển nhiên không hiểu được tấm lòng người làm bố mẹ.
Sáng sớm tinh mơ cuối tuần, nhà họ Chu phía đối diện lại gây gổ ầm ĩ, đánh thức tôi dậy.
Chu Lê Tinh xách theo bao to bao nhỏ, lôi lôi kéo kéo với bà Chu ở cửa nhà.
Bà Chu vừa khóc nức nở vừa giữ chặt hành lý trong tay Chu Lê Tinh, như muốn khuyên cô ta đừng đi.
Mái tóc ngắn nhuộm đỏ của Chu Lê Tinh chói lóa dưới ánh mặt trời, cô ta lớn tiếng cãi nhau với bố mẹ: “Sợ người ta biết là hai ông bà, sĩ diện là hai ông bà, tôi không có gì phải sợ hết!”
“Dũng cảm tìm kiếm tình yêu thì có gì đáng xấu hổ? Mau lấy cái bộ não cổ hủ của các người ra phơi nắng đi!”
“Tôi phải ở bên Chu Số, nếu các người không chấp nhận anh ấy, vậy đừng nhận tôi là con gái nữa!”
Ông Chu tức giận đến mức đấm ngực dậm chân nói: “Tốt lắm, nhìn xem bây giờ mày đã thành cái dạng gì rồi!”
Chu Lê Tinh kiêu hãnh cười ha hả: “Đây mới là phong cách tôi thích, dũng cảm tìm kiếm tình yêu, tự do tự tại!” Nói xong, cô ta dùng sức kéo một cái, hành lý bị xé rách, những bộ quần áo rực rỡ màu sắc rơi đầy đất.
Những nhà xung quanh liên tục có người thò đầu ra xem.
Cuối cùng, không chịu nổi nữa, bà Chu ôm mặt khóc nức nở ngã xuống đất.
Chu Lê Tinh khinh thường ném chiếc túi hành lý đã rách nát xuống đất: “Tôi không cần các người giúp đỡ về tiền bạc, là do các người tự nguyện cho! Hơn nữa, họ làm ăn phi pháp, cho dù không trả tiền họ cũng chẳng làm gì được tôi.”
“Một chút sai lầm thì tính là gì? Tôi nhất định sẽ giúp anh ấy Đông Sơn tái khởi, đến lúc đó, tất cả các người sẽ phải hối hận!”
Cô ta quay mặt về phía cửa sổ phòng ngủ tầng hai, hung hăng nhìn chằm chằm vào tôi. Rõ ràng, những lời này là dành cho tôi.
Tôi vỗ tay tán thưởng sự dũng cảm và chân thành của cô ta.
Tôi đã hiểu rõ vận mệnh của mọi người ở kiếp trước, kiếp này, vừa là diễn viên vừa là khán giả, tôi háo hức muốn biết vận mệnh của chúng ta sẽ dẫn đến đâu.
10
Cùng ngày, Ninh Thành chính thức ký kết hợp đồng với tôi, ông Chu tức giận đến mức muốn hộc máu.
Bị con gái cưng làm cho sứt đầu mẻ trán, ông ta không còn tâm trạng để ý tới công ty, tin tức này hẳn là từ bản tin thời sự mà biết đến.
Ông Chu đứng trước mặt này gầy đi nhiều, quầng thâm mắt to như hai tổ ong lớn, làn da nhăn nheo, sạm lại, môi nứt nẻ.
Ngay cả bà Chu luôn được chăm sóc chu đáo, nhan sắc cũng tàn phai như ngọn nến tàn, đôi mắt đẹp năm xưa giờ đã vô hồn và trống rỗng.
Thời gian không thể đánh bại được mỹ nhân, nhưng con cái bất hiếu thì có.
Trạng thái hiện tại của hai người họ vô cùng giống với hình ảnh cuối cùng của bố mẹ tôi ở kiếp trước.
Ông Chu tức giận nói với tôi: “Cố Hải Nguyên, hay lắm! Mày dám cướp đi khách hàng của tao, còn ký hợp đồng độc quyền với bên đó!”
“Ninh Thành không phải kẻ ngu ngốc, họ tự biết hợp tác với ai sẽ có lợi nhất cho bản thân.”
“Chú cứ yên tâm, dự án hợp tác này sẽ chia lợi nhuận theo hợp đồng, trong thời gian ngắn vẫn có thể đảm bảo cho chú cuộc sống đầy đủ, nhưng sau này có thể sẽ khó nói trước được.” Tôi bình tĩnh trả lời ông ta.
“Cố Hải Nguyên, tao tốt xấu gì cũng nhìn mày từ nhỏ tới lớn. Chính mày kém cỏi, không chiếm được trái tim Tinh Tinh, không có lý gì lại trút giận lên chúng ta!”
Có lẽ ông ta giận quá mất khôn nên nói năng ấu trĩ như vậy.
Tôi cười đáp lại ông ta: “Chắc chú đã quên, nhà họ Chu có thể có được như ngày hôm nay, vẫn là nhờ vào công lao của nhà họ Cố chúng tôi.”
“Nhưng mong chú nhớ kỹ, trong lĩnh vực kinh doanh, chúng ta luôn là đối thủ cạnh tranh.”
“Còn chuyện con gái của chú, có là cái thá gì đâu mà tôi phải thèm khát.”
Nhắc đến Chu Lê Tinh, tôi suýt nữa quên nói với họ một chuyện.
Chu Lê Tinh đã cùng Chu Số đi ra nước ngoài.
Hơn nữa, không phải theo đường chính thống, dựa theo thông tin thu thập được, có khả năng bọn họ đã nhập cư trái phép.
Đi đâu?
Đương nhiên là đi đến nơi nào có thể kiếm được tiền, thì họ sẽ đi đến đó.
Vài ngày sau, bố mẹ đi du lịch nước ngoài đột ngột vội vã trở về nước.
Tôi tự mình đi đón họ, hỏi họ sao không đi thêm mấy chỗ nữa?
Mẹ tôi kéo tôi sang một bên, vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi rằng bà Chu đã liên hệ với bà.
Hai vị kia nhà họ Chu cực kỳ sĩ diện, giờ phải hạ mình xuống van xin bọn họ, điều đó chứng tỏ bọn họ thực sự không còn cách nào khác.
Mấy ngày trước, nhà họ Chu nhận được một cuộc gọi thoại từ một quốc gia Đông Nam Á.
Một giọng nam mang âm hưởng nước ngoài nói rằng con gái cưng của họ hiện đang nằm trong tay chúng, yêu cầu số tiền chuộc là ba mươi lăm tỷ.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nức nở cầu xin tha mạng của Chu Lê Tinh.
Bà Chu chân tay bủn rủn, ngã quỵ ngay tại chỗ.
Biết không thể tìm được tôi, cuối cùng bọn họ đành liên hệ với bố mẹ tôi cầu cứu.
Bố tôi nói: “Nghe nói công ty nhà họ Chu dạo này làm ăn không tốt, thua lỗ nhiều dự án, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy.”
Nói xong, ông nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Công ty của chúng ta thì phát triển không ngừng, bố đã xem hết báo cáo trên máy bay rồi, sao lại kéo hết Ninh Thành sang bên mình?”
Tôi không biết phải giải thích với họ như thế nào.
Cái gọi là số mệnh, thay đổi vận mệnh, họ nhất định sẽ không tin.
Nhìn bố mẹ mặt mày hồng hào, khỏe mạnh, hẳn là chơi rất vui, thức ăn cũng ngon, mặt bố tôi lại béo lên một vòng.
Nghĩ đến kiếp trước, hình ảnh họ già nua, tiều tụy hiện về, mũi tôi cay cay, nghẹn ngào, không nói nên lời.
Dù họ muốn mắng tôi, tôi cũng chịu.
Trên đời này, không gì quan trọng hơn sức khỏe của người thân.