Ánh Trăng Sáng Của Tôi Phải Lòng Tên Lưu Manh - Chương 4
7
Nghe hàng xóm kể lại, ngày hôm đó, nhà bọn họ cãi cọ đên đến tận khuya khiến cho hàng xóm xung quanh không chịu nổi phải đến cửa nhà họ Chu để phàn nàn.
Vừa bước vào nhà, họ nhìn thấy Chu Lê Tinh đang cầm dao kề vào cổ, uy hiếp bố mẹ. Cô ta dọa rằng nếu họ nhất định ép buộc cô ta chia tay Chu Số, cô ta sẽ tự tử ngay trước mắt họ.
Cuối cùng, vì quá tức giận, ông Chu suýt phát bệnh, còn Chu Số thì ngang nhiên ôm Chu Lê Tinh rời đi, kết thúc câu chuyện.
Hàng xóm người thì tranh luận sôi nổi, người thì lắc đầu thở dài, ánh mắt nhìn về phía ta đầy vẻ tiếc nuối: “Ban đầu mọi người thấy cháu chở che cho cô con gái nhà họ Chu kia như bảo bối, còn thầm cảm thán sao con bé đó may mắn thế. Giờ đây nhìn lại, mới thấy rõ nó chẳng biết trân trọng gì cả.”
Một hàng xóm khác cũng thở dài: “Ôi đúng là sướng mà không biết hưởng, hôm đó thấy con bé đó la hét ỏm tỏi, còn định cắt đứt quan hệ với gia đình nữa đấy.”
“Đúng vậy, tôi thấy nó kéo một cái vali lớn, nhét hết hàng hiệu với trang sức đắt tiền vào đem đi, người trẻ tuổi bây giờ đúng là…”
Tôi giả vờ thổn thức rồi chạy về nhà, sợ không giấu được ý cười bên khóe miệng của mình.
Chỉ một lát sau, một người bạn học cũ cố tình gọi điện cho tôi, nói rằng đã tìm thấy Chu Lê Tinh ở một sòng bạc nào đó.
“Thanh mai của cậu giờ ăn chơi quá ha, còn đánh bạc trong mấy cái sòng bạc ngầm nữa.”
“Có cần tôi cho người đi theo dõi giúp cậu không?”
Trước khi tôi kịp trả lời, hắn lại cảm thán: “Thật không ngờ cậu lại thua bởi một thằng ngốc lưu manh.”
Ta sửa lời hắn: “Thằng đó không ngốc đâu, cứ chờ xem, sau này còn trò hay hơn nữa.”
Tôi tìm đến địa chỉ của sòng bạc ngầm do Trình Thành cho.
Bên ngoài sòng bạc là một hộp đêm, nhưng thực tế bên dưới ẩn giấu rất nhiều phòng bài bạc.
Trình Thành đi theo anh trai lăn lộn bên ngoài từ sớm, nên vô cùng quen thuộc mấy chỗ như này.
Hắn dẫn tôi rẽ trái rẽ phải đi qua những con đường hầm dưới lòng đất, đến trước một cánh cửa sắt lớn. Hắn thành thạo ấn mã số và mở cửa ra.
Hắn nhả khói thuốc, chỉ tay về phía trước một căn phòng, nói: “Hôm nay hai người họ cũng đến, bàn hai đấy.”
Chu Lê Tinh cắt đi mái tóc dài đen nhánh, nhuộm thành màu đỏ rực rỡ.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác ngắn gắn toàn là đinh, bên trong là chiếc váy bó sát khoe vòng một đầy đặn.
Quả nhiên, hoàn cảnh không chỉ thay đổi tính cách mà còn cả thẩm mỹ của một người.
Chỉ sau vài ngày không gặp, Chu Lê Tinh đã lột xác hoàn toàn từ một tiểu thư nhà giàu thanh tú, ưu nhã thành một cô em nóng bỏng, gợi cảm.
Nếu không có người bạn đi cùng chỉ tay giới thiệu, tôi có lẽ đã không nhận ra cô ta.
Chu Số lấc cấc nhai kẹo cao su, cúi người xuống thì thầm điều gì đó bên tai Chu Lê Tình.
Chỉ thấy cô ta đang tập trung bốc bài, khuôn mặt đầy căng thẳng, người hơi khom xuống, vai run lên bần bật.
Theo người chơi bên kia lần lượt mở bài, biểu cảm của Chu Lê Tinh cũng chuyển từ căng thẳng sang sung sướng.
Cô ta hất bài trên bàn, hân hoan đứng dậy hét to:
“Thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Chu Số ôm chầm lấy cô ta, hôn mạnh lên má Chu Lê Tinh.
Hắn cười nhăn nhó, vừa giúp cô ta thu dọn chiến lợi phẩm vừa nói:
“Thế nào, anh đã nói rồi mà – thầy bói bảo gần đây vận may của em tốt, muốn chơi nhiều thì cứ chơi, hốt sạch tiền bọn chúng đi!”
Chu Lê Tinh như được tiêm máu gà, khuôn mặt nhỏ nhắn rạng rỡ ửng hồng.
Lượt tiếp theo, Chu Lê Tinh không chút do dự đặt cược một khoản tiền lớn.
Tôi nhỏ giọng hỏi Trình Thành: “Chu Số giới thiệu khách hàng đến đây chơi bài, mỗi lần có thể kiếm được bao nhiêu?”
9
“Tùy thuộc vào mối quan hệ, nhưng ít nhất cũng được mười phần trăm.”
Xem ra Chu Số lại quay lại nghề cũ, lấy cờ bạc nuôi cờ bạc.
Tôi khoanh tay trước ngực, tiếp tục theo dõi.
Không như tôi dự đoán, đến lượt tiếp theo, Chu Lê Tinh rõ ràng không còn may mắn như trước.
Cô ta cắn chặt môi dưới, gắt gao nhìn chằm chằm đối thủ đang thu gom chiến lợi phẩm của mình.
“Không sao em yêu, ván sau anh sẽ gỡ gạc cho em!” Chu Số “hào phóng” vỗ vai động viên cô ta.
Tuy nhiên ván tiếp theo, rồi ván sau nữa, Chu Lê Tinh vẫn thua.
Rõ ràng không giữ được bình tĩnh, dưới sự kích động của Chu Số, cô ta liều lĩnh chọn: “Tất tay!”
Thậm chí tôi không cần nhìn bài cũng biết cô ta chắc chắn sẽ thua.
Bởi vì biểu cảm trên mặt Chu Số đã nói lên tất cả.
Ván bài sau, Chu Lê Tinh thua tan tác.
Cô ta ngồi liệt trên ghế, khuôn mặt đờ đẫn, thảm hại đến cùng cực.
Chu Số vỗ vai cô ta đầy tiếc nuối, rồi quay người đi ra ngoài châm điếu thuốc.
“Chậc, Chu Lê Tinh tin ai không tin, sao lại tin tên lưu manh đó.” Trình Thành vỗ vai tôi: “Thế nào, cậu không can thiệp gì à?”
Tôi liếc nhìn hắn: “Cậu biết bí quyết sống thọ của bà nội tôi là gì không?”
“Chính là không chỏ mỏ vào chuyện của người khác.”
“Hôm nay tôi chỉ đến để hóng hớt thôi.”
Nói xong, tôi định rời đi, nhưng bỗng phát hiện một người đang nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mình.
Là Chu Lê Tinh.
Cô ta tóm chặt lấy tay tôi, van xin:
“Anh Hải Nguyên, sao anh lại ở đây?”
Không đợi tôi trả lời, mắt cô ta sáng rực lên:
“Phải chăng anh lo cho em, nên cố ý đến tìm em?”
“Em biết mà, anh không thể bỏ rơi em! Anh là người tốt với em nhất!”
“Đúng vậy, anh Hải Nguyên, anh có thể cho em vay tỷ rưỡi được không? Lúc nãy em suýt thì lời gấp đôi, hôm nay em may mắn lắm!”
Tôi nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay cô ta, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, tôi không có tiền.”
“Vậy sáu trăm triệu thôi cũng được, không, ba trăm, ba trăm triệu là đủ rồi!” Cô ta lại bám chặt lấy tay áo tôi, mở to đôi mắt van xin.
“Một đồng cũng không có.”
Tôi cau mày, lùi lại một bước: “Cô Chu, cô làm nhăn quần áo tôi rồi.”
“Vậy anh đến đây làm gì? Rảnh rỗi sinh nông nổi à!?” Cô ta tức giận đến mức mắt đỏ hoe.
“Tôi nghe nói ở đây có trò hay xem miễn phí mà, giờ đã diễn xong rồi, nên tôi đi đây.”
“Cố Hải Nguyên! Tôi đã cầu xin anh như vậy rồi, anh vẫn không chịu giúp tôi một chút sao?” Cô ta tuyệt vọng kêu to: “Ba trăm triệu thôi mà, đối với anh có đáng là gì đâu!?”
Tôi quay đầu lại, nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng: “Có thể nói chuyện nhẹ nhàng hơn được không? Cô đã bao giờ tự tay kiếm được một đồng nào chưa?”
Kiếp trước nhà họ Chu nhờ vào sự nâng đỡ của gia đình tôi nên mới phất lên. Cô ta từ nhỏ được sống trong nhung lụa, là viên ngọc quý trên tay hai nhà, mọi sinh hoạt đều có bảo mẫu chăm sóc chu đáo. Còn đối ngoại, mọi thứ đều có tôi lo liệu, cô ta không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì.
Ta dốc hết sức mình, kể cả tình cảm chân thành, để đổi lấy sự căm thù sâu sắc nhất từ cô ta.
Tôi quay người rời đi. Cô ta muốn đuổi theo tôi, nhưng bảo vệ sòng bạc sao có thể để cô ta đi được? Ngay lập tức, mấy gã đàn ông to lớn vạm vỡ ấn vào vai cô ta, lôi kéo cô ta trở về.
Cô ta giãy giụa tóc tai rối bời, giọng nghẹn ngào, nước mắt hòa với đồ trang điểm chảy xuống, như nước bùn lầy lội.