Ánh Trăng Dưới Đáy Biển Cũng Là Ánh Trăng Trên Bầu Trời - Chương 4
15
Không ai biết rằng trái tim của Bùi Kiền lệch một nửa so với thường.
Tiêu Dật chịu cú sốc của cái chết nên đã mất kiểm soát cơ thể một lần nữa.
Ta canh giữ chặt chẽ chính điện của Đông cung, giam giữ Hàn Tuyết Nhi ngay mặt.
Ta tra hỏi kỹ lưỡng từ miệng nàng xem làm thế nào để đuổi Tiêu Dật khỏi cơ thể của Bùi Kiền.
Không chịu nổi tra tấn, Hàn Tuyết Nhi nhanh chóng khai .
“Các là nhân vật chính của thế giới , sức mạnh của nhân vật chính, chỉ cần ngươi hiến dâng một nửa sức mạnh của nhân vật chính, hệ thống sẽ giúp ngươi đuổi Tiêu Dật.”
Ta chỉ tin một nửa lời nàng .
Ta lạnh lùng nàng : “Ta giao tiếp trực tiếp với hệ thống, nếu , ngươi sẽ chết, còn Tiêu Dật cũng đừng hòng sống.”
Hàn Tuyết Nhi run rẩy đáp: “Hệ, hệ thống .”
Ta làm theo lời Hàn Tuyết Nhi , nhắm mắt tĩnh tâm.
Một giọng kỳ lạ vang lên.
[Ngươi nguyện ý hiến dâng sức mạnh của nhân vật chính ?]
Ta nhíu mày, tại nó hỏi một lần nữa.
“Đồng ý, Tiêu Dật rời khỏi cơ thể của Bùi Kiền.”
[Hệ thống chính đã đồng ý với điều kiện của ngươi.]
Ta theo chỉ dẫn của hệ thống, điều khiển sức mạnh của nhân vật chính.
Một quả cầu sáng xuất hiện mắt .
Ta sững sờ chằm chằm quả cầu, chuẩn giao nó cho hệ thống thì cổ tay ai đó nắm chặt.
“Không, Dao Nguyệt, đừng đồng ý.”
Giọng của Bùi Kiền yếu ớt nhưng vô cùng kiên quyết.
Sự tập trung của phá vỡ, quả cầu sáng lập tức biến mất.
Hệ thống phát tiếng ồn lẹt xẹt.
Sắc mặt Bùi Kiền tái nhợt, vẻ mặt lo lắng, nhưng giọng vô cùng chắc chắn.
“Nếu ai đó hi sinh sức mạnh thì đó là .”
Y dừng một chút, bàn tay nắm chặt tay nóng ran.
“A Nguyệt, nàng thương.”
Trái tim như tan chảy trong nước nóng.
Nước mắt ngừng chảy xuống.
Đây mới chính là Bùi Kiền, luôn vì mà lo lắng, tổn thương.
“A Kiền, , nhất định đuổi Tiêu Dật khỏi cơ thể của .”
Bùi Kiền lắc đầu: “A Nguyệt, để làm.”
Không đợi gì, Bùi Kiền loạng choạng dậy, y lệnh cho Hàn Tuyết Nhi liên lạc với hệ thống.
Chỉ trong chốc lát, một quả cầu sáng lớn tỏa từ cơ thể của Bùi Kiền, dần tan biến.
Bùi Kiền , mỉm với : “A Nguyệt, chúng đã thành công.”
Ta vội vàng đỡ lấy y, nhưng y đã ngất .
Sắc mặt y tái nhợt, thân lạnh ngắt.
Hàn Tuyết Nhi đột nhiên lớn.
“Các ngươi tin những gì ?”
“Đuổi Tiêu Dật thì ích gì? Hệ thống đến đây là để lấy năng lượng của các ngươi.”
“Các ngươi đã tự mở cửa cho chúng, thứ tham lam như hệ thống làm chỉ lấy một nửa?”
16
Toàn bộ máu trong như đông cứng , tay chân lạnh ngắt.
Ta vội vàng kiểm tra cơ thể của Bùi Kiền, cơ thể y ngày càng lạnh, thể gọi tỉnh.
A Kiện đã làm sai điều gì mà chịu đựng những đau khổ ?
Y bảo vệ đất nước, tu thân dưỡng tính.
Y là một chính trực.
Y từng làm điều gì với bất kỳ ai.
Vậy mà những kẻ ngoại lai xử với y tàn nhẫn đối như !
Máu trong sôi sục, dâng lên tận đỉnh đầu.
Ta dậy, cầm kiếm, giống như một lệ quỷ.
“Ngươi, ngươi làm gì? Ngươi giết bây giờ cũng vô dụng.”
Hàn Tuyết Nhi run rẩy như cầy sấy.
Ta khẽ cong môi, chằm chằm nàng , gì.
Đôi mắt của Hàn Tuyết Nhi co , giọng vô cùng sợ hãi:
“Mặc dù, mặc dù năng lượng đã mất, nhưng sẽ , sẽ chết!”
Ta nhướn mày, lưỡi kiếm lướt qua má nàng , để một vết cắt.
Giọng của lạnh lùng:
“Ồ? Vậy sẽ ?”
Hàn Tuyết Nhi lắc đầu như trống bỏi.
“Sẽ cả, chỉ là cơ thể sẽ yếu một chút, còn sẽ ảnh hưởng gì khác !”
Ta nâng cằm nàng lên, vẽ một vệt máu môi nàng, giọng lạnh như băng:
“Nếu ngươi dám lừa , sẽ lột da ngươi!”
Hàn Tuyết Nhi sợ đến ngất xỉu.
Khi Thái y thông báo Bùi Kiền mất máu quá nhiều, tinh thần suy nhược nhưng nếu chăm sóc sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ, mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái y do dự lên tiếng.
“Chỉ là, Thái tử Điện hạ lẽ sẽ cầm thương, thể lên chiến trường nữa.”
Ta mặt biểu cảm, gật đầu nhẹ, nhưng lòng bàn tay đã in hằn những vết móng tay.
Công trạng của A Kiện đều đánh đổi bằng máu và mạng sống chiến trường.
Chiến trường chính là nơi tỏa sáng của y.
Mất chiến trường, đối với y chẳng khác nào mất nửa mạng sống.
Nhìn thấy Bùi Kiền giường, sắc mặt tái nhợt, kìm nước mắt.
Bọn chúng đã làm gì ? Đã thay đổi cuộc đời của A Kiện như thế nào?
Ruột gan của xé rách đứt thành từng khúc.
Bọn chúng dựa cái gì?
Ta như phát điên lao ngục tối, đánh thức Hàn Tuyết Nhi.
“Các ngươi, xứng đáng sống.”
Ta một kiếm một kiếm, đâm liên tiếp Hàn Tuyết Nhi.
Hàn Tuyết Nhi kêu gào chói tai: “Ngươi giết cũng như sẽ giết Hàn Tuyết Nhi thật sự! Ngươi nhẫn tâm ? Ngươi thể giết !”
Ta hừ lạnh một tiếng, động tác tay càng lúc càng mạnh: “Nếu linh hồn của nàng còn ở đây, bây giờ ngươi còn thể tỉnh táo chuyện với ? Có lẽ nàng đã ngươi đuổi từ lâu .”
Đồng tử của Hàn Tuyết Nhi co rút : “Ngươi, làm ngươi biết?”
Nàng điên cuồng.
“Cho dù chết, ngươi cũng đừng mong sống !Bùi Kiền đã mất nửa mạng sống đúng ? Ngươi đau lòng ?”
“Ngươi còn biết đấy, Bùi Kiền lừa .”
Nàng đắc ý.
“Hắn là tự nguyện.”
“Hắn đã sớm phát hiện manh mối, thể dừng , rõ ràng biết thể chết, nhưng để hệ thống còn để ý đến năng lượng của ngươi, vẫn cam tâm tình nguyện giao hết năng lượng.”
“Lâm Dao Nguyệt, chính ngươi đã hại ! Chính là ngươi! Ha ha ha.”
Hình ảnh Bùi Kiền mặt mày tái nhợt nhưng vẫn cố gắng mỉm hiện lên trong tâm trí .
Hơi thở của đột ngột ngừng .
Lúc đó, y chắc hẳn đau đớn.
y vẫn cố gắng an ủi .
Tim như dao cắt, nước mắt tuôn trào.
“Các ngươi, thật đáng chết!”
17
Ta đâm kiếm tim Hàn Tuyết Nhi, lạnh lùng : “Ngươi nghĩ cách nào đối phó với các ngươi ?”
Ta nhắm mắt tĩnh tâm, cố gắng kết nối với hệ thống.
“Nếu năng lượng thể phục vụ cho các ngươi, thì cũng thể sử dụng nó.”
Trong quá trình trích xuất năng lượng, tình cờ tìm cách sử dụng nó.
Ta kết liễu Hàn Tuyết Nhi và dùng năng lượng kéo hệ thống đến tẩm điện.
Hệ thống chỉ là một trung gian để sử dụng năng lượng.
Ta kiểm soát chặt chẽ hệ thống, chia sẻ năng lượng của cho Bùi Kiền.
Hệ thống vùng vẫy hết sức, nhưng năng lượng của đã bao bọc chặt nó.
Ta lạnh lùng và kiên quyết, giọng tràn đầy sự băng giá và quyết tâm.
“Thế giới là của , sẽ làm chủ.”
“Các ngươi là những kẻ trộm cắp, nên chết !”
Rắc!
Quá trình chuyển đổi tất, quả cầu năng lượng của nghiền nát quả cầu sáng của hệ thống.
Phốc!
Một ngụm máu tươi phun .
Cơ thể yếu thấy rõ, trong khi sắc mặt của Bùi Kiền dần hồng hào trở .
Cơ thể Bùi Kiền quá yếu, cho nên y vẫn tỉnh .
Ta dựa bên cạnh y, như một con thú nhỏ thương, chìm giấc ngủ.
Ta thấy.
Một giọt nước mắt lăn dài khóe mắt y.
18
Sau khi tỉnh , Bùi Kiền đã đưa đến Thanh Y sơn để tĩnh dưỡng và chữa trị vết thương.
Chúng cùng xây một căn nhà gỗ nhỏ thuộc về trong thung lũng.
Mỗi sớm mai, chúng cùng hái quả, câu cá, và mỗi buổi tối, chúng ôm cùng ngắm trăng.
Thung lũng thật yên bình, chúng sống những ngày tháng thật hạnh phúc.
Ta hỏi : “Tại Tiêu Dật ký ức của ? Nó gây hại gì cho ?”
“Lần đó, khi nàng gọi tỉnh ở Lệ Hồng Quán, Tiêu Dật đã lợi dụng hệ thống để kiểm soát cơ thể và ký ức của .”
Y vuốt nhẹ má bằng râu mép.
“Đối với thì gì tổn hại, nhưng nó gây tổn thương cho nàng.”
Ta lắc đầu, gì, chỉ hôn lên môi y.
Cho dù là linh hồn đã hồn bay phách lạc ở kiếp , là hiến tế năng lượng ở kiếp .
Những tổn thương mà Tiêu Dật gây cho thể nào so sánh với một phần mười của những gì A Kiền đã làm.
Ta đã học cách tu luyện tinh thần lực, tinh thần lực thể sửa chữa và nâng cao năng lượng.
Ta đã dạy cho Bùi Kiền.
Năm năm , năng lượng của cả và Bùi Kiền đều phục hồi , cơ thể cũng khỏe mạnh như .
Bùi Kiền một lần nữa cầm thương lên chiến trường.
Mười năm , biên cương yên bình, Hoàng đế băng hà, Bùi Kiền lên ngôi.
Thỉnh thoảng vẫn mơ thấy Tiêu Dật, luôn với ánh mắt u buồn, như thể là kẻ bạc tình.
Ta biết, và Hàn Tuyết Nhi giả vẫn đang sống yên ở một góc nào đó của vũ trụ .
Điều thể chấp nhận chứ?
Năm thứ 58 của niên hiệu Long Hòa, Bùi Kiền, vị Hoàng đế ca ngợi là vĩ đại nhất trong lịch sử băng hà.
Cùng ngày, cũng qua đời tại Dực Khôn cung.
Trong suốt những thập kỷ qua, và Bùi Kiền ngừng tu luyện tinh thần lực.
Vì , linh hồn của chúng dễ dàng vượt qua rào cản của thế giới .
Với sự hướng dẫn của năng lượng, chúng dễ dàng tìm thấy hệ thống chủ.
Bùi Kiền lạnh lùng hỏi: “Tiêu Dật và giả Hàn Tuyết Nhi ở ?”
Hệ thống chủ thở dài: “Ta đã biết các ngươi sẽ tìm đến, hai là những đứa con mạnh mẽ nhất của vũ trụ mà từng gặp.”
Chúng tìm thấy họ trong một nhà tù.
Tiêu Dật kích động khi thấy .
“A Nguyệt! Ý thức mà truyền đã thành công xâm nhập giấc mơ của em đúng ? Em đến tìm , tức là em yêu đúng ?”
Ta mỉm : “Ta đến tìm ngươi, là để ngươi chết.”
Tiêu Dật vô cùng khiếp sợ: “Không thể nào, chúng chẳng thù hận gì với , chỉ là gút mắt tình cảm…”
Không thù hận? Chỉ là gút mắt ình cảm?
Thật nực .
Ta sử dụng năng lượng, xé nát linh hồn của Tiêu Dật thành từng mảnh, biến thành bụi tro.
Bùi Kiền xử lý Hàn Tuyết Nhi, mỉm hỏi : “Nàng du lịch khắp các vũ trụ ?”
Ta đôi mắt phượng sáng ngời của y, rạng rỡ: “Được.”
Y hôn lên trán , ánh mắt tràn đầy tình cảm.
“Ánh trăng đáy biển cũng là ánh trăng bầu trời.”
Ta ôm chặt lấy y.
“Người mắt chính là trong lòng.”
“A Kiền, yêu .”