Ánh Trăng Nào Hay Biết - Chương 5
Tôi nắm tay cậu ấy rồi quay sang Chu Việt, từng chữ dứt khoát.
“Chu Việt, dù anh có tin hay không, chúng tôi đã kết thúc rồi!”
“Tôi không giận dỗi, mà là thật sự không còn yêu anh nữa, hy vọng anh đừng dây dưa nữa. Nếu có lần sau, tôi sẽ trực tiếp báo cảnh sát!”
Vẻ mặt Chu Việt hoàn toàn hoảng loạn.
“Thời Sanh, anh xin lỗi, là anh lỡ lời…”
“Nhưng rõ ràng em yêu anh nhiều như vậy, anh không tin em lại nhẫn tâm với anh như vậy!”
Không biết Chu Việt lấy đâu ra dũng khí.
Anh ta dựa vào đâu mà chắc chắn, sau khi anh ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với tôi như vậy, tôi vẫn còn yêu anh ta.
Nhưng tôi quá mệt mỏi rồi.
Tôi lắc đầu.
“Đủ rồi! Chu Việt, tôi thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Tôi giơ chiếc nhẫn trên tay lên.
“Hơn nữa, tôi cũng sắp tổ chức đám cưới rồi.”
“Nhưng, tôi không muốn nhìn thấy anh trong đám cưới!”
Ánh mắt Chu Việt lóe lên, cuối cùng cũng tối sầm lại.
Anh ta nhận một cuộc điện thoại, sắc mặt tái nhợt gọi tôi lại.
“Thời Sanh, Thẩm Dao cô ấy chết rồi…”
12
Tôi mím môi, quay người đóng cửa lại.
Chuyện của Chu Việt và Thẩm Dao, tôi không muốn dính líu nữa.
Tôi dựa vào vai Giang Dực, hỏi cậu ấy:
“Thư tình cậu viết cho tôi có nội dung gì?”
“Không nói cho chị biết…”
“Vậy cậu và tập đoàn Giang thị có quan hệ gì?”
Giang Dực đáng thương dụi mũi vào người tôi.
“Ừm… Tập đoàn Giang thị là của nhà em.”
“Vì vậy nếu chị lại đuổi em đi, em chỉ có thể về nhà kế thừa sản nghiệp thôi…”
“Vậy cậu quen biết tôi như thế nào? Tôi hoàn toàn không có ấn tượng gì cả…”
“Chị thật sự muốn nghe?”
“Ừm… Nhất định phải nghe!”
Thì ra Giang Dực là bạn học cùng trường cấp ba của tôi, cậu ấy vẫn luôn thầm mến tôi. Vì muốn theo đuổi tôi, lại thi vào trường đại học của tôi.
Chỉ là lúc đó tôi chỉ nghĩ đến Chu Việt, hoàn toàn không chú ý đến Giang Dực.
Cậu ấy thấy có người tỏ tình với tôi, tôi đều từ chối.
Sau đó, trong một lần đua xe đạp dã ngoại mùa xuân, tôi bị lạc khỏi đoàn, ngã xuống dốc núi, gãy chân.
Cho đến khi về trường, không ai trong đội phát hiện ra tôi bị lạc.
Vì Chu Việt đang mặn nồng với Thẩm Dao, anh ta cũng không phát hiện ra.
Khi Giang Dực tìm thấy tôi, tôi đã ngất đi rồi.
Là cậu ấy cõng tôi đến bệnh viện.
Tôi ngạc nhiên nhìn Giang Dực.
Tôi vẫn luôn nghĩ người đó là Chu Việt.
Tôi mê man suốt quãng đường, khi tỉnh lại thì thấy khuôn mặt áy náy của Chu Việt, nên đương nhiên nghĩ là Chu Việt đã cứu tôi.
Mà Chu Việt cũng chưa bao giờ đính chính.
Sau đó khi tôi tốt nghiệp, Giang Dực lấy hết can đảm viết thư tình cho tôi, ngày hôm sau lại phát hiện thư tình bị vứt vào thùng rác.
“Không phải tôi vứt, tôi căn bản không biết…”
“Em biết không phải chị…”
Giang Dực ôm tôi vào lòng, nụ hôn dịu dàng rơi trên đỉnh đầu.
“Nhưng không sao, ít ra mối tình đơn phương của em cuối cùng cũng có kết quả tốt đẹp.”
“Vậy ra, ánh trăng nhẫn tâm trong miệng người hâm mộ của cậu, thật sự là tôi?”
“Sao lại không phải chị, ăn sạch sẽ em rồi còn muốn đuổi em đi…”
Tôi không phục, chỉ trích Giang Dực.
“Nhưng rõ ràng là cậu dụ dỗ tôi trước.”
Giang Dực véo mũi tôi: “Vậy em sẽ dụ dỗ chị thêm lần nữa!”
“Ưm…”
13
Vì video hôn nhau của tôi vẫn còn treo trên hot search, Giang Dực chủ động đăng một bài viết trên Weibo, còn tag tôi vào.
“Cô ấy là ánh trăng của tôi! Các người đừng dọa cô ấy chạy mất…”
Kết quả là, tôi và Giang Dực cùng nhau treo trên hot search ba ngày.
Cư dân mạng rối rít gửi lời chúc phúc: “Trai tài gái sắc, chúc mừng chúc mừng!”
“Thích kiểu tình yêu công khai như vậy…”
Người hâm mộ của Giang Dực liên tục nhắn tin trên Weibo của tôi.
“Chị Ánh Trăng, chị đừng bỏ rơi Giang Dực nữa nhé, chúng em muốn nghe những bài hát tình ca ngọt ngào!”
“Chị Ánh Trăng, hãy yêu thương Giang Dực nhiều hơn nhé, bài hát của cậu ấy quá buồn rồi.”
“Đúng vậy đúng vậy, người hâm mộ cũng muốn ăn chút đồ ngọt! Tốt nhất là ngọt đến sâu răng!”
Vài ngày sau, tôi nhận được bản ghi âm do Chu Việt gửi đến, là một đoạn lời nói của Thẩm Dao.
“Thời Sanh, tớ sắp đi rồi, chắc cậu rất hận tớ đúng không…”
“Chúng ta vốn là bạn thân rất tốt, cậu tin tưởng tớ nên kể cho tớ nghe tâm sự của cậu. Nhưng tớ lại cướp Chu Việt từ tay cậu, khiến cậu khó xử.”
“Tớ cũng không muốn như vậy, nhưng tớ không thể kiểm soát bản thân mình. Vì tớ ghen tị, cậu cái gì cũng giỏi hơn tớ, ngay cả thanh mai trúc mã cũng rực rỡ như vậy.”
“Cho đến khi tớ phát hiện Chu Việt có chút thích tớ, tớ lần đầu tiên thầm lặng vui mừng, tớ cuối cùng cũng có thể đánh bại cậu, thanh mai trúc mã của cậu thích tớ…”
“Nhưng cũng vì cậu, mâu thuẫn giữa tớ và Chu Việt ngày càng nhiều, anh ấy ngay cả trong mơ cũng gọi tên cậu, tớ thật sự ghen tị đến phát điên!”
“Bây giờ, cuối cùng tớ cũng có thể trả Chu Việt lại cho cậu…”
Tôi tắt bản ghi âm, không biết tâm trạng lúc này là gì.
Tôi không hận Thẩm Dao, vì không quan tâm.
Tôi chỉ tiếc nuối cho một đoạn tình bạn chân thành, tôi từng thật sự coi Thẩm Dao là bạn thân nhất.
Tôi cũng mừng vì Chu Việt đã từ bỏ tôi, tôi mới có thể tìm thấy người thật lòng yêu thương tôi.
Dù sao thứ thật sự thuộc về tôi, ai cũng không thể cướp đi.
14
Ngày cưới của tôi và Giang Dực.
Chu Việt không mời mà đến.
Anh ta mặc bộ lễ phục tôi đã chọn cho anh ta, lịch thiệp đứng dưới sân khấu, vỗ tay cùng khán giả. Nghe nói Chu Việt cũng bị bệnh nặng, nhưng anh ta lại từ chối hóa trị.
Vì sự sa đọa, quyết sách sai lầm của anh ta, công ty nhà họ Chu đã rơi vào khủng hoảng rất lớn, đang tìm kiếm đầu tư khắp nơi.
Khi Chu Việt tìm đến nhà tôi, cha mẹ tôi vì những việc làm trước đây của Chu Việt, họ đã dứt khoát từ chối.
Nhưng những năm nay hai gia đình liên lạc chặt chẽ, có rất nhiều lợi ích liên quan.
Cuối cùng nhà họ Tống vẫn ra tay giúp đỡ nhà họ Chu.
Tôi không biết cha mẹ tôi đã thuyết phục nhà họ Chu như thế nào, Chu Việt đồng ý chuyển nhượng thêm 10% cổ phần đứng tên mình cho tôi.
“Sanh Sanh, tập trung một chút!”
Giang Dực nhìn tôi với ánh mắt bất mãn.
Vì tôi đã liếc nhìn Chu Việt thêm một cái, hũ giấm của Giang Dực lại sôi lên.
Lúc tuyên thệ, trên màn hình lớn của hội trường đột nhiên xuất hiện một bức thư.
“Anh hy vọng bước chân có thể nhanh hơn, nhanh chóng đưa em đến nơi an toàn.”
“Anh lại mong thời gian có thể chậm lại, như vậy anh có thể ở bên em thêm vài phút.”
“Tình cảm rung động không phải đột ngột, mà là đã âm mưu từ lâu.”
“Anh thích ánh trăng, nhưng ánh trăng nào hay biết.”
Giang Dực cầm micro, đáy mắt phản chiếu hình bóng của tôi.
“Sanh Sanh, đây là thư tình anh viết cho em…”
“Tuy đã muộn năm năm, nhưng may mắn là vẫn chưa quá muộn.”
Tiếng vỗ tay dưới sân khấu như sấm, nước mắt tôi rơi lã chã.
Sau đó tôi hỏi Giang Dực, tại sao tôi lại là ánh trăng.
Cậu ấy cắn dái tai tôi, tay cũng không ngừng động tác.
“Vì ánh trăng đêm đó rất tròn, em mơ màng nằm trên lưng anh, nói với anh một câu.”
“Câu gì?”
“Không nói cho em biết…”
Ánh trăng e thẹn trốn vào trong mây, trong cơn mê man, tôi dường như nhìn thấy thiếu niên cõng tôi đi dưới ánh trăng đêm đó.
Cậu ấy đẹp như ánh trăng.
(Hết truyện)