Ánh Trăng Nào Hay Biết - Chương 1
Đêm trước đám cưới, bạch nguyệt quang của Chu Việt phát hiện mắc bệnh nan y, cô ta chỉ còn ba tháng để sống.
Để không lưu lại tiếc nuối, họ đã tổ chức một đám cưới long trọng.
Tôi hỏi anh ta: “Vậy ba tháng sau thì sao?”
Chu Việt lộ vẻ chán ghét: “Em cứ mong cô ấy chết đến vậy sao? Tống Thời Sanh, em thật độc ác khi làm loạn như thế!”
Cho đến khi paparazzi chụp được video tôi và một người đàn ông hôn nhau say đắm trong khách sạn.
Chu Việt dầm mưa gõ cửa nhà tôi, khi nhìn thấy dấu vết trên cổ tôi, mắt anh ta đỏ ngầu.
“Thời Sanh, hai người là quan hệ gì?”
Người đàn ông phía sau ôm chặt eo tôi, vênh váo lấy ra giấy đăng ký kết hôn.
“Đây, giấy đăng ký kết hôn của tôi và Sanh Sanh, tiếc là anh không có…”
1
Khi điện thoại của Chu Việt reo, anh ta đang cùng tôi thử váy cưới.
Anh ta cầm điện thoại lên nhìn rồi cau mày, sau đó dứt khoát tắt máy.
Lặp đi lặp lại vài lần, đầu dây bên kia vẫn kiên trì gọi lại.
Chu Việt theo bản năng liếc nhìn tôi rồi khó chịu đi ra cửa sổ nghe máy.
Tôi mặc váy cưới bước ra, Chu Việt vẫn đứng ngây người bên cửa sổ.
Chiếc váy cưới trắng tinh khôi đính những viên kim cương lấp lánh, dưới ánh đèn phản chiếu rực rỡ, giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Váy cưới là do Chu Việt đặc biệt nhờ nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế William thiết kế. Mặc dù thời gian chờ đợi rất lâu, nhưng anh ta hoàn toàn không thấy phiền hà.
“Thời Sanh của chúng ta xứng đáng với những điều tốt nhất…”
Ngay cả quản lý cửa hàng váy cưới cũng nhịn không được mà khen ngợi: “Chu tiên sinh thật chu đáo với cô, Tống tiểu thư vừa xinh đẹp vừa có dáng người chuẩn, đúng là trời sinh một cặp!”
Tôi cong môi, từng bước đi về phía Chu Việt.
“A Việt…”
Chu Việt hoàn hồn, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia kinh ngạc, nhưng ánh mắt anh ta chỉ dừng lại trên người tôi một giây.
“Thời Sanh, công ty có chút việc gấp, anh phải về xử lý một chút…”
Anh ta dùng tay giúp tôi chỉnh lại mái tóc hơi rối, vẻ mặt đầy áy náy, “Anh có thể sẽ về muộn, em không cần đợi anh!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Chu Việt, khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, anh ta nhanh chóng dời đi.
Tim tôi đập mạnh, Chu Việt đang nói dối.
Tôi quá hiểu Chu Việt, mỗi khi anh ta nói dối đều không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
Tôi còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy bóng lưng vội vã rời đi của Chu Việt.
Anh ta quá vội vàng, hoàn toàn không chú ý đến sự thất lễ của mình, thậm chí quên cả điện thoại trên ghế sofa.
Để cùng tôi chuẩn bị cho hôn lễ, Chu Việt đã sớm sắp xếp xong mọi việc của công ty, tôi thực sự không nghĩ ra có việc gì gấp.
Có lẽ là linh cảm của phụ nữ, tim tôi đập liên hồi.
Tôi nhặt chiếc điện thoại bị bỏ quên trên ghế sofa rồi đi theo Chu Việt.
Chiếc xe dừng lại trước cổng bệnh viện.
Chu Việt vừa xuống xe đã chạy vào bệnh viện, tôi đi theo anh ta suốt quãng đường, cho đến khi dừng lại trước cửa một phòng bệnh.
Hai người trong phòng ôm nhau chặt, hoàn toàn không chú ý đến tôi đang đứng ở cửa.
Hơi thở của tôi đột nhiên ngừng lại, dường như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu đến chân, toàn thân tê dại.
Không biết làm sao tôi lại kìm nén được bản thân không lập tức bỏ chạy, tôi cứ đứng đờ ra đó.
“Dao Dao, em sẽ không sao đâu, anh sẽ mời bác sĩ giỏi nhất thế giới!”
Đáy mắt Chu Việt tràn đầy đau lòng và không nỡ.
Thẩm Dao trên giường càng khóc đến *lê hoa đái vũ.
(*) Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
“A Việt, em xin lỗi, em không nên rời đi lâu như vậy…”
2
Thẩm Dao là bạn cùng phòng thời đại học của tôi, cũng là bạn gái cũ của Chu Việt.
Tôi và Chu Việt là thanh mai trúc mã.
Việc tôi thích Chu Việt là bí mật ai cũng biết.
Nhà họ Tống và nhà họ Chu là tâm giao mấy đời, chúng tôi từ nhỏ đã sống cùng một khu.
Từ nhỏ tôi đã thích quấn quýt bên Chu Việt, vì anh ta là người đẹp trai nhất khu.
Chu Việt cũng không chê tôi, anh ta bắt cá leo cây đều dẫn tôi theo.
Hồi cấp ba, tôi bị con ong bắp cày mà anh ta chọc đốt.
Chu Việt ôm chặt tôi vào lòng: “Thời Sanh đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Kết quả là chính anh ta bị ong đốt sưng cả đầu.
Mùa hè năm đó tiếng ve kêu râm ran, trong giấc mơ của tôi có một thiếu niên mặc đồng phục học sinh đạp xe.
Anh ta luôn nói với người ngoài rằng tôi là em gái anh ta, nhưng tôi chưa bao giờ gọi anh ta là anh trai.
Tôi kiên quyết giữ bí mật trong lòng thiếu nữ, mong chờ một cái ngoái đầu nhìn lại xa vời.
Nhưng ngày tôi chuẩn bị tỏ tình, Chu Việt và Thẩm Dao đã ở bên nhau.
Cuối năm tư đại học, Thẩm Dao đơn phương tuyên bố chia tay và ra nước ngoài một mình.
Chu Việt suy sụp cả tháng trời, ngày nào cũng uống say bí tỉ.
Bạn cùng phòng của anh ta không chịu nổi nữa, đã gọi điện cầu cứu tôi.
Tôi tìm thấy Chu Việt say khướt trong quán bar.
Vừa nhìn thấy tôi, Chu Việt cao lớn liền dựa sát vào.
Anh ta ghé sát tai tôi, nói nhỏ: “Thời Sanh, chúng ta hãy ở bên nhau.”
Gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc, hơi thở phả vào nhau.
Trong đầu tôi như có thứ gì đó nổ tung, chua chua ngọt ngọt lan đến tận đáy lòng.
Tình đơn phương của tôi giống như cỏ dại ven đường, không hề nổi bật.
Trong sự chờ đợi, nó đã héo úa cuộn tròn nhưng gió thổi qua lại sinh sôi nảy nở.
Chu Việt vẫn luôn biết, tôi thích anh ta.
3
Thẩm Dao trên giường bệnh, sắc mặt cô ta tái nhợt.
“A Việt, nghe nói anh và Thời Sanh sắp kết hôn rồi, em không làm phiền anh chứ?”
Thẩm Dao đưa tay sờ lên mặt Chu Việt, lại lặng lẽ rơi lệ.
“Em chỉ muốn gặp anh lần cuối, em sợ sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại anh nữa…”
Chu Việt nắm chặt tay Thẩm Dao, ánh mắt nóng bỏng của anh ta nhìn chăm chú.
“Sẽ không đâu, em tìm anh lúc nào cũng không phải là làm phiền…”
Ánh mắt tôi rơi vào đôi tay đan chặt của hai người, ngực truyền đến từng cơn đau nhói.
“A Việt, anh về đi, đừng bận tâm đến em nữa, Thời Sanh biết sẽ không vui đâu, em có thể gặp anh một lần, kiếp này cũng không còn gì hối tiếc nữa.”
“Tiếc là, em không thể cạnh tranh công bằng với Thời Sanh nữa rồi.”
Chu Việt hoảng hốt, anh ta ôm chặt Thẩm Dao vào lòng.
“Không, em sẽ không chết, em đã nói sẽ gả cho anh, sẽ sinh rất nhiều con, em không thể nuốt lời.”
“Anh không hận em sao?”
“Anh chưa bao giờ hận em…”
Chu Việt áp trán lên trán Thẩm Dao, anh ta nở nụ cười dịu dàng.
“Những năm nay, anh vẫn luôn nhớ em.”
“Anh sẽ cưới em, chúng ta sẽ sinh rất nhiều rất nhiều con…”
Tôi cứ đứng ngây ra đó ở cửa.
Như một kẻ thứ ba, nhìn vị hôn phu của mình và người yêu cũ của anh ta hôn nhau say đắm.
Nước mắt không biết từ bao giờ đã tuôn trào, lăn dài trên má, không thể dừng lại được.
Năm năm qua, Chu Việt cưng chiều tôi như trứng mỏng*, anh ta chưa bao giờ để tôi rơi một giọt nước mắt nào.
(*) Là diễn tả sự cưng chiều, nâng niu một cách rất cẩn thận.
Tôi lại ngây thơ nghĩ rằng anh ta đã quên Thẩm Dao từ lâu.
Một lực mạnh mẽ siết chặt lấy trái tim, cơn đau dữ dội lan đến tận đầu ngón tay.
Có người đi ngang qua cửa, hai người đang quấn quýt cuối cùng cũng hoàn hồn, Thẩm Dao liếc mắt một cái đã phát hiện ra tôi.
Cô ta kinh ngạc kêu lên: “Thời Sanh…”
Chu Việt đột ngột quay đầu lại, đáy mắt anh ta thoáng qua một tia chột dạ.
Tôi cứ lặng lẽ nhìn hai người, không nói gì.
Sự lúng túng lan tỏa trong không khí, Chu Việt luống cuống buông Thẩm Dao ra.
“Thời Sanh, sao em lại đến đây? Anh…”
Tôi giơ chiếc điện thoại trong tay lên, cười mỉa mai:
“Em đến trả điện thoại cho anh, hình như đã làm phiền chuyện tốt của hai người rồi?”
“Thời Sanh, không phải như em thấy đâu, anh có thể giải thích…”
Thẩm Dao hoảng hốt, cô ta vội vàng muốn xuống giường kéo tôi lại.
Nhưng chân cô ta mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống đất.
Chu Việt nhanh tay lẹ mắt, bế ngang Thẩm Dao lên, rồi nhẹ nhàng đặt cô ta lên giường rồi đắp chăn cẩn thận.
Anh làm xong tất cả, quay đầu nhìn tôi: “Thời Sanh, chuyện này không liên quan đến Dao Dao, em đừng trách cô ấy.”
Chu Việt dừng lại một chút, dường như anh ta đã đưa ra một quyết định nào đó.
“Thời Sanh, đám cưới của chúng ta hoãn lại đi, anh muốn cưới Dao Dao trước.”
“Cô ấy bị bệnh nặng, bác sĩ nói chỉ còn ba tháng nữa, anh muốn thực hiện nguyện vọng cuối cùng của cô ấy…”
Tôi cười tự giễu, gần như không dám tin vào tai mình.
“Vậy ba tháng sau thì sao?”
“Anh sẽ cưới em…”
Tôi ngây người nhìn Chu Việt trước mặt, tôi như vừa nghe được một câu chuyện cười thật nực cười.
Cưới trước là gì?
Cưới sau là gì?
Sao Chu Việt có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy!
Tôi nhướng mày: “Không cần đâu!”
Chu Việt lập tức sa sầm mặt.
“Thời Sanh, em đừng làm loạn nữa! Dao Dao sắp chết rồi!”
“Cô ta sắp chết thì liên quan gì đến tôi!”
Đáy mắt Chu Việt lộ ra vẻ thất vọng sâu sắc, anh ta nhìn vào mắt tôi, từng chữ đều đầy chán ghét:
“Em cứ mong cô ấy chết đến vậy sao? Tống Thời Sanh, em thật độc ác khi làm loạn như thế!”
“Trước đây hai người rõ ràng rất thân thiết mà!”
Lời nói của Chu Việt như những lưỡi dao sắc bén.
Từng nhát, từng nhát đâm thẳng vào tim tôi.
Trái tim đã đau đến mức gần như tê dại.
Phải, trước đây tôi và Thẩm Dao thân thiết như hình với bóng.
Thẩm Dao biết tất cả bí mật của tôi, cô ta chủ động làm quân sư cho tôi, còn cùng tôi bàn luận về sở thích và thói quen của Chu Việt.
Cô ta khuyến khích tôi mạnh dạn theo đuổi tình yêu: “Thời Sanh, cậu và Chu Việt là thanh mai trúc mã, anh ấy nhất định thích cậu.”
Nhưng đúng vào ngày tôi lấy hết can đảm để tỏ tình.
Chu Việt đã công khai tuyên bố anh ta và Thẩm Dao ở bên nhau.
Như sét đánh ngang tai, tôi đứng sững tại chỗ không thể nhúc nhích.