Ánh Sao Trong Đêm - Ngoại Truyện
Cánh cửa đóng lại, Ninh Tùy thu lại vẻ mặt dịu dàng, để lộ bản chất thật sự, bước vào thang máy đi xuống tầng hầm.
Khi mở khóa bằng vân tay, trên sàn có một người đàn ông đầy máu, thảm hại không chịu nổi, trên người không còn chút da thịt lành lặn nào.
Người gác ở bên cạnh thấy Ninh Tùy đến, lập tức tránh ra, nhường đường cho hắn. Hắn bước tới, tiếng giày nện xuống nền gạch vang vọng như tiếng chuông tử thần báo hiệu cái chết đang đến gần.
“Thế nào, nghỉ ngơi tốt chứ?” Giọng Ninh Tùy vang lên trên đầu người đàn ông. Kẻ đó ngẩng đầu lên, cắn chặt răng, trong lòng phẫn uất vì chưa từng phải chịu đựng sự sỉ nhục này.
Nhưng ngay khi kẻ đó định mắng chửi, Ninh Tùy đã giẫm lên tay y, đế giày cứng cáp ép xuống làm tay y rỉ máu, nghe tiếng xương kêu răng rắc.
“Hãy suy nghĩ kỹ rồi hẵng nói.” Ninh Tùy thản nhiên nói.
Khi lực ép dưới chân hắn càng lúc càng lớn, người đàn ông kêu lên trong đau đớn: “Là tôi! Là tôi! Tôi đã bỏ thuốc vào rượu của Ninh Ninh! Là tôi làm! Nhưng tôi không định làm hại cô ấy!”
“Làm hại? Vậy mày định làm gì?” Ninh Tùy nhấc chân lên, bước đến ngồi trên ghế. “Hôm nay tao có nhiều thời gian, mày tốt nhất bịa ra được lý do nào đó, để tao có thể cho mày chết một cách dễ chịu.”
“Mày dám! Mày biết bố tao là ai không?” Y giận dữ hét lớn. “Ninh Ninh vốn dĩ sẽ cưới tao, làm chuyện vợ chồng trước cũng đâu có vấn đề gì! Chuyện vợ chồng của tao, cũng không đến lượt thằng em vợ như mày xen vào!”
“Em vợ?” Giọng Ninh Tùy lạnh lẽo, hắn ngẩng đầu lên, nhưng đôi mắt lại bị bóng tối che khuất, giọng nói của hắn khiến y run rẩy, không dám lên tiếng nữa.
“Xem ra, mày không thể toàn thây được rồi.”
Tiếng thét vang lên, Ninh Tùy bước ra khỏi tầng hầm. Anh quay lại nhìn người bên cạnh và dặn: “Xử lý sạch sẽ.”
Rồi không ngoảnh đầu lại mà rời đi.
—
Trong suốt tháng qua, Ninh Ninh luôn cố tránh mặt Ninh Tùy. Cô muốn biết liệu sự kiên trì của hắn dành cho cô là tình yêu hay chỉ là sự phụ thuộc? Ninh Ninh không thể để hắn mơ hồ đối xử với mình như thế. Cô muốn hắn nhận thức rõ ràng về tình cảm của mình.
Ninh Tùy cảm thấy rất lo lắng.
Đã hơn 10 ngày trôi qua mà hắn chưa gặp Ninh Ninh.
Nếu cô ấy tránh mặt hắn chỉ vì lời tỏ tình của hắn… Sắc mặt của hắn trở nên u ám, nắm đấm siết chặt, phát ra tiếng “rắc rắc.”
Hắn không thể để chuyện đó xảy ra.
Với Ninh Tùy, Ninh Ninh đã trở thành một phần không thể thiếu.
Ngay cả khi cô không yêu hắn, hắn vẫn sẽ tìm mọi cách giữ cô bên mình.
Người trong công ty đến, Ninh Tùy ngẩng đầu lên, trở lại dáng vẻ tĩnh như thường lệ. Thực ra, công ty của Ninh Viễn Trí đã sớm bị hắn thao túng hoàn toàn.
Mọi thứ đều phải qua sự kiểm soát của hắn, bao gồm cả hành tung của Ninh Ninh ở nước ngoài. Hắn đều biết rõ.
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc trang phục công sở đứng trước mặt hắn, giống như khi cô từng đưa tay ra cho hắn khi hắn mới 4 tuổi. Nhưng lần này, bàn tay nhỏ nhắn khi xưa đã trở nên thon dài xinh đẹp.
Ninh Ninh đứng trước mặt hắn, khiến hắn không thể tin vào mắt mình.
Người mà hắn nghĩ sẽ rời bỏ hắn, giờ đây lại đứng ngay trước mặt.
“Chị…”
Ninh Ninh nhìn hắn, khóe mắt khẽ nhếch lên, nhưng miệng lại nói: “Ninh Tùy, em quản lý công ty cũng giỏi đấy chứ.” Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt không giấu nổi sự mỉa mai khi nhìn Ninh Tùy, kể luôn đóng vai “cừu non” lại hoá ra là “hổ dữ.”
Chàng trai ngồi trên chiếc ghế da, cả người không thoải mái, cảm thấy vô cùng bối rối. Anh chỉ biết hối lỗi cọ mặt vào bàn tay Ninh Ninh đang đưa ra.
“Chị… Em chỉ là…”
“Sao? Không còn gì để biện minh nữa à? Định bỏ cuộc rồi sao?” Ninh Ninh nhướng mày, nhìn Ninh Tùy lắp bắp không biết phải nói gì. Cô cảm thấy buồn cười.
“Chị… Em chỉ nghĩ là chị sẽ thoải mái hơn thôi… Nếu chị muốn, em có thể đưa công ty cho chị…”
Ninh Ninh cười nhạt: “Ai thèm cái công ty của em chứ.”
“Chị muốn gì? En nhất định sẽ cho chị tất cả. Chị có thể đừng làm lơ em nữa được không?”
Ninh Ninh nhìn chàng trai đang dò xét trước mặt, như thể chỉ cần cô không hài lòng, hắn sẽ bay mất ngay lập tức. Vì sợ mất cô, hắn trở nên cẩn trọng đến mức đáng thương.
“Đứng dậy đi, trưa rồi. Ra ngoài ăn cơm thôi.”
Mắt Ninh Tùy sáng lên, đôi mắt ướt át khi nãy bỗng trở nên sống động. Hắn nắm lấy tay Ninh Ninh, vội vàng hỏi: “Chị đồng ý với em rồi phải không?”
Ninh Ninh cười, vờ suy nghĩ: “Ừm… Thử việc nhé. Nếu không hài lòng, chị sẽ đuổi em đấy.”
“Được!” Ninh Tùy siết chặt tay Ninh Ninh, mười ngón tay đan vào nhau. “Em sẽ khiến chị hài lòng.”
Hắn ghé sát vào tai Ninh Ninh, hơi nóng phả lên tai cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Em sẽ khiến chị hài lòng ở mọi phương diện.”
Nhìn thấy gương mặt Ninh Ninh đột nhiên ửng đỏ, cùng với bàn tay đang nắm chặt của cô, Ninh Tùy có cảm giác như bản thân đang lơ lửng trên mây.
Thời gian trôi qua thật nhanh, đã hơn mười năm rồi, nhưng không sao, cuối cùng hắn cũng đã nắm được tia sáng duy nhất chiếu vào căn phòng tối tăm của mình năm 4 tuổi.
[Ngoại truyện 1]
Tôi tên là Ninh Ninh, là một đứa trẻ mồ côi lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
Bà giám đốc của trại tính khí rất tệ, thường hay mắng chửi chúng tôi, nhất là những đứa lớn tuổi, không ai nhận nuôi như tôi.
Từ nhỏ, tôi đã cố gắng học hành và tìm mọi cách để thoát khỏi vũng lầy, muốn rời xa bóng tối.
Bà giám đốc bắt tôi nấu ăn, quét dọn, nhưng không sao, tôi không quan tâm, vì tôi tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ rời khỏi nơi này.
Ngày công bố kết quả kỳ thi đại học, tôi đã mượn máy tính của bạn để tra điểm, phát hiện bản thân đã đỗ vào một trường đại học top đầu. Nhưng khi tôi trở về báo với bà giám đốc, bà lại nói rằng tôi nên ở lại trại và tiếp tục làm việc.
Không được, đây là con đường duy nhất của tôi, là ngưỡng cửa mà tôi nhất định phải vượt qua.
Thế là tôi bỏ trốn. Tôi không có gì để mang theo, vì trong trại cũng chẳng có gì thuộc về tôi.
Đêm đó, những ngôi sao rất sáng. Khi tôi leo qua bức tường, tay tôi bị mảnh kính cắt trúng, chảy rất nhiều máu, nhưng tôi không thấy đau chút nào.
Con đường dài thật dài, tôi chạy về phía tương lai…
Tôi chưa bao giờ tin rằng mình là một tiên nữ có thể khiến mọi người tự nguyện hy sinh tất cả. Cổ tích về cô bé lọ lem rất nhiều, nhưng tôi không dám quên thân phận của bản thân.
Tôi chỉ là một đứa trẻ không ai cần đến.
Suốt 18 năm, tôi sống trong lo lắng, những năm tháng đó chưa từng thuộc về tôi, và cũng chưa từng có ai yêu tôi một cách vô điều kiện.
Khao khát được yêu ư? Có lẽ.
Nhưng tôi càng không dám mong chờ vận may không thuộc về mình.
Cứ thế, một mình cũng ổn thôi.
Đôi khi tôi tự nghĩ như vậy.
Một ngày nọ, trong căn phòng trọ nhỏ, tôi tình cờ đọc một cuốn tiểu thuyết. Sau đó tôi bất ngờ xuyên vào câu chuyện đó.
Tôi không hề vội vã muốn trở về.
Thế giới cũ của tôi không có ai chờ tôi trở lại.
Ngược lại, khi nhìn lên thế giới trong cuốn sách này, tôi nhận ra đây có lẽ là một khởi đầu mới.
Thế giới này có một cậu bé tên là Ninh Tùy.
Đôi mắt của cậu bé rất to, con ngươi đen láy, trong sáng.
Mỗi khi cậu bé nhìn tôi, tôi luôn có cảm giác như đang nhìn vào một hồ nước tĩnh lặng.
Cậu bé rất ngoan, khi không nói chuyện thì sẽ kéo nhẹ tay áo tôi. Lúc nói, cậu cũng không nói nhiều, không ồn ào, sự ngoan ngoãn của cậu khiến người ta đau lòng.
Cậu hỏi tôi có thể luôn ở bên cậu được không. Tôi ôm cậu bé trong tay mà không biết phải trả lời thế nào.
Cuộc đời con người ngắn ngủi, chớp mắt là qua đi. Tôi làm sao có thể luôn bên cạnh cậu bé được? Hiện tại, cậu đang phụ thuộc vào tôi vì cảm giác yêu thương ban đầu. Nhưng sau này thì sao?
Cậu sẽ luôn phụ thuộc vào tôi ư? Câu trả lời chắc chắn là không.
Tôi cứ chờ đợi thời gian trôi qua. Trong thế giới này, không ai có thể giới hạn tương lai của tôi. Tôi muốn dùng vận may của mình để giúp cậu bé ngoan ngoãn ấy có được điều gì đó.
Giả sử một ngày nào đó tôi quay trở lại thế giới u ám kia, ít nhất thì trong thế giới này, Ninh Tùy cũng có thể đi trên một con đường sáng sủa.
Tôi không muốn cậu phải trải qua con đường mà tôi từng chạy trốn để thoát khỏi cô nhi viện, một con đường không có gì ngoài những ngôi sao xa xôi trên trời.
Cứ xem như tôi mềm lòng vì lòng thương người đi.
Hoặc có thể giữa chúng tôi là một sự trao đổi công bằng.
Tôi cho cậu một tương lai, cậu cho tôi một cái ôm.
Tôi thừa nhận rằng sau này tôi đã có cảm giác khác với cậu.
Hỏi thử một người không có cảm giác an toàn, không có nơi thuộc về, khi nhìn thấy một ngôi nhà luôn rộng mở và đầy ắp sự yêu thương dành cho bản thân, làm sao có thể không rung động được?
Nhưng tôi vẫn phải chờ thêm. Tôi không dám đánh cược. Nếu cậu chỉ là nhất thời nông nổi, tôi sẽ lại sụp đổ thêm một lần nữa.
Hy vọng sự tốt bụng của tôi có thể đổi lại được một trái tim chân thành.
Đêm hôm đó, tôi nằm trên giường. Ninh Tùy cúi người bên mép giường, cậu dựa vào tay tôi, mái tóc thỉnh thoảng chạm vào cổ tôi.
Tôi có chút ngỡ ngàng. Không ngờ rằng, cậu đã lớn đến như vậy rồi. Bàn tay cậu thật ấm áp rộng lớn.
Tôi tự nhủ: Ninh Ninh, thử tin tưởng một lần xem sao. Trên thế giới này, có một người sẽ yêu mày, luôn sẵn sàng ôm lấy mày. Chỉ cần mày quay người lại, mày sẽ có thể lao vào vòng tay của người ấy.
Tôi mỉm cười với cậu, có lẽ đã đến lúc thử bước thêm hai bước nữa rồi.
Tôi nói với cậu, để tôi suy nghĩ đã.
Cậu đáp: Được.
Khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy mình không còn là một linh hồn phiêu bạt, không còn là một người không có chốn đi về nữa.
Tôi đã có một ngôi nhà, có một người luôn thắp đèn đợi tôi.
– Hết –