Ánh Sao Trong Đêm - Chương 4
Đầu tôi bắt đầu quay cuồng, tôi cảm giác như cả thế giới đều đảo lộn.
Tôi đoán là ly rượu của khách hàng vừa đưa cho tôi có gì đó.
Phản ứng đầu tiên của tôi là: Ninh Viễn Tri cuối cùng cũng ra tay rồi sao? Ngay cả con ruột mà ông ta cũng không tha, có còn là đàn ông không chứ.
Trong cơn mơ màng, tôi cố gắng đứng dậy đi ra ngoài. Hội nghị khách hàng tổ chức tại khách sạn, tầng dưới là tiệc rượu, tầng trên có phòng để nghỉ ngơi. Tôi cố bám vào tường, đi về phía thang máy.
Sau khi bấm số tầng, tôi không còn nhìn rõ đường nữa, chỉ có thể bám vào tay vịn trong thang máy mà thở dốc. Tấm gương đối diện có thể phản chiếu toàn thân.
Lờ mờ, tôi nhìn thấy ngoài chiếc váy đen của bản thân, ở góc thang máy còn có một người nữa.
Chân tôi đứng không vững, thang máy chuyển động khiến tôi càng chóng mặt. Tôi bắt đầu cảm thấy thế giới quay cuồng.
Trong lồng ngực như có một luồng khí không thể thoát ra. Đây là ngày tôi cảm thấy tồi tệ nhất kể từ khi xuyên đến thế giới này.
Tôi xác định có người khác trong thang máy nên không thể để lộ sự khác thường. Tôi không thể gục ngã.
Trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều, nhưng sau đó không lâu, cả người tôi đột nhiên được đỡ lấy, kéo vào vòng tay ai đó.
Hơi thở mạnh mẽ và mùi nước hoa nam tính lan tỏa trong không gian nhỏ hẹp của thang máy khiến tôi căng thẳng. Tôi không biết mình nên có kêu lên không, nhưng tôi thực sự không còn chút sức lực nào nữa.
Có điều gì đó không đúng, tôi không thể cử động mạnh.
Vì vậy, bàn tay tôi nắm lấy tay kẻ đó chỉ như đang cào nhẹ, không đủ để gây ra bất cứ mối đe dọa nào. Tôi hỏi: “Ninh Tùy, em đã biết điều gì rồi sao?”
“Chị không muốn em biết điều gì?” Cậu ấy thấp giọng hỏi lại.
Tôi khựng lại, tất nhiên là không muốn để cậu biết.
Tôi biết cách mình đến được đây, cũng biết làm thế nào để quay về. Trước đó, tôi nằm trên giường xem điện thoại, khi đứng dậy uống nước thì vấp ngã. Lúc mở mắt ra, tôi đã thấy đôi tay bé nhỏ của Ninh Ninh.
Trong giấc mơ, có một giọng nói bảo tôi rằng, vì tôi quá xúc động khi đọc về cuộc đời của Ninh Tùy, nên đã cho tôi cơ hội đến đây để cứu cậu, kéo cậu ra khỏi vực sâu, giải thoát cậu khỏi tuổi thơ đau khổ và cuộc đời bi thảm.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, giờ tôi có thể quay về bất cứ lúc nào, nhưng trước khi đi, tôi muốn chuẩn bị sẵn sàng cho Ninh Tùy một con đường ổn thỏa.
Có thể cậy không phải là người tỏa sáng rực rỡ, có thể lúc nào cũng cảm thấy mình xui xẻo, bị cả thế giới bỏ rơi, nhưng luôn có người yêu thương cậu.
Nhưng làm thế nào mà cậu ấy lại biết được?
“Chị à, em vừa mơ một giấc mơ…” Áo sơ mi đen của cậu bị tôi nắm đến nhăn nhúm, áo vest cậu khoác lên người tôi có thể bao bọc cả cơ thể tôi. Lúc này, tôi mới nhận ra đôi vai thằng bé đã rộng lớn đến thế, khung xương cũng cứng cáp hơn nhiều.
“Mơ thấy gì?” Tôi hỏi, cảm nhận tác dụng của thuốc đang dần giảm bớt, nhưng cơ thể vẫn còn yếu.
“Trong giấc mơ, có một giọng nói bảo em rằng chị không thuộc về nơi này, sớm muộn gì chị cũng sẽ rời đi.” Cậu nắm lấy tay tôi, ánh mắt trở nên u ám. “Khi em tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là em không thể để mất chị, em phải giữ chị lại bên mình.”
Cậu càng siết chặt tay tôi hơn, “Giữ chị lại bên cạnh, như thế, chị sẽ không thể rời xa em.”
“Nhưng sau đó, em lại nghe thấy giọng nói đó bảo rằng không thể ép buộc ai ở lại. Nhưng em thật sự không cam lòng, chị đã trở thành mặt trời của em, rồi lại muốn rời đi, dập tắt hy vọng của em sao? Nếu chị đi rồi, em cũng sẽ chết mất.”
“Ninh Tùy…” Giọng tôi khàn khàn, không ngờ rằng tôi lại có ảnh hưởng lớn đến vậy với cậu, “Không có ai phải hi sinh mạng sống vì ai cả, mạng sống là thứ quý giá nhất của em, và cũng chính là lý do em được cứu rỗi.”
“Nếu không có chị, mạng sống của em cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nó vốn dĩ đã mục nát rồi.” Cậu nhìn tôi, như đứa trẻ bướng bỉnh ngày xưa.
“Em…”
“Chị không hiểu sao? Em thích chị…” Cậu ôm chặt lấy tôi, cánh tay siết chặt đến mức tôi không thể thở nổi, “Chị có thể, vì em mà ở lại không?”
Ninh Tùy thừa nhận bản thân là một người tồi tệ, thừa nhận sự ích kỷ của bản thân. Vì giữ Ninh Ninh ở lại, hắn đã dùng mọi cách, nhưng không thể giữ cô lại mãi, chỉ có thể tận dụng lòng thương hại của cô để đổi lấy tình yêu.
Hắn biết điều này rất ích kỷ, nhưng hắn không thể sống thiếu Ninh Ninh. Tại sao vị thần của hắn, sau khi cứu rỗi hắn, lại quay lưng bỏ hắn vào trong bóng tối?
“Chị… cho chị chút thời gian để suy nghĩ được không?” Tôi ngạc nhiên trước lượng thông tin bất ngờ này, dù trước đây cũng đã từng suy đoán, nhưng khi thực sự đối diện thì lại khó mà giải thích rõ ràng.
Tôi không từ chối chuyện ở bên Ninh Tùy, cũng không quan tâm người khác nghĩ gì. Nhưng tôi cần biết rõ ràng rằng cậu yêu tôi thật sự, hay chỉ là sự lệ thuộc đơn thuần.
“Không sao, chị cứ suy nghĩ, em có thể chờ.” Cậu nhìn vào chiếc điện thoại đang rung, rồi nói: “Người đã bỏ thuốc vào đồ uống của chị tối nay đã bị bắt rồi, em sẽ đi giải quyết chuyện đó. Chị cứ nghỉ ngơi, bên ngoài có vệ sĩ, có việc gì chị cứ gọi họ.”