Ánh Trăng Sáng Của Tôi Phải Lòng Tên Lưu Manh - Chương 3
5
Mở điện thoại lần nữa, tôi không thấy bất kỳ tin nhắn mới nào. Xem ra, Chu Lê Tinh tạm thời không có thời gian để quan tâm đến tôi.
Nhấp vào trang cá nhân của cô ta, quả nhiên, cô ta đã đăng tải một vài bài viết mới.
Trong bức ảnh, cô ta giơ cao tay hướng về phía mặt trời, trên ngón giữa đeo một chiếc nhẫn trông khá rẻ tiền. Chiếc nhẫn kim cương lấp lánh kia rõ ràng là đồ giả.
Ngoài ra, cô ta còn viết một đoạn văn ngắn, ẩn ý nhắm thẳng vào tôi:
“Chỉ có trong những khoảnh khắc quan trọng, mới biết được ai bên cạnh mình là người, ai là quỷ.”
“Người thực sự yêu bạn, dù thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tay bạn.”
“Cũng may là ông trời không bạc đãi tôi, để tôi gặp được ánh sáng thật sự trong kiếp nạn này.”
Ngoài cửa, thư ký gõ cửa nhẹ nhàng, nhắc nhở tôi đến giờ họp.
Ha hả. Cô ta tưởng rằng tôi sẽ quan tâm ư?
Tôi chỉ quan tâm đến việc “ánh sáng thật sự” trong tương lai sẽ như thế nào, sẽ kéo cô ta vào địa ngục vạn kiếp không thể quay đầu ra sao.
Sau khi trở về nhà, bố mẹ luôn cưng chiều Chu Lê Tinh đã bất ngờ quay lưng với cô ta.
Thực ra, tôi biết, cô ta vốn dĩ không muốn quay trở lại. Dù sao, cô ta luôn treo từ lãng mạn với tự do ngoài miệng, nguyện vọng lớn nhất của cô ta chính là cùng người mình yêu phiêu lưu giang hồ mà.
Cô ta quay trở về, nhất định là vì tiền.
Chắc chắn trong đó không thể thiếu sự xúi giục của Chu Số, đối với hắn giá trị lớn nhất mà Chu Lê Tinh có thể mang lại chính là gia sản nhà họ Chu sau lưng cô ta.
Từ lầu hai, tôi nhìn thấy cô ta bị bố mẹ nhốt ở ngoài cửa, nức nở cầu xin tha thứ một cách thảm thiết. Sau đó tôi hẹn ông chủ Đỗ của Ninh Thành đi ăn cơm.
Xe của tôi lướt qua Chu Lê Tinh, vô tình đối diện ánh mắt với cô ta qua gương chiếu hậu.
Hai mắt cô ta đẫm lệ, mũi ửng đỏ, trông vô cùng yếu đuối và đáng thương.
Nếu là tôi của kiếp trước, nhất định sẽ không tiếc nuối tất cả để giúp đỡ cô ta.
Tài xế hỏi tôi: “Thưa tổng giám đốc, chúng ta nên…”
Tôi lạnh lùng ra lệnh: “Lái xe!”
Cô ta chỉ được ngửi mùi khói xe từ chiếc ô tô lao vút đi.
Số tiền mười bảy tỷ đó chỉ là nước cờ đầu lôi kéo quan hệ với Ninh Thành.
Tôi cố ý mang theo bản hợp đồng, sau ba vòng rượu, tôi đưa bản hợp đồng vô cùng có thành ý cho ông chủ Đỗ.
“Nếu Ninh Thành hợp tác với tôi, tôi sẵn sàng đưa ra những điều kiện ưu đãi hơn nữa.”
Ông Đỗ nở một nụ cười, lật giở bản hợp đồng: “Dựa theo các điều khoản hợp đồng, tôi ước tính Ninh Thành có thể thu về lợi nhuận khoảng 10%. Cậu Cố, cậu thực sự ép lợi nhuận của mình xuống rất thấp.”
“Hy vọng thành ý của tôi có thể khiến chủ tịch Đỗ hài lòng. Sản phẩm của Ninh Thành luôn nhận được sự ủng hộ từ giới chuyên môn. Do đó, tôi mong muốn chúng ta có thể nâng tầm hợp tác lên một bước mới, ví dụ như nâng cấp mối quan hệ hợp tác thành hợp tác chiến lược.”
Nhìn thấy chủ tịch Đỗ tỏ ra rất quan tâm, tôi tiếp tục nói thêm: “Mục tiêu của tôi là cùng hợp tác để đạt được lợi ích chung. Về vấn đề lợi nhuận, tôi sẽ tìm cách bù đắp từ những nguồn khác, và hy vọng nhận được sự hỗ trợ từ chủ tịch Đỗ.”
“Ví dụ như, chúng ta có thể cùng hợp tác để đánh bại tập đoàn Chu thị, chiếm lĩnh toàn bộ thị phần số của họ, ông thấy thế nào?” Chủ tịch Đỗ nhìn tôi với ánh mắt dò xét, nhướng mày.
Tôi mỉm cười, giơ ly rượu vang đỏ lên nhưng không nói gì.
Kiếp trước, nhà họ Chu đã lợi dụng lúc tôi suy sụp sau khi bị tàn phế, âm mưu cướp đoạt toàn bộ tài sản của gia đình tôi.
Lần này tôi sẽ ra tay trước lấy lợi thế.
“Tuy tôi không biết giữa cậu với nhà họ Chu đã xảy ra chuyện gì, nhưng phải nói rằng tôi rất quan tâm đến đề xuất của cậu.” Ông ta mỉm cười, cụng ly với tôi: “Dô!”
6
Khi tôi về đến nhà thì trời đã tối.
Từ xa, tôi đã nhìn thấy Chu Lê Tinh đang ngồi đợi tôi trên bậc thềm trước cửa nhà.
Thấy tôi đến, cô ta đứng dậy, vội vã chạy đến.
“Anh Hải Nguyên, sao anh về muộn thế?” Cô ta tiến đến bên tôi, ngửi thấy mùi nước hoa trên người tôi, sắc mặt hơi thay đổi.
“Đã muộn rồi, có chuyện gì mai nói sau.” Tôi né tránh cô ta, rồi mở cửa bằng khóa điện tử.
“Anh Hải Nguyên!” Cô ta vội vàng nắm lấy cổ tay tôi, vẻ mặt đầy lo lắng: “Sao em cảm thấy anh đột nhiên thay đổi nhiều như vậy?”
“Anh ghét em lắm hả?”
Cô ta quýnh quáng, đôi mắt ầng ậc nước: “Có phải vì Chu Số không?”
“Nhưng trước đây không phải anh vẫn luôn nói rằng chỉ cần em hạnh phúc, anh cũng sẽ vui vẻ sao?”
Tôi quay người lại, nhìn chằm chằm vào cô ta trong vài giây.
Cô ta bị tôi nhìn đến mức không được tự nhiên, cúi đầu xuống vì chột dạ.
Tôi mượn một câu trong bài đăng của cô ta để đáp lại:
“Cũng may là ông trời không bạc đãi tôi, để tôi gặp được ánh sáng thật sự trong kiếp nạn này.”
Chẳng qua đối với tôi hiện tại, sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất.
Kiếp trước, bố mẹ đã phải trả giá quá nhiều cho tôi. Nhìn thấy họ vì tôi mà lo lắng, khổ sở, tóc bạc trắng chỉ sau một đêm.
Nhìn thấy họ lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày hoảng hốt lo âu. Cuối cùng, công ty họ dày công gây dựng suốt nửa đời bị nhà họ Chu tham lam gặm nhấm, người con trai duy nhất của họ cũng bị đám người đó bắt tay nhau hãm hại thành kẻ tàn phế.
Đời này, tôi phải sống vì chính mình và vì họ.
Muốn người ta yêu mình, thì mình phải yêu bản thân trước.
“Nếu đến để vay tiền thì miễn nhé, tôi không phải là máy ATM đâu.”
Tôi gỡ tay cô ta ra, xoay người đi về phía cửa nhà, không quên nói lời chúc ngủ ngon với cô ta.
Chẳng hề bận tâm đến vẻ mặt khó coi của cô ta.
Mười bảy tỷ không phải là một con số nhỏ, số tiền này lại biến mất một cách bí ẩn, cuối cùng ông Chu vẫn quyết định báo cảnh sát.
Khi Chu Lê Tinh thì đã quá muộn.
Nhờ thông tin ông Chu cung cấp, cảnh sát nhanh chóng điều tra được dòng tiền đã đi đâu, cuối cùng kết quả chỉ ra một người đàn ông tên Vương Võ, chính là chủ nợ của Chu Số.
Vương Võ nhanh chóng bị bắt.
Ngoài việc bị nghi ngờ liên quan đến cho vay nặng lãi và đòi nợ trái pháp luật bằng bạo lực, gã còn bị nghi ngờ có liên quan đến đánh bạc phi pháp, buôn lậu hàng cấm và các hành vi phạm tội khác, gã sẽ sớm bị truy tố.
Tuy nhiên, mười bảy tỷ đã được chuyển đi qua nhiều đường dây không rõ ràng, không thể thu hồi được.
Ông bà Chu hoàn toàn không thể tin được, con gái họ luôn được xem như viên ngọc quý trên tay, vậy mà lại có thể dây dưa với loại người này.
Chu Lê Tinh ôm hết mọi tội lỗi lên đầu mình, nói rằng cô ta bị bạn lừa gạt khi đi chơi cùng họ.
Ông bà Chu tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể làm gì khác, cuối cùng đành cắt tiền tiêu vặt của con gái.
Một tỷ rưỡi từ thẻ tín dụng của Chu Lê Tinh cũng sắp hết hạn thanh toán, có nguy cơ bị ngân hàng khởi kiện.
Không đợi Chu Lê Tinh phiền não, rắc rối đã ập đến.
Vì Vương Võ bị bắt, đám anh em của gã đã ra lệnh truy sát Chu Số để trả thù cho đại ca.
Chu Số không còn dám quay về nhà, chỉ còn cách chạy đến cậy nhờ Chu Lê Tinh.
Vào giờ tan tầm, tôi ngồi trong xe, nhìn thấy hai người bọn họ ôm nhau thắm thiết ở một góc khuất âm u ngoài biệt thự nhà họ Chu.
Một lát sau, hai người bọn họ tay trong tay bước vào cổng lớn nhà họ Chu.
Tuy nhiên, ông bà Chu không hề hài lòng với Chu Số.
Mặc dù không phải là người quá tinh ranh, nhưng sau nhiều năm lăn lộn trên thương trường, họ cũng nhận ra rằng Chu Số không đáng tin.
Trên bàn ăn, bọn họ đã nhiều lần thử Chu Số bằng những câu hỏi xã giao và phát hiện ra rằng cái gọi là “kinh doanh đa quốc gia” của hắn hoàn toàn không đáng tin cậy.
Ông Chu không ngần ngại yêu cầu Chu Số chia tay với con gái mình.
Một đêm nọ, nhà họ Chu nổ ra trận nội chiến hiếm thấy trong gia đình.