Ánh Sao Trong Mắt Người - Chương 6
16
Tôi đã suy nghĩ cả đêm.
Lục Minh Dư chính là tuổi trẻ nhiệt huyết, cậu ta có thể xúc động, mà tôi thì không.
Sau tất cả, tôi là một người trưởng thành trưởng thành với năm năm kinh nghiệm làm việc.
Nếu như tôi lựa chọn Lục Minh Dư làm bạn đời của mình, tất nhiên phải đối mặt, bởi vì vấn đề tuổi tác mà sinh ra vấn đề thực tế.
Nhưng tình yêu chân chính cũng không nhất định là hoàn mỹ xứng đôi trong mắt người khác, mà là tâm tình hai người yêu nhau phù hợp lẫn nhau.
Cho nên, tôi nguyện ý cùng cậu ta đối mặt và gánh vác hiện thực.
Tôi đã đưa ra một quyết định táo bạo và ích kỷ.
Nghe theo lựa chọn nội tâm của mình, tỏ tình với Lục Minh Dư.
Nhưng trước khi tỏ tình, tôi muốn tự thú với Từ Tinh: “Từ tổng, mình đã phản bội cậu, có thể mình sẽ…”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét chói tai của Từ Tinh.
Tôi cho rằng Từ Tinh sẽ mắng tôi là phản đồ, không nghĩ tới cô ấy chẳng những thay tôi cảm thấy vui vẻ, còn muốn giúp tôi bày mưu bày ra kế hoạch tỏ tình.
“Nhỏ hơn sáu tuổi rưỡi thì làm sao? Ai quy định nhất định phải nam lớn nữ nhỏ? Vì vậy cậu đừng quá rụt rè, nhanh chóng tỏ tình đi….”
Từ Tinh một bộ nóng lòng hận không thể ngày mai đưa tôi lập gia đình, luôn làm cho tôi cảm thấy, cô ấy giống như có chuyện gạt tôi.
Một tuần sau, em trai tôi xuất viện.
Tôi đặc biệt làm bánh tiramisu với ý nghĩa tình yêu, tạo kiểu tóc, trang điểm thật đẹp, mặc chiếc váy và giày cao gót yêu thích rồi chạy đến trường Đại học A.
Tôi muốn cho Lục Minh Dư một bất ngờ.
Nhưng mà, hiện thực lại cho tôi một cái tát thật mạnh.
Tôi tìm thấy Lục Minh Dư trong vườn thực vật của đại học A, nhưng cậu ta đang nói chuyện với một ông chú mặc âu phục.
Từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ không khó nghe ra, người này là bố của Lục Minh Dư.
“Mẹ con đều là vì tốt cho con, con ra nước ngoài bố cũng không nỡ, nhưng yêu con thì không nên ngăn cản con trở nên tốt hơn. Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu con mới có tiền đồ tốt hơn. Con bây giờ phải bắt đầu chuẩn bị trước kỳ thi GRE, tranh thủ một lần thi qua. Mẹ con ở nước ngoài đều giúp con tìm trường học tốt. Người khác trông mong đều trông mong không được cơ hội, con lại muốn từ chối, vì sao? Trước kia con không phải như vậy.”
“Đừng nhắc đến chuyện du học nữa. Trường quốc tế nổi tiếng thì sao? Bố từng hỏi con muốn đi sao? Bố dựa vào cái gì thay con quyết định?”
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lục Minh Dư nổi nóng, mặt bố cậu ta tức giận thành màu gan heo.
Trong nháy mắt đó, dũng khí tỏ tình của tôi, biến mất không còn một mảnh.
Là một nữ nhân viên công sở bị xã hội “Xô đẩy” năm năm, tôi rất rõ ràng, bố Lục nói rất đúng.
Lục Minh Dư học chuyên ngành tài chính, đây là một ngành rất có tài nguyên và trình độ học vấn, trình độ nghiên cứu sinh của các trường đại học nổi tiếng quốc tế đúng là một viên gạch đặt nền móng tốt.
Ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu cậu ta sẽ có tiền đồ tốt hơn.
Yêu cậu ta thì không nên ngăn cản cậu ta trở nên tốt hơn.
Buổi sáng tàn khốc đó, tôi ngồi trên ghế đá bên hồ đại học A, suy nghĩ rất nhiều, trái tim cũng tan thành từng mảnh.
Cuối cùng, tôi đặt Tiramisu, thứ đại diện cho tình cảm của tôi tại chỗ này và rời đi.
Không có gì phải tiếc cả.
Người sống một đời, không có khả năng cái gì cũng như ý nguyện.
17
Thời gian thấp thoáng, nửa tháng trôi qua.
Lục Minh Dư vẫn ở nhà tôi, mỗi đêm cùng em trai thức đêm xem World Cup.
Có trời mới biết nửa tháng này tôi làm sao vượt qua được.
Ở nhà từng phút như đi trên băng mỏng.
Để tránh Lục Minh Dư chạm mặt, tôi cố ý tăng ca, mỗi ngày đi sớm về trễ.
Bất quá thời gian nửa tháng, vì lao lực đến cả người tiều tụy.
Ngày đó tôi vì trốn Lục Minh Dư liền lên kế hoạch, tăng ca đến một giờ sáng mới kéo thân thể mệt mỏi về đến nhà.
Vừa vào cửa đã nhìn thấy Lục Minh Dư và em trai tôi ôm nhau, kiềm chế kêu khóc tên Messi.
Đúng vậy, Argentina đã giành chức vô địch, Messi lên ngôi vua bóng đá.
Thì ra thời gian World Cup tối nay không phải 3 giờ sáng, mà là 11 giờ đêm hôm trước, tôi nhớ lầm thời gian.
Thấy tôi lại muốn chạy trốn, em trai tôi gọi tôi lại: “Chị, hai người nói chuyện đi!”
Tôi cho rằng em trai ngốc của tôi cái gì cũng không hiểu, xem ra là tôi đánh giá thấp nó.
18
Lục Minh Dư là fan hâm mộ của Messi, mỗi lần xem thần tượng chơi bóng, cậu ta tuyệt đối là chàng trai tinh thần vui vẻ nhất, huống chi Argentina vừa đoạt giải quán quân.
Nhưng giờ này khắc này, Lục Minh Dư râu ria xồm xoàm, vẻ mặt buồn bực, áo số 10 trên người nhăn nhúm.
Bình thường cậu ta chú trọng bề ngoài, chưa từng lôi thôi như vậy?
Tôi rất sốc.
Sau khi hai chúng tôi mặt đối mặt trầm mặc năm phút, Lục Minh Dư rốt cục mở miệng nói chuyện.
“Đừng dùng sức khỏe của chị trừng phạt em được không? Em đi đây.”
Ánh mắt của cậu ta trở nên bi thương cùng lưu luyến nói không nên lời.
Tôi cực lực khắc chế chính mình, tận lực làm cho mình biểu hiện được bình tĩnh, nặn ra một nụ cười.
“Em trai tôi và cậu quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp các cậu cần phải liên lạc nhiều hơn, mong cậu tiền đồ như gấm Thanh Vân, hạnh phúc vui vẻ ở bên người thân!”
Cậu ta nói sau lưng tôi, “Sẽ không còn nữa.”
Một khắc kia, toàn bộ thế giới phảng phất trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Tôi rất sợ, ngay cả Messi đoạt giải quán quân cũng không thể làm cho cậu ta vui vẻ hơn sao?
19
Buổi chiều Lục Minh Dư rời đi.
Bầu trời đầy những đám mây đen.
Bóng lưng cậu ta xám xịt.
Tâm trạng của tôi cũng khó diễn tả.
20
Năm học mới bắt đầu, đã hơn hai tháng tôi không gặp Lục Minh Dư.
Từng vô số lần tôi xúc động muốn hỏi thăm tin tức của Lục Minh Dư từ miệng em trai, nhưng mỗi lần đến bên miệng, lại bị lý trí ngăn lại.
Cùng lắm, tôi không hỏi tới, thì sẽ không nghe được tin tức của cậu ta.
Hôm đó, em trai tôi và đồng đội bóng đá trường nó gọi điện thoại nói đến Lục Minh Dư.
“Sao Lục Minh Dư lại rời khỏi đội bóng? Điện thoại không nhận, wechat cũng không trả lời. Gần đây các cậu có gặp Lục Minh Dư không?”
Em trai tôi không liên lạc được với Lục Minh Dư.
Sau này Lục Minh Dư người ta muốn vào trường tài chính quốc tế nổi tiếng, nghiên cứu học vị nghiên cứu sinh, hiện tại khẳng định đang chuẩn bị trước khi thi, làm sao có thời gian cùng bọn họ chơi bóng?
Em trai tôi cả người từ trên sô pha nhảy dựng lên, lại một lần nữa nói to.
“Cái gì, cậu ta muốn nghỉ học? Hiện tại ngay cả người nhà cậu ta cũng không tìm thấy cậu ta?”
Tôi không thể nhịn được nữa, trực tiếp nổi giận: “Tại sao cậu ta phải nghỉ học?”
“Nguyên nhân gì chị không biết sao? Thất tình thôi! Nhờ chị ban tặng.” Em trai tôi âm dương quái khí, trong lời ngoài lời đều trách tôi.
Tôi muốn tìm Lục Minh Dư nói chuyện, nhưng cậu ta đang ở đâu?