Ánh Tà Dương Rực Rỡ - Chương 4
Nhà họ Trương ùa vào như ong vỡ tổ, ai nấy đều cầm gậy gộc trên tay.
“Nhà họ Tần các người đừng tưởng nhà họ Trương dễ bắt nạt, dám làm nhục con trai tôi như thế này!”
Tần Yến chẳng buồn nói nhảm, trực tiếp sai người lôi Hứa Địch và Trương Trạch lại.
“Thứ nhất, bọn họ ra tay với người của tôi trước. Thứ hai, mua bán người là phạm pháp.”
“Thứ ba, tự các người xem đi.”
Thuộc hạ mở đoạn video trên điện thoại, là cảnh Hứa Địch và Trương Trạch ân ái trên giường.
Hai ông già họ Trương và họ Hứa lúc nãy còn hung hăng, giờ mặt mày đã tái mét.
“Nếu các người nhất quyết muốn đưa người đi, thì chỉ có thể mang xác về.”
Tần Yến vừa dứt lời, họng súng đen ngòm đã chĩa vào đầu Hứa Địch và Trương Trạch.
8.
Chùa Linh Cốc trên đỉnh núi, khói hương nghi ngút.
Gió thổi lá rụng, xào xạc vang vọng.
Tôi khôi phục trí nhớ vào lúc chiếc chuông đồng treo trên góc mái chùa rung lên.
Chính xác mà nói là do Tần Yến quỳ lạy một nghìn lẻ tám mươi tám bậc thang.
Những ký ức ấy như lưỡi dao sắc bén, cứa vào da thịt tôi từng chút một.
Một cơn gió thổi qua khiến những cây thông, cây tùng che rợp bóng mát trong chùa khẽ lay động.
Lá khô rơi xuống tay tôi.
“Tiểu Nghi!”
Tôi được ôm vào lòng ấm áp, lực đạo trên cánh tay như muốn khảm tôi vào xương tủy.
Tần Yến cẩn thận buông tôi ra, nâng niu khuôn mặt tôi.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt tôi, trong ánh mắt ấy là sự bất lực, không cam lòng, hối hận và tuyệt vọng đan xen.
Đầu ngón tay chạm vào dòng lệ nóng hổi của anh, tim tôi đau đớn đến mức không thở nổi.
“Hứa với em, phải sống thật tốt, đừng trả thù cho em.”
Ngay khi anh định mở miệng, cơ thể tôi lại hóa thành một làn khói mờ ảo. Tần Yến hoảng hốt muốn níu giữ tôi, nhưng chỉ còn lại chút hơi ấm khi nãy trong tay. Anh đau đớn tột cùng, gục ngã trong tuyệt vọng.
“Tiểu Nghi! Đừng đi… Đừng rời xa anh…”
…
“A Di Đà Phật.”
Tần Yến quay đầu nhìn về phía vị sư thầy, sắc mặt bỗng trở nên hung dữ.
“Xin thí chủ xin quay về đi.”
Sau đó vị sư thầy lắc đầu và xoay người rời đi.
Cơn thịnh nộ của Tần Yến không biết trút vào đâu, anh quay về nhà kho, phế bỏ một chân của Trương Trạch.
Rồi nhốt gã cùng với những tên ăn mày.
Sau đó, anh lột sạch quần áo của Hứa Địch, trói tay chân, bịt miệng cô ta lại rồi đẩy vào trong.
Những âm thanh hỗn loạn phát ra từ căn phòng.
Tần Yến lấy điếu thuốc ra rồi lại cất vào.
“Tiểu Nghi, em không thích mùi thuốc lá, anh sẽ không hút nữa.”
Đứng bên cạnh anh, tim tôi như tan nát.
Nếu anh biết sự thật, liệu anh có chịu đựng nổi không!
Thuộc hạ gọi điện báo đã tìm thấy mẹ của Thẩm Phi ở Tokyo.
Hiện tại bà ấy đang trên đường trở về.
Một tiếng sau, Hứa Địch bị Tiểu Ngũ lôi ra.
Làn da trắng nõn chi chít vết bầm tím, máu từ hạ thân chảy xuống tận mắt cá chân.
Mấy tên ăn mày thỏa mãn kéo quần lên, bị thuộc hạ đánh ngất bằng gậy.
Trương Trạch hoàn toàn suy sụp, co rúm người lại một góc run rẩy.
“Tần Yến, tôi cầu xin anh tha cho tôi, tuy tôi đã bán Chu Nghi nhưng cái chết của cô ấy thật sự không liên quan đến tôi.”
Hứa Địch quỳ xuống van xin, bị Tiểu Ngũ túm tóc giật ngược lên.
“A! Hôm đó ở bệnh viện, tôi, tôi đã nhìn thấy một người quen, rất có thể hắn ta chính là hung thủ!”
9.
Tôi đã chứng kiến sự tàn nhẫn của Tần Yến từ khi mười lăm tuổi.
Đó là trong một con hẻm tối trên đường đến trại trẻ mồ côi, nơi nồng nặc mùi máu.
Trên mặt đất, mấy người đàn ông, phụ nữ nằm bất động.
Người bị Tần Yến đánh chỉ còn thoi thóp, mặt mày bê bết máu đến không còn nhận ra.
Có lẽ anh nghĩ tôi sẽ sợ hãi, la hét bỏ chạy, nhưng tôi chỉ lấy chiếc khăn tay ra và nhẹ nhàng lau sạch vết máu trên tay anh.
“Chúng ta về nhà thôi.”
Tần Yến nhếch môi cười khẩy, rồi khoác vai tôi.
Đó là lần đầu tiên chúng tôi tiếp xúc gần nhau.
Trên giường bệnh, Thẩm Phi trông vàng vọt như sáp, nhịp tim hỗn loạn.
Thuộc hạ tìm một người phụ nữ xinh đẹp mỗi ngày đều đến mát-xa tay cho gã.
Cho đến khi Thẩm Phi gần chết mới dừng lại.
Cứ lặp đi lặp lại như thế, thứ ấy của gã đã hoàn toàn vô dụng.
Nghe tin mẹ gã đã xuống máy bay, Thẩm Phi lập tức đầu hàng.
Gã đưa tôi trở về thôn Thạch Khanh, suốt nửa tháng trời tôi đã không ăn không uống.
Dương Ba ở thôn Bạch Vân, chính là tên đàn ông vẫn còn bị trói ở nhà máy bỏ hoang đó.
Hắn đã bỏ ra hai mươi nghìn tệ mua tôi về để sinh con cho hắn.
Sau này, hôn sự của Thẩm Phi đổ bể, gã đã trả lại tiền và đưa tôi về.
Tôi đã tự tử hai lần, sau khi được cứu sống, tôi bị canh giữ càng nghiêm ngặt hơn.
Thôn dân đến gặp Thẩm Phi để đề nghị mua tôi nhưng gã đã từ chối và nói rằng muốn giữ tôi lại để sinh con cho gã.
Bà lão mỗi ngày mang cơm đến đã khuyên tôi nên ngoan ngoãn sống cùng Thẩm Phi.
Cuối cùng, tôi tìm được cơ hội trốn thoát, nhưng lại bị bắt trở về.
Lúc đó, cán bộ từ thành phố đột nhiên đến thôn, nói là muốn điều tra dân số.
Khi đến nhà Thẩm Phi thì đã muộn.
Bà cụ đưa tôi trốn vào chuồng heo, tôi dụ bà ấy mở khóa chân cho tôi.
Sau đó, Thẩm Phi cầm dao đuổi theo, để không bị phát hiện, gã đã đánh ngất tôi rồi giấu trong hố đất.
Khi quay lại thì cái hố đó đã bị lấp, không đào lên được nữa.
Nghe những lời nói nửa thật nửa giả của Thẩm Phi, tôi chỉ cảm thấy lòng mình đau khổ đến cùng cực.
Tần Yến hít một hơi thật sâu, rồi đâm mạnh vào đùi Thẩm Phi.
“Nếu nhát dao này đâm vào mẹ mày, mày nghĩ bà ta có chịu nổi không?”
“Tôi nói! Tôi nói! Tôi sẽ cho anh số của Q.”
Tối hôm đó, Thẩm Phi được đưa đến gặp mẹ mình.
Sau khi bị ép và đánh đập, gã viết ra vài trang giấy chi chít chữ.
Tần Yến nhét chúng vào túi, rồi đưa Thẩm Phi đến nhà máy bỏ hoang để đoàn tụ với Dương Ba. Bà lão kia thì được đưa vào viện dưỡng lão.
Tôi nhiều lần cố gắng lấy những tờ giấy trong túi của Tần Yến, nhưng lần nào cũng chỉ là xuyên qua.
“Tần Yến, đừng điều tra thêm nữa, có được không?”
Xe đỗ lại ở nhà họ Tần, một lúc lâu sau tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh.
“Làm sao mà ổn được, Tiểu Nghi, không có em, anh sống sao nổi.”
Chưa kịp vào nhà, ông Tần đã gào lên đầy tức giận.
“Họ Hứa kia đừng có lắm lời, con gái bà ta có tư cách gì bước chân vào cửa nhà họ Tần!”
“Thứ mà nhà họ Trương dạy dỗ ra chẳng ra gì, cặp kè với vợ của người khác mà còn dám lên mặt với tôi!”
Ông Tần dập điện thoại, quay lại thấy Tần Yến đứng sau, cơn giận càng dâng lên.
“Mày mau thả Hứa Địch ra, dù gì nó cũng đối xử hiếu thuận với tao.”
Bà cụ Tần được bà Tần dìu từ trên lầu xuống, ngồi trên ghế sofa, cầm bát thuốc bổ mà người hầu đưa đến, từ tốn uống từng nghụm nhỏ.
“Không thể thả. Không chỉ không thể thả, mà các người cũng phải vào mà ở chung với cô ta.”
Bà cụ Tần run rẩy, tay cầm thìa khẽ chạm vào mép bát, tạo ra âm thanh trong trẻo.
Tiểu Ngũ dẫn theo mười mấy thuộc hạ, tay cầm vũ khí chĩa thẳng vào ba người.
Đám người hầu sợ hãi lùi về phía sau.
Tần Yến lấy tờ giấy kia ra và trải trước mặt bà cụ Tần.
“Bà nội chắc hẳn nhận ra Thẩm…”
“Không biết.”
Bà cụ trả lời rất nhanh, nhưng ngay khi nói xong lại nhận ra có gì đó không ổn.
Tần Yến ném thêm một xấp giấy tờ lên bàn.
“Không biết? Bà không biết sao bà nhiều lần chuyển tiền cho hắn? Mỗi lần đều lên đến vài trăm ngàn?”
Ông Tần cũng cảm thấy khó hiểu về hành vi của mẹ mình, nhưng lúc này việc kỷ luật Tần Yến là quan trọng hơn.
Ông ta lập tức ném chiếc cốc xuống sàn.
Ngay sau đó, một tiếng “đoàng” vang lên, chiếc bình hoa phía sau vỡ tan thành từng mảnh.
10.
Tiểu Ngũ hạ vũ khí trong tay xuống, khẽ nhếch môi cười.
“Ông Tần, tốt nhất hãy để anh Yến nói hết đã.”
Bà cụ Tần không còn gì để chối cãi, liền đập mạnh chiếc bát xuống bàn.
“Tao là bà nội của mày, xử lý một đứa người hầu cũng phải báo cáo với mày sao?”
“Đã xử lý thế nào?”
“Tần Yến, mày thật hỗn xược!”
Bà cụ giận dữ đứng bật dậy, ngón tay run rẩy chỉ về phía ông Tần.
Nhưng chưa kịp nói, thì một tiếng “đoàng” nữa lại vang lên, chiếc chậu hoa ở góc tường vỡ tan.
“Bà nội, cháu chỉ cho bà năm phút.”
Bà cụ ngã ngồi xuống ghế sofa, thoáng chốc trông bà ta già đi hẳn.
“Hôm ấy, khi tao đến thôn Bạch Vân để xem xét việc xây dựng nhà máy, Chu Nghi đột ngột từ trong bụi cỏ lao ra, cả người bẩn thỉu và đầy máu.”
“Cô ta van xin tao mang cô ta về, dù có ném cô ta ra đường cũng được.”
“Tao vì lòng tốt nên đã đưa cô ta về, vậy mà cô ta dám quyến rũ mày, còn mơ làm thiếu phu nhân nhà họ Tần. Sao tao có thể để cô ta ở lại được chứ?”
“Đúng lúc đó, Thẩm Phi đuổi tới. Tao đã đưa cho hắn ít tiền, bảo hắn trông chừng cô ta.”
“Nhưng sau này, khi Thẩm Phi nhìn thấy thông báo tìm người của mày, đã đến uy hiếp tao.”
“Chu Nghi lại một lần nữa trốn thoát, rồi bị bắt về. Thẩm Phi lại đến đòi tiền, lần này tao đã nói thẳng, cứ xử lý cô ta đi.”
“Tao chỉ nói thế thôi, giết người là hắn, chẳng liên quan gì đến tao.”
Tuy ông Tần đã lăn lộn trên thương trường nhiều năm, nhưng cũng chưa bao giờ liên quan đến chuyện giết người.
Lúc này, ông ta đang ôm ngực thở dốc, không thể chấp nhận nổi.
“Thật sự không liên quan đến bà sao?”
Tần Yến nghiến răng, ra hiệu cho Tiểu Ngũ đưa người vào.
Quản gia Dương bị trói chặt, máu chảy đầy đầu.
Tôi nhìn xuống ngón tay út của ông ta, quả nhiên chỉ còn một nửa.
Bà cụ Tần không thể ngồi yên nữa, ánh mắt quay sang nhìn ông Tần cầu cứu.
Tiểu Ngũ lập tức cầm dao, chặt phăng một ngón tay khác của quản gia Dương.
“Mau nói!”
“Là… là bà cụ sai người ngăn cản cậu chủ đi gặp Thẩm Phi.”
“Cũng là bà cụ ra lệnh cho Thẩm Phi giết Chu Nghi.”
“Bà ta không yên tâm nên bảo tôi đi đến thôn Bạch Vân. Khi tôi đến nơi, thấy Chu Nghi đang vật lộn trong hố đất.”
“Tôi từng định thả cô ta đi, nhưng bà cụ bảo phải chôn sống.”
Tôi đứng ở góc phòng, nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên cảnh tượng tràn ngập đất vàng.
Móng tay tôi bấu chặt xuống lớp đất, nhưng bước lên là lại trượt xuống.
Tôi đã kêu gào đến khản cả cổ, nhưng người đến lại là quản gia Dương.
Ông ta từng dạy tôi cách cư xử, bảo tôi phải biết nhìn sắc mặt người khác mà hành xử, còn chăm sóc tôi như một người lớn trong gia đình.
Thế nhưng vào khoảnh khắc đó, ông ta đã hiện nguyên hình là một kẻ hung tợn, lạnh lùng chôn sống tôi.
Tôi đã cầu xin ông ta, quỳ gối trước mặt ông ta.
Nhưng những xẻng đất cứ thế đổ xuống, nhanh chóng lấp đầy nửa thân người tôi.
Mười đầu ngón tay của tôi đã bị bào đến rách toạc, máu thịt nhòe nhoẹt.
Tôi cố gắng cào bới đống đất đó, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi.
Khi khuôn mặt tôi dần bị chôn vùi, quản gia Dương vừa khóc vừa nói “xin lỗi”.
Còn tôi, lúc đó vẫn đang ra sức giãy giụa, trong vô vọng.
11.
Tần Yến đâm mạnh con dao vào ngực quản gia Dương, tay anh siết chặt cán dao, xoay đi xoay lại.
“Aaaa! Aaaa!”
Mặt bà cụ Tần và đám người hầu trắng bệch, nhưng không ai dám cử động.
Con dao nhuốm máu bị rút ra, máu phun xối xả.
“Kéo ông ta xuống, đừng để chết.”
“Tần Yến, quản gia Dương dù có tội, nhưng con…”
‘Keng’, con dao đẫm máu bị ném xuống trước mặt bà cụ Tần.
“Mày… mày định làm gì?” Bà cụ run rẩy, dựa vào người bà Tần, ngực phập phồng.
Bà Tần vừa định lên tiếng, nhưng đã bị ánh mắt sắc bén của Tần Yến chặn lại.
“Ba muốn bảo vệ nhà họ Tần hay bảo vệ bà nội, chắc ba hiểu rõ hơn con.”
Thuộc hạ mang đến một tập hồ sơ dày, đặt trước mặt ông Tần.
Những tờ giấy lần lượt được trải ra, toàn là những con số kinh khủng.
Tất cả gia sản của nhà họ Tần đã bị Tần Yến thâu tóm, còn ông Tần giờ chỉ là một kẻ làm thuê.
Ông ta ngã phịch xuống ghế, bàng hoàng.
Bà cụ Tần không thể tin nổi, lao tới xé rách những tờ giấy đó.
“Tần Yến, tao là bà nội của mày, là trưởng bối của mày, mày không thể…”
“Bà đã sống vất vả cả đời, giờ nên đi nghỉ ngơi, ngày mai cháu sẽ đưa bà đến am Cát Tường.”
Am Cát Tường là một am ni cô cũ kỹ, hương khói lạnh lẽo.
“Không, tao không đi!”
Bàn tay của bà cụ nắm chặt tay áo ông Tần, cố kéo lại.
“Mẹ, đến đó cũng tốt, ít ra mẹ không phải vào tù.”
Nghe đến chữ “tù”, bà cụ đột nhiên buông tay ra, ngất xỉu tại chỗ.
Khi tỉnh lại, bà ta đã đang trên đường đến am Cát Tường.
Chỉ sau một đêm, nhà họ Hứa phá sản, nhà họ Trương bị thâu tóm.
Hứa Địch và Trương Trạch vẫn gào khóc đòi về nhà, mỗi ngày đều bị đánh đến mức nôn ra máu.
Và bị nhốt vào lồng sắt.
Dương Ba cũng giống như Thẩm Phi, bị cắt lưỡi.
Và bị đưa đến những nơi đen tối, trở thành trò tiêu khiển cho những kẻ có sở thích bệnh hoạn.
Tôi tận mắt chứng kiến cảnh quản gia Dương bị chôn sống, khi chỉ còn thoi thóp thì bị đào lên.
Cuối cùng, ông ta không chịu nổi nữa nên đã tự sát.
Tôi cảm thấy nỗi đau dần dần thấm vào tim, rồi chuyển thành sự nghẹt thở.
Tần Yến vì tôi mà đã bước vào con đường không thể quay đầu lại.
Mỗi đêm, anh ngồi bên cửa sổ, vuốt ve sợi dây chuyền làm từ xương của tôi, rồi lẩm bẩm một mình cho đến khi trời sáng.
Ông Tần và bà Tần đã vứt anh lại và chạy trốn ra nước ngoài.
Tôi ước gì có thể ở bên cạnh anh mãi mãi, nhưng điều đó không thể.
Tiểu Ngũ mang đến một hợp đồng thu mua thôn Bạch Vân.
Tần Yến nhìn chằm chằm vào ngày tháng trên hợp đồng, đột ngột đứng bật dậy.
“Đưa điện thoại của bà cụ đây.”
Anh mở từng tin nhắn, từng cuộc gọi, và tôi biết Tần Yến đã phát hiện ra điều gì đó.
Anh gào lên, ném mạnh điện thoại, rồi đá văng bàn trà. Cuối cùng, anh tự vả vào mặt mình hai cái thật mạnh.
“Anh Yến!”
Tiểu Ngũ cố ngăn nhưng bị anh đẩy ra.
Tần Yến quỳ xuống, nước mắt trào ra không thể kiềm chế, tiếng khóc của anh thê lương đến đau lòng.
“Tại sao tôi không bước đến chỗ đó? Cô ấy đã ở ngay đó, ở ngay đó!”
Điều tôi lo sợ nhất cuối cùng cũng xảy ra.
Ngày hôm ấy, trước khi quản gia Dương đến, tôi đã nhìn thấy Tần Yến từ xa.
Tôi cố nhảy lên, gào gọi tên anh, nhưng khoảng cách quá xa.
Sau khi quản gia Dương rời đi, tôi nghe thấy giọng của Tần Yến, chỉ cách một bức tường.
Lúc đó, tôi đã gần chết ngạt, chỉ có thể yếu ớt gọi tên anh trong tuyệt vọng.
Giờ đây, Tần Yến đã phát điên, anh đau đớn nằm sấp xuống đất.
Cuối cùng, anh rút súng từ người Tiểu Ngũ và chĩa vào đầu mình.
“Anh Yến!”
Tần Yến cười trong tiếng khóc, ngồi bệt xuống với ánh mắt vô hồn.
“Anh còn mặt mũi nào để gặp em.”
Tôi ngồi xuống bên cạnh anh, thật sự rất muốn ôm lấy anh.
Tần Yến phóng hỏa đốt nhà họ Tần, thuộc hạ canh giữ không cho bất cứ ai đến gần.
Ngọn lửa cháy suốt hai ngày đêm, sáng rực cả một vùng trời.
Anh giao công ty cho một người bạn ở Mỹ, sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Ngũ và thuộc hạ, rồi một mình rời đến chùa Linh Cốc.
Một ngàn không trăm tám mươi tám bậc thang, anh quỳ gối mà đi hết.
Tần Yến giao tro cốt của tôi cho vị trụ trì, rồi gỡ sợi dây chuyền bằng xương khỏi cổ mình.
Anh cạo đầu, quy y cửa Phật, mỗi ngày đều quỳ từ bậc thang đầu tiên và lặp đi lặp lại.
Thoắt cái đã ba năm trôi qua, sư trụ trì hỏi tôi có muốn đầu thai chuyển kiếp không.
Tôi đứng ở nơi cao nhất, nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy từng bước tiến lại gần.
Vẫn lắc đầu.
“Nếu cho con một cơ hội để nó nhìn thấy con thì sao?”
Tôi bỗng quay đầu lại, sư trụ trì đã rời đi.
Tiếng tụng kinh vang vọng, tiếng chuông ngân nga.
Tôi thấy Tần Yến đang chạy tới.
“Tiểu Nghi!”
Tay anh xuyên qua người tôi, ánh mắt mừng rỡ chợt tắt ngấm.
Anh quỳ sụp xuống đất.
“Anh xin lỗi…”
“Tần Yến, đó không phải lỗi của anh, em chưa từng và cũng sẽ không bao giờ trách anh.”
“Em sắp phải đi rồi, anh hãy sống thật tốt.”
Tôi khẽ phác họa lại đường nét trên gương mặt anh, cơ thể dần dần tan biến.
“Không! Tiểu Nghi…”
Xuân hạ thu đông luân chuyển, thoắt cái đã mười năm.
Mỗi ngày, ngoài việc quỳ lạy trên bậc thang, Tần Yến còn đến dưới gốc cây bồ đề tưới nước cho hài cốt của tôi.
Sư trụ trì nói rằng, có lẽ sự thành tâm của anh sẽ lay động được Bồ Tát.
Có lẽ mười năm nữa, ba mươi năm nữa, không ai biết được.
Hoàng hôn buông xuống, những đám mây đang trôi bỗng tách ra.
Giữa hai đám mây, ánh sáng mặt trời tuôn trào, chùm sáng rõ nét.
Dưới gốc cây bồ đề nở ra những bông hoa nhỏ.
Ánh hoàng hôn phủ lên đó một lớp vàng óng, trong làn gió chiều dịu dàng.
Người đàn ông xách thùng nước đứng đó, vẻ mặt hân hoan.
Nụ cười của anh đẹp như ánh tà dương rực rỡ.
-HẾT-