Ánh Tà Dương Rực Rỡ - Chương 3
“Tuỳ em.”
Tần Yến vừa lật trang tạp chí vừa lấy điện thoại ra.
Một tin nhắn hiện lên.
“Anh Yến, đã tìm ra địa chỉ của Thẩm Phi, anh vẫn nên đến đó một chuyến đi.”
Hứa Địch vừa quay lại thì Tần Yến đã lên xe đi mất.
Cô ta vội vàng gọi điện cho Trương Trạch, sai người theo dõi xe của Tần Yến.
Nhìn cảnh vật hai bên lướt nhanh qua, đầu tôi bắt đầu đau nhói.
Cho đến khi Tần Yến dừng xe lại, trước mắt hiện ra một ngôi nhà nhỏ cũ kỹ.
Hồn phách tôi đã lung lay sắp đổ.
Đây là Tháp Hà, thôn Thạch Khanh, trấn Thanh Thủy, cách thôn Bạch Vân không xa.
Trong nhà tối tăm, thoang thoảng mùi máu tanh.
Khoảnh khắc ánh đèn bật sáng, những dấu tay dính máu hiện rõ trên bức tường đất vàng.
Răng hàm của Tần Yến nghiến chặt, khi chạm vào chỗ lồi lõm trên tường, anh không thể kìm nén được nữa.
Một cú đấm giáng xuống chiếc ghế bên cạnh khiến nó vỡ nát.
Đó là những dấu vết được khắc bằng móng tay.
Bên dưới còn rất nhiều chữ “Tần” và “Yến”.
Chớp mắt, hình ảnh một người đàn ông hiện lên trong tâm trí tôi.
Hắn ta muốn xâm phạm tôi, tôi cắn đứt tai hắn ta, móc mắt và cào vào mặt hắn ta.
“Mẹ kiếp! Đồ con đĩ! Đồ gái rẻ tiền! Hôm nay tao đánh chết mày!”
Gậy gỗ giáng xuống người tôi, nỗi đau, sự tê dại và xấu hổ khiến tôi tuyệt vọng.
Lúc đó, tôi chỉ mong được chết ngay lập tức.
Hắn ta sợ tôi làm loạn, nên đã lấy dây xích sắt trói tôi lại.
Chỉ cần tôi cử động một chút là hắn ta lại đánh đập tôi một trận.
Cuối cùng, tôi thậm chí không dám nghĩ đến Tần Yến nữa vì tôi cảm thấy mình quá bẩn thỉu.
Tôi vừa khóc vừa đá đổ chiếc bàn ọp ẹp.
“Rầm” một tiếng, Tần Yến quay đầu lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, giọng anh rất nhẹ, như sợ làm tôi hoảng sợ.
“Tiểu Nghi, thật sự là em sao?”
6.
Tần Yến siết chặt nắm tay, giọng run rẩy không thể kiểm soát.
Tôi nhặt cái cuốc trên sàn và ném về phía anh, không ngờ lại vang lên một tiếng “đinh” rõ ràng.
Tần Yến quỳ phịch xuống đất, trong ánh mắt lấp lánh những tia sáng mong manh.
“Tiểu Nghi, anh xin lỗi! Anh không nên nghi ngờ em, không nên đẩy em ra và nói những lời nhẫn tâm đó.”
“Hôm ấy, anh định đi tìm em để xin lỗi, nhưng tìm khắp nơi cũng không thấy em, suốt cả một năm trời.”
“Chờ anh tìm ra hung thủ, anh sẽ xé xác hắn ra từng mảnh. Em chờ anh, được không?”
Tần Yến, một kẻ đầy lạnh lùng và cố chấp, nay lại quỳ xuống để xin lỗi tôi. Ngoài khóc ra, tôi không biết phải làm gì khác.
“Anh Yến, đã tìm ra Thẩm Phi.”
Tiếng thuộc hạ vang lên ngoài cửa, Tần Yến đứng dậy, nhanh chóng rời khỏi phòng.
Tôi bay theo, ngồi vào ghế phụ.
Ngay lúc đó, chiếc dây an toàn tự động kéo qua bên người tôi.
Tần Yến, anh thật sự đã điên rồi!
Xe lao nhanh trên đường cao tốc, phía sau có một chiếc xe van màu bạc không nhanh không chậm bám theo.
Tần Yến nhìn vào gương chiếu hậu một cái, rồi đột ngột xoay mạnh vô lăng.
Chiếc xe van lập tức lao thẳng tới.
Sau tiếng “Rầm” chói tai, nó lại tiếp tục đâm thẳng vào hông xe.
Tôi theo phản xạ hét lên, Tần Yến đạp mạnh chân ga.
“Tiểu Nghi, ngồi vững vào!”
Chiếc xe van đâm mạnh vào hàng rào bên cạnh, khói bốc lên nghi ngút.
Khi xe đến nơi, tôi mới phát hiện cánh tay của Tần Yến đã bị mảnh kính vỡ găm vào.
“Anh Yến, người ở trên lầu, Tiểu Ngũ đang canh chừng.”
Căn chung cư cũ kỹ, những tòa nhà chằng chịt đan xen nhau.
Qua khe cửa, tôi ngay lập tức nhận ra người đàn ông đã tra tấn tôi suốt nửa năm trời.
Một giây sau, cửa bị đá văng ra.
Gã đàn ông đang nằm trên ghế sofa hoảng hốt bật dậy, định chạy về phía cửa sổ.
“Đoàng” một tiếng, có thứ gì đó xuyên qua ngực gã.
Gã ngã nhào xuống sàn, miệng phun máu tươi.
Tần Yến lao đến, Tiểu Ngũ cùng thuộc hạ chạy nhanh ra hướng đối diện.
Gã đàn ông được đưa vào bệnh viện cấp cứu, mạng sống được giữ lại, nhưng bác sĩ nói:
“Lưỡi của anh ta đã bị cắt, sau này không thể nói chuyện được nữa.”
Cơn giận của Tần Yến lên đến đỉnh điểm, vẻ mặt anh u ám đáng sợ.
Tôi đi theo một bóng người lạ xuống cầu thang.
“Mạng giữ được, nhưng khả năng tỉnh lại rất thấp.”
Người đó cúp máy, vội vàng đi xuống, tôi nhận ra ngón út của anh ta chỉ còn một nửa.
Hứa Địch bước lên trên đôi giày cao gót, lướt qua người đó.
Khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Hứa Địch.
Cô ta không vào phòng bệnh mà chỉ lặng lẽ đứng trong bóng tối.
Sau khi nghe ngóng được tình trạng của Thẩm Phi, cô ta liền vội vàng rời đi.
Có lẽ kẻ mua tôi năm đó chính là Thẩm Phi.
Nhưng nhìn vào thái độ của Hứa Địch, tôi nhận ra vụ ám sát này không phải do cô ta thực hiện.
Tần Yến ra lệnh cho thuộc hạ canh chừng Thẩm Phi suốt đêm, thậm chí bác sĩ cũng phải qua kiểm tra cẩn thận.
Trở về nhà họ Tần, trời đã tối đen. Ông chủ, bà chủ và và bà nội đều đã chờ trong phòng ăn.
Tiếng vỡ loảng xoảng vang lên khi chiếc tách trà đập xuống chân Tần Yến.
“Nghịch tử! Vì một đứa người hầu đã chết mà dám để nhà họ Tần phải dọn dẹp hậu quả cho mày!”
Tờ báo trên bàn viết rõ ràng, tài xế của chiếc xe van bị cáo buộc lái xe trong tình trạng say xỉn và chết tại chỗ.
Bà cụ Tần nhẹ nhàng xoay tách trà trong tay, liếc nhìn Tần Yến đang quỳ trên sàn.
“Ngày cưới của con và Hứa Địch đang đến gần, nên dành nhiều thời gian cho cô ấy.”
“Phải đấy, Tiểu Yến, con phải nhớ mình là ai, không cần lãng phí thời gian cho những kẻ vô dụng.”
Bà Tần vừa nói vừa chọn lựa mấy viên đá quý trong hộp, chẳng thèm nhìn lên.
“Cuộc hôn nhân này, con không cưới.”
Cả ba người, và cả tôi, cùng ngạc nhiên nhìn Tần Yến đang đứng thẳng lưng.
Chiếc gạt tàn thuỷ tinh trong suốt bị ném thẳng vào đầu anh, máu đỏ nhỏ xuống sàn gỗ màu nâu.
“Hỗn láo! Nhà họ Tần này không đến lượt mày làm chủ!”
Bà Tần lắc đầu, tiếp tục nhìn vào những viên đá quý trong tay.
Tách trà trên tay bà cụ Tần bị đập mạnh xuống bàn gỗ đỏ.
“Đã là máu mủ của nhà họ Tần, không cưới cũng phải cưới!”
Tần Yến đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu.
Anh không để ý đến lời bà nội, lướt qua ông Tần và đi thẳng lên lầu.
“Nghịch tử! Nghịch tử!”
Tần Yến khoá mình trong căn phòng nhỏ, gỡ sợi dây chuyền làm từ xương của tôi xuống và vuốt ve.
Dáng vẻ cô độc của anh khiến tôi đau lòng.
Anh nhận một cuộc điện thoại từ thuộc hạ, lảo đảo bước ra ngoài.
Có vẻ Thẩm Phi đã tỉnh.
Người đàn ông nằm trên giường bệnh, đeo mặt nạ dưỡng khí, tay run rẩy viết ra cái tên Trương Trạch.
“Q là ai?”
Tần Yến tháo mặt nạ của gã xuống, cảnh cáo gã phải thành thật.
Nhưng gã đã nhắm mắt lại, ngón tay không còn động đậy.
Tiểu Ngũ rút dao ra định làm mạnh tay, nhưng Tần Yến đã ngăn lại.
“Đi bắt Trương Trạch trước.”
7.
Trước đó, Tần Yến đã ra lệnh cho quản gia Dương chuẩn bị một bể nước bằng kính.
Tôi từng thấy cảnh này trên tivi.
Trương Trạch bị bắt từ một hộp đêm, bị lột sạch quần áo và ném thẳng vào bể.
“Tần Yến, mày định làm gì vậy? Nếu ba tao biết chuyện này, mày sẽ chết chắc!”
Mấy tên thuộc hạ đứng bên ngoài cầm gậy trúc, hễ Trương Trạch ló đầu lên là bị đánh xuống ngay lập tức.
Chẳng bao lâu, anh ta đã không chịu nổi nữa, mặt mày tái mét.
Sau khi được kéo ra khỏi bể, Trương Trạch run rẩy toàn thân.
“Là… là Hứa Địch, cô ta ghen tị với Chu Nghi nên mới bảo tôi…”
Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bị Tần Yến đá văng sang một bên.
Tần Yến rút chân về, Tiểu Ngũ và thuộc hạ lập tức rời khỏi phòng.
Không lâu sau, Hứa Địch với mái tóc rối bù bị kéo vào.
Hai cái tát giáng thẳng vào mặt khiến cô ta ngây người.
“Tần Yến, em là vợ chưa cưới của anh, anh lại vì một con đàn bà không ra gì mà…”
“Câm miệng!”
Tần Yến nắm lấy mái tóc dài của Hứa Địch, cuốn quanh cổ tay, rồi đập mạnh đầu cô ta vào tấm kính trong suốt.
Một tiếng “rầm” vang lên, Hứa Địch ngã xuống sàn
Nước lạnh tạt vào mặt khiến cô ta ho sặc sụa, rồi cô ta nhìn thấy Trương Trạch đang bị kéo lê vào.
“Tần Yến, tất cả là do hắn! Chính Trương Trạch đã xúi giục em, hắn muốn chiếm đoạt Chu Nghi…”
“Đừng có nói dối! Rõ ràng là cô quyến rũ tôi…”
“Ném hết vào bể nước cho tôi!”
Tần Yến châm thuốc, hít sâu vài hơi rồi dí điếu thuốc đang cháy vào gương mặt xinh đẹp của Hứa Địch.
“Aaaa! Anh không thể đối xử với em như vậy, nhà họ Hứa sẽ không tha cho anh đâu!”
Hứa Địch run rẩy, định chạm vào mặt mình nhưng không dám, bàn tay cô run ta lên bần bật, nước mắt lăn dài.
Cho đến khi quần áo trên người bị lột sạch, cô ta mới thật sự nhận ra điều khủng khiếp.
Tần Yến đúng là một kẻ điên!
8.
Tôi đứng bên cạnh anh, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào.
Hai người trong bể nước vùng vẫy, sự đau đớn của họ chẳng thấm vào đâu so với tôi.
Rốt cuộc tôi đã đắc tội với Hứa Địch như thế nào? Có lẽ là vì cô ta nhìn thấy sự khác biệt trong cách Tần Yến đối xử với tôi.
Thực ra Tần Yến chẳng có sở thích gì đặc biệt.
Ngoài việc đọc sách về tài chính, anh chỉ thích ngồi trong căn phòng nhỏ ngẩn ngơ nhìn cây hòe già.
Tôi bưng dĩa bánh mà anh đã liếc nhìn vài lần, ngồi xuống bên cạnh.
Có khi tôi còn ngủ quên lúc nào không hay.
Khi mở mắt ra, trước mặt là đôi mắt lạnh lùng thoáng nét cười của anh.
Nhìn vào gương, tôi mới phát hiện ra trên mặt mình bị vẽ hai con rùa.
Lần sau, khi anh ngủ, tôi sẽ vẽ lại cho anh.
Có lẽ chính từ lúc đó, ánh mắt Tần Yến nhìn tôi đã dịu dàng hơn một chút.
Tình cờ bị Hứa Địch bắt gặp.
Sau khi tôi bị Trương Trạch cưỡng ép ôm vào lòng, Tần Yến không còn nhìn thẳng vào tôi nữa.
Nhưng sau đó, tôi nghe nói Trương Trạch bị tai nạn xe hơi, phải nghỉ dưỡng hai tháng.
Sau chuyện đó, tôi đã cố gắng giải thích, nhưng đều bị Hứa Địch phá đám hết lần này đến lần khác.
Thậm chí không biết cô ta đã lấy được mật khẩu từ đâu, tự ý vào căn phòng nhỏ trên tầng hai.
Lợi dụng lúc Tần Yến ngủ, cô ta còn dám sờ mặt anh.
Vậy mà cô ta lại nói là tôi đưa mật khẩu cho cô ta.
Bà cụ Tần và bà Tần muốn tôi nhận thức rõ thân phận của mình, đừng có ăn cháo đá bát.
Vì vậy, khi anh bóp cổ tôi và nói rằng anh căm ghét sự phản bội nhất, tôi đã không giải thích.
Trong bể nước, Hứa Địch đã kiệt sức, khi cô ta được vớt lên, người nhà họ Hứa và ông cụ Tần cũng vừa đến.
“Thằng khốn! Nhà họ Tần các người dám đối xử với con gái tôi như vậy, chẳng lẽ muốn chết sao!”
“Con gái của tôi!”
Bà Hứa cởi áo khoác choàng lên người Hứa Địch, hai mẹ con khóc lóc thảm thiết.
Tần Yến né tránh cái tát của ông cụ Tần, ra hiệu cho người vớt Trương Trạch lên.