Ánh Trăng Sáng Của Đời Em - Chương 4
Hứa Đại mỉm cười không rõ ý: “Thầy Giang Châu à, nếu thầy Giang Châu hợp tác với cô ta cũng coi như xui xẻo, Chu Miên rơi vào ngõ cụt rồi.”
Không biết vì sao, nghe câu nói đó mà tôi sởn tóc gáy, lập tức quay sang nhìn Hứa Đại.
Cô ta đang nhìn Giang Châu trên sân khấu, trong mắt rõ ràng là ý cười.
Nhưng lại khiến tim người ta phát lạnh.
Tôi chưa từng nghĩ Hứa Đại lại hận tôi đến mức này, ai giúp tôi, cô ta sẽ ra tay với người đó.
Điện thoại tôi bỗng nhiên có tin nhắn thông báo.
Không chỉ riêng tôi, mà tất cả mọi người xung quanh cũng vậy.
Đó là một đoạn video về Giang Châu, bối cảnh trong video rõ ràng là ở nước ngoài, Giang Châu bỗng nhiên ngã trên mặt đất, tay chân vô thức co giật giữ dội, toàn thân run lẩy bẩy trông rất kỳ lạ. Mọi người xung quanh hoảng hốt, có cô bé tóc vàng bị dọa khóc nấc lên gọi mẹ, cảnh sát ngăn cản người qua đường và gọi xe cứu thương, nhưng không ai đỡ anh dậy.
Giang Châu không nhiễm một hạt bụi nhỏ của tôi lại ngã vào bụi cỏ ven đường phát bệnh, tình cảnh khốn đốn như vậy sao.
Đoạn video này lại được ác ý gửi đến điện thoại của mọi người, bị lan truyền trên mạng.
Tất cả hot search đều liên quan Giang Châu – nhà soạn nhạc tâm thần: Tài năng của anh đến từ thần kinh không bình thường.
Tôi lạnh cả người, xung quanh rất ồn ào, bên trái bên phải đều nói chuyện rôm rả, tất cả đều hướng ánh mắt kỳ lạ lên sân khấu.
Vẻ mặt Giang Châu rất bình tĩnh, như thể anh không nhìn thấy tình hình kỳ lạ dưới sân khấu. Anh bắt gặp ánh mắt của tôi xuyên qua đám đông.
Sau đó ban tổ chức gần như thô lỗ mời anh xuống sân khấu, rời khỏi nơi này. Buổi lễ này được phát sóng trực tiếp, bọn họ sợ Giang Châu bỗng nhiên phát bệnh khiến buổi lễ xảy ra sự cố.
Tôi vô cùng tức giận, đột ngột rời khỏi vị trí, xách váy đuổi theo anh.
Nhưng khi đi tới hành lang dài, tôi lại đi theo phía sau anh, cách một khoảng không xa không gần.
Tôi không biết Giang Châu có cho phép tôi nhìn thấy cảnh anh khốn đốn hay không.
Hồi cấp ba tôi đã dõi theo anh rất nhiều lần, anh rất hiếm khi quay đầu lại.
Nhưng lần này, anh dừng ở góc hành làng, lặng lẽ chờ tôi đến gần.
Màn đêm buông xuống, đêm tối như nước.
Tôi vụng về dùng lời anh nói an ủi anh: “Giang Châu, không ai có thể làm tổn thương anh ngoại trừ chính bản thân anh.”
Giang Châu nhìn tôi, dừng thật lâu với vẻ mặt thật dịu dàng.
Tôi tưởng anh định nói gì đó, kết quả chỉ là sửa lại lời tôi.
Giang Châu nói: “Chu Miên. Không ai có thể làm tổn thương tôi, ngoại trừ em.”
14.
Vẻ mặt tôi cực kỳ bình tĩnh, nhưng trong lòng hừng hực lửa giận.
Tôi cảm thấy mình chưa từng tức giận như vậy bao giờ.
Cho dù bị hãm hại làm cho mất giọng, cho dù bị vu oan bắt nạt, tôi cũng chưa từng tức đến vậy.
Bao lâu nay, người đại diện luôn muốn tôi nhẫn nại, nói tôi phải đợi một trận gió động để trả thù.
Nhưng bây giờ tôi không nhịn được nữa.
Tôi trở lại buổi lễ. Buổi lễ đã diễn ra từ lâu, bây giờ là lúc tan cuộc, mọi người lần lượt ra về. Phóng viên giơ máy ảnh chụp được nụ cười giả tạo trên gương mặt mỗi người.
Tôi tìm thấy Hứa Đại.
Cô ta vừa nói chuyện với người đại diện vừa đi ra ngoài.
Hứa Đại nói: “Hiệu quả ngày hôm nay vẫn còn kém một chút, tố chất tâm lý của Giang Châu mạnh thật. Chẳng phải nói căn bệnh này một khi áp lực lớn sẽ dễ dàng phát bệnh sao? Nếu hôm nay anh ta ngã xuống đất lên cơn co giật thì anh ta và Chu Miên đều thành chuyện cười thế kỷ rồi, còn ai rảnh hơi nghe bài hát của họ nữa?”
Người đại diện nhỏ giọng nhắc cô ta: “Mau ra ngoài đi, đừng nói nữa.”
Cô ta khẽ ừ, đang chuẩn bị bước ra cửa lớn đón ánh đèn flash.
Nhưng tôi đã túm mạnh tóc cô ta từ phía sau, cô ta còn chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã tát cho cô ta một cái.
Dùng sức quá mạnh khiến cô ta ngã lăn ra đất.
Tiếng thốt lên kinh ngạc của phóng viên và tiếng chụp hình liên tục vang lên.
Hứa Đại đau đến choáng váng, ôm mặt nhìn tôi với ánh mắt không thể tin được.
Người trong giới dù xích mích ngầm hay đả kích công khai thì cũng hiếm khi trực tiếp động tay động chân như vậy.
Tôi lấy khăn ướt ra lau tay, trên mặt vẫn còn giữ nụ cười: “Hứa Đại, cô nhìn rõ chưa? Tôi đánh cô, không nhẹ như trong video đâu.”
Cô ta bị ánh mắt của tôi làm cho hoảng sợ, môi run rẩy không nói được câu nào.
Phóng viên không đợi được Giang Châu nhưng không ngờ lại trông thấy màn đánh nhau ác liệt này, gần như biến thành sói đói vây quanh chụp ảnh “Tân binh âm nhạc”.
Tôi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Giang Châu trong màn đêm.
Tôi đi đến trước mặt anh, khẽ hỏi: “Giang Châu, anh có cảm thấy đau khổ không?”
Anh lặng lẽ lắc đầu, lau nước mắt thay tôi.
Giang Châu nói: “Tôi chỉ biết đau khổ thay em.”
15.
Buổi lễ trao giải này ngập tràn tin nóng, nào là Giang Châu, nhà soạn nhạc thiên tài quốc tế mắc chứng rối loạn tâm thần, sau đó là Chu Miên và Hứa Đại có hiềm khích từ trước ra tay đánh nhau.
Trong cuộc tranh chấp giữa tôi và Hứa Đại, công ty lại một lần nữa chọn bảo vệ Hứa Đại.
Dù sao cọng rơm cứu mạng duy nhất của tôi là Giang Châu đã bị phát hiện là mắc bệnh thần kinh, thân anh còn khó bảo toàn. Cái danh bắt nạt của tôi đã được khẳng định chắc chắn rồi.
Tin đồn bay khắp các trang mạng, lần này không ai nói tôi phải bồi ngủ mới lấy được bài hát của Giang Châu nữa. Bây giờ họ nói hai chúng tôi, một người tâm thần một người mất trí, cực kỳ xứng đôi. Hứa Đại dựa vào sự đồng tình của mọi người mà hút fan.
Một nhà soạn nhạc tầm cỡ thế giới cứ thế bị antifan và tài khoản marketing bôi nhọ.
Nhưng tôi vẫn rất bình tĩnh, mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm, cùng lắm thì rút khỏi giới, sau này hát cho bản thân nghe.
Tôi quan tâm đến sức khỏe của Giang Châu hơn.
Anh luôn uống thuốc, uống rất nhiều thuốc.
Tôi ngồi xuống trước mặt anh, tìm ra tác dụng của những loại thuốc đó.
Từ nhỏ Giang Châu đã bị bệnh, luôn nghỉ học, cho nên anh mới giống đóa hoa thanh cao, không tiếp xúc với nhiều người.
Hồi nhỏ anh cũng từng kết bạn, sau đó dáng vẻ khi phát bệnh của anh khiến các bạn sợ hãi, anh bắt đầu hiểu ra, có một số người sinh ra đã không thích hợp để kết bạn, chẳng hạn như anh.
Nhưng tôi là ngoại lệ, bởi vì tôi tự bám lấy anh, anh sẽ không nặng lời với tôi, cũng không đuổi con người mặt dày là tôi đi.
Tôi hỏi anh: “Có triệu chứng nào khác không?”
Giang Châu ngẫm nghĩ: “Năm lớp 12, có lúc tôi không nghe thấy, không nhìn thấy nên phải ra nước ngoài chữa bệnh.” Anh hơi dừng lại, cúi đầu nhìn tôi, “Sau này nếu nghiêm trọng hơn, có lẽ sẽ kéo dài như vậy.”
“Nhưng tôi sẽ viết nhạc cho em.”
Cho dù không nhìn thấy gì.
Cho dù những gì tôi nghe thấy là âm thanh của cái chết.
Nhưng tôi sẽ luôn viết nhạc cho em.
Tôi nhìn vào đôi mắt Giang Châu, màu đen con ngươi anh nhạt hơn so với những người khác.
“Rắc”, hồi ức hiện ra một vết nứt, tôi bỗng nhiên cảm thấy, mình đã phát hiện ra một bí mật.
16.
Tôi tỏ tình với Giang Châu.
Nhưng tôi luôn nghĩ rằng mình bị từ chối.
Tôi nhỏ hơn Giang Châu một tuổi, là đàn em của anh. Tôi luôn nghĩ rằng mình có thời gian, Giang Châu học đại học ở đâu tôi sẽ đi tới đó.
Nhưng tôi không ngờ anh sẽ ra nước ngoài. Thế giới rộng lớn như vậy, tôi không thể đi cùng anh. Ở trong nước, tôi còn có sự nghiệp của mình.
Tôi còn nhỏ mà đã biết thế nào gọi là ly biệt.
Trường An trên lộ muôn loài mọc. Chỉ mỗi thùy dương dự biệt ly.*
(Hai câu thơ của Lưu Vũ Tích, mang nghĩa: Trên các nẻo đường Trường An có rất nhiều cây mọc, nhưng chỉ có cây liễu can dự tới chuyện chia ly.)
Có thể tôi sẽ không bao giờ gặp lại Giang Châu nữa.
Vì thế tôi đã mua chuộc một người bạn cùng lớp làm bên phát thanh của trường, tự hát để bày tỏ tình cảm với anh. Sau đó tôi bị chủ nhiệm phạt kiểm điểm dưới cờ mấy tuần liền cũng chưa từng hối hận. Nhưng tôi khóc vì quá oan ức.
Cả buổi trưa hôm đó Giang Châu đều ở trong phòng nhạc, mà phòng nhạc lại không có loa phát thanh.
Anh hoàn toàn không nghe thấy.
Sau khi nhận ra điều này, tôi vội vã chạy đến phòng đàn. Nhưng trong phòng không có ai. Tôi hít một hơi rồi tiếp tục chạy ra ngoài.
Tôi biết Giang Châu thường đi con đường nào để về khi tan học.
Các bạn học trong trường hầu như đã về hết. Những cây sồi màu vàng đang nở rộ, những đám mây trên trời có màu tím khói.
Tôi thấy Giang Châu đang rảo bước trên con đường nhỏ.
Tôi rất thích mỗi buổi hoàng hôn mùa hè, Giang Châu sẽ tới phòng đàn để luyện tập, sau khi luyện xong sẽ đi dọc theo con đường này. Lần nào tôi cũng ôm cây đợi thỏ đi phía sau anh, không xa không gần, đi cùng tới cổng trường, sau đó đường ai nấy đi.
Lần này, tôi vội vã tìm anh, nhưng khi tìm được rồi lại không dám tiến lên.
Anh mặc đồng phục, bả vai gầy gò hơi nhô ra, toàn thân mang hơi thở tươi mới. Tóc tôi thì dính vào má. Thật ra tôi phải chú ý tới hình tượng của mình, năm ấy tôi rất nổi tiếng, ngoài cổng trường thường xuyên có phóng viên chụp ảnh tôi.
Nhưng lần này tôi không quan tâm.
Tôi đi phía sau Giang Châu, mặt đỏ bừng kể lại từng lời, nói tôi thích anh như thế nào, thích anh bao nhiêu. Những câu này tôi còn đặc biệt tìm đến đại biểu môn Văn của lớp để bạn ấy trau chuốt lại giúp tôi nữa đó.
Tôi nói lắp bắp.
Nhưng anh không quay đầu lại.