Ánh Sao Thuộc Về Riêng Em - Chương 4
8.
Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng điện thoại đánh thức.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy người ta gọi điện thẳng cho chính chủ để hóng hớt như Nhậm Thanh đấy.
Nhậm Thanh ở đầu dây bên kia vô cùng phấn khích, rõ ràng không phải là người vừa mới quay xong phim không được ngủ cả một đêm: “Bạch Bạch! Có phải hai người quay lại với nhau rồi không? Chuyện là sao vậy, mình chỉ mới quay phim cả đêm thôi mà hai người đã hóa giải hiểu lầm rồi?”
“Còn nữa, có người thêm bạn bè với nick phụ của mình, nói là phó đạo diễn “Sinh tồn trên đảo hoang”, nói trả mình 100 tệ để làm người phiên dịch khẩu hình miệng, cậu biết chuyện này không?”
Hết cách rồi, dưới sự tra khảo của Nhậm Thanh, tôi giải thích tất cả mọi chuyện, bao gồm cả việc phó đạo diễn tìm cô ấy làm thêm.
Tôi vừa cúp điện thoại của Nhậm Thanh xong đã nhận được điện thoại của chị La.
“Giản Bạch! Lần trước chị đã dặn em là đừng tùy ý nói chuyện riêng của mình ra rồi, lần này em nói luôn trên chương trình trực tiếp là thế nào!”
“Chưa đến một tháng chị đã phải xử lý chuyện em lên hot search đến mấy ngày, vì em mà chị phải tăng ca, em nói xem em nên đền bù chị như thế nào!”
Tôi còn chưa nghĩ ra cách chị La đã nói tiếp: “Như vậy đi, mười bức ảnh có chữ ký của Bạch Tần, mười bức Đường Ý ký tên, Trần Phàm thì khỏi, chị không cần, gần đây danh tiếng của anh ta khá kém.”
“Còn nữa, Bạch Tần không được thật sao?”
Tôi bị ép nợ hai mươi tấm ảnh có chữ ký, trực tiếp cúp máy của người đại diện.
Mặc kệ tôi có giải thích biết bao nhiêu lần là do bị nuốt chữ cũng không ai tin đúng không!
…
Khi tôi ra khỏi lều, Bạch Tần đã đi bơi được nửa tiếng.
Ánh mặt trời chiếu xuống mặt nước, áo phông đen dính sát vào người Bạch Tần, vai rộng eo hẹp, vô cùng đẹp mắt.
Lúc tôi đang định nhìn kĩ hơn thì Bạch Tần đã lên bờ.
Đừng có nói, cũng đừng có hỏi, Bạch Tần rất tuân thủ nam đức!
Trước khi xuống nước đã cố ý dùng quần áo che kín camera, sau khi lên bờ cố tình bọc mình lại, sợ bị người khác thấy được dáng người.
Nghĩ lại mới thấy, ba năm nay anh đúng là không quay cảnh nào có để lộ da thịt.
Tôi chớp chớp mắt, nhìn về chỗ vừa thấy cảnh ban nãy.
“Nếu muốn nhìn thì sau này nhìn, chúng ta có nhiều thời gian, ở đây nhiều người.”
Tôi ngẩng đầu lên, Bạch Tần đứng trước mặt tôi, thay tôi chặn ánh nắng chói mắt.
Anh hơi nghiêng người, vị quýt dễ ngửi lập tức lấp đầy khoang mũi, rõ ràng vừa xuống nước nhưng mùi hương vẫn rõ như vậy: “Cho nên… Cho nên, Giản Giản, em có đồng ý quay lại với anh không?”
Chỉ một câu nói đơn giản nhưng Bạch Tần lại như dùng hết sức để nói ra.
Anh ghé sát lại tôi, hơi thở phả vào vành tai tôi, nhiệt độ trên người anh lành lạnh vì hơi nước, như sợ tôi từ chối, anh không dám nhìn vào mắt tôi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lên vai anh, ra hiệu anh ngẩng đầu.
Ba năm, Bạch Tần cố gắng trở thành một phiên bản tốt hơn của bản thân, tôi lại vì lười biếng mà trì trệ không tiến lên.
Người đứng bên cạnh Bạch Tần cũng nên tỏa sáng giống anh mới đúng.
Chỉ có hai ngôi sao sáng như nhau mới có thể được người khác nhìn thấy cùng lúc.
“Hi vọng Bạch Tần mà em thích có thể đứng trên đỉnh cao chờ em một chút, em sẽ nhanh chóng bước về phía anh, được không?”
Bạch Tần hơi ngẩn người, anh không trả lời, nhưng đôi mắt cong lên, bên trong chứa đầy ý cười.
Tôi vô cùng nghi ngờ anh chỉ nghe mấy chữ “Bạch Tần mà em thích”, mấy chữ đằng sau không lọt tai anh.
Đợi một lúc sau cũng không thấy Bạch Tần trả lời, ngược lại lại nghe thấy giọng Đường Ý từ trong lều vải vọng ra: “Giản Bạch, hóa ra cô muốn làm ảnh hậu!”
…
Hai ngày sau, có lẽ Vu Dạng đã nghe được cuộc trò chuyện của tôi và Bạch Tần nên thu lại không ít.
Còn Trần Phàm, bên ngoài thì nói không cẩn thận ngã xuống hồ, sức khỏe không ổn nên rời khỏi chương trình, nhưng tôi lại cho rằng là do anh ta cảm thấy không còn mặt mũi để ở lại.
Đường Ý thoải mái ở lại chèo thuyền cp của mình.
“Sinh tồn nơi đảo hoang” vốn là chương trình mỗi kỳ đổi một nhóm khách mời nên sau khi quay xong chương trình, chúng tôi cũng rời khỏi đảo nhỏ.
Trước khi đi, tôi vẫn muối mặt đi xin Đường Ý và Bạch Tần mười bức ảnh có chữ ký.
Đường Ý đồng ý rất sảng khoái, cũng bày tỏ sau này có chuyện gì thì phải kể với cô ấy đầu tiên.
Còn Bạch Tần…
Nhìn người đàn ông nắm chặt mười bức ảnh đã ký tên, tôi không biết nên làm gì cho phải.
“Rốt cuộc anh muốn cái gì! Em còn có việc cần làm nữa!”
Khi đạo diễn cũng đã lên xe, cuối cùng Bạch Tần cũng thả tay ra, nói một câu tôi không hiểu cho lắm: “Đừng quên anh đang chờ em.”
9.
“Sinh tồn nơi đảo hoang” mùa một bùng nổ, tôi cũng thuận thế mà tăng thêm một phần fan hâm mộ.
Đúng lúc này, đạo diễn Trần đến tìm tôi.
Ông ấy là quý nhân của Bạch Tần, bộ phim giúp Bạch Tần bật lên ba năm trước là kiệt tác của ông ấy, bây giờ ông ấy muốn quay phần tiếp theo.
“Kịch bản xoay quanh sau khi hoàng thượng qua đời, hoàng tử đăng cơ, một số chuyện giữa tiền triều và hậu cung.”
Rõ ràng là quay phần tiếp theo nhưng dường như tôi có thể thấy được hình ảnh liều mình cố gắng của Bạch Tần ba năm trước.
Tôi đã xem bộ phim đó của anh, rất nhiều cảnh nguy hiểm đều không dùng thế thân, kiên trì tự mình hoàn thành, cho nên đạo diễn Trần đánh giá anh rất cao.
Bây giờ nữ chính đổi thành tôi, tất cả động tác tôi cũng đều cố gắng tự mình hoàn thành.
Cưỡi ngựa, xuống nước, thậm chí ngã từ tầng hai cũng đều tự tôi làm.
Vì để đảm bảo động tác có thể trôi chảy, tôi đặc biệt mời giáo viên hướng dẫn hành động.
Lúc đầu Bạch Tần cảm thấy anh có thể dạy tôi tất cả, nào ngờ ngày đầu tiên đến thăm ban, anh vừa lên ngựa đã bị trật khớp.
Nhìn dáng vẻ cố gắng giả vờ không có chuyện gì và dáng đi khập khiễng của anh, tôi cố ý quay lại rồi gửi vào nhóm chat.
Ba người phụ nữ thành cái chợ:
Thanh Thanh thảo nguyên: [Cho nên Bạch Tần thật sự không được?]
Mỗi người một việc: [Bạch Bạch, cô không suy nghĩ đến việc đổi người khác sao? Người đàn ông này nhìn có vẻ không được thông minh cho lắm.]
Thanh Thanh thảo nguyên: [Đường Ý, 50 tệ lần trước cô nói tôi kể chuyện còn chưa chuyển đâu! Đừng tưởng cô đổi nick phụ khác để nói chuyện với tôi mà tôi không biết đấy là cô! Chuyển khoản!]
Nhậm Thanh và Đường Ý ồn ào phát biểu, tôi đặt điện thoại xuống, nhìn Bạch Tần đang cùng đạo diễn tranh cãi xem cưỡi ngựa rốt cuộc là an toàn hay không.
“Khi đó cậu cũng quay, tôi thấy cậu cưỡi ngựa lúc đó mới thiếu an toàn! Khi đó rốt cuộc là ai ngồi trên lưng ngựa nói, nói cái gì nhỉ, à, đời này không xuống ngựa, rồi có tình cảm với ngựa! Mới được có ba năm mà cậu đã ghét bỏ nó rồi à?”
“Tôi thấy hot search lúc trước là đúng rồi đấy, cậu bây giờ chắc chắn không được!”
Bạch Tần nghe đến đây lập tức vươn tay ra bịt miệng đạo diễn Trần lại: “Suỵt, tuyệt đối không được nói lung tung, khó khăn lắm mới không còn thuốc chạy thận tìm đến tôi muốn ký hợp đồng đại diện, tôi không muốn lên hot search với hai chữ không được nữa đâu.”
…
Ngày phim khởi chiếu, doanh số bán vé tăng vọt, một đường lên thẳng hot search.
Tôi không ngờ Bạch Tần còn đưa cả bố mẹ mình đến xem phim của tôi, thậm chí còn mở tài khoản cho công ty, bài đầu tiên đăng chính là đi tuyên truyền phim cho tôi.
Công ty Bạch Thuận: [Con trai sếp ép buộc chúng tôi đi xem phim, xin hỏi có ai phân xử được không? Nhưng nói gì thì nói, phim rất đẹp, nội dung cũng rất hay!]
Quản lý chi nhánh Bạch Thuận: [Phim rất đẹp, nhất là diễn viên đóng vai nữ chính, Giản Bạch, kỹ năng diễn xuất của cô ấy thật bùng nổ, sau khi xem xong tôi khó có thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cho dù là quản lí biểu cảm hay cảm xúc đều được xử lý rất tốt, hi vọng những ai chưa xem thì tranh thủ mua vé xem ngay đi (Bình luận trên 50 chữ được thưởng 100 tệ, con trai sếp thanh toán, mọi người viết luôn đi!)]
Đây là tài khoản chính của Nhậm Thanh: [6, đây chính là sức mạnh của tiền tài sao?]
Đường Ý: [999, vì 6 đã bị đảo.]
10.
Ngày tôi được đề cử trong hạng mục nhận giải, Bạch Tần đứng trên sân khấu nhìn tôi.
Lần này tôi đã rút kinh nghiệm, nguyên cả lễ trao giải đều che miệng buôn chuyện với Nhậm Thanh và Đường Ý, cho dù ống kính có quay về phía tôi nhiều đến mức nào tôi cũng không để lộ miệng dù chỉ một chút.
Giải thưởng tôi được đề cử ngày càng đến gần, khóe miệng Bạch Tần ngày càng nâng cao.
Nhậm Thanh nhìn mấy lần, ghét bỏ nói: “Đây chính là người cậu chọn mấy năm nay sao? Sao mà hết một năm rồi vẫn thấy không thông minh hơn chút nào vậy?”
Đường Ý lại không để ý đến Bạch Tần: “Thanh Thanh, cược không? Tôi cược lần này người nhận giải sẽ là Bạch Bạch!”
Nghe được câu này, mắt Nhậm Thanh thiếu chút nữa đảo quanh một vòng: “Cô nhìn dáng vẻ của Bạch Tần đi, hận không thể đuổi MC xuống để tự mình đọc người nhận giải, giải thưởng này chắc chắn thuộc về Bạch Bạch.”
Bên tai là tiếng trò chuyện của hai người họ, tôi nghe thấy có người gọi tên mình.
“Giản Bạch!”
Lúc này Bạch Tần đứng trên sân khấu chờ trao giải cho tôi, anh mặc âu phục đen, càng nhìn càng tuấn tú.
Giống với hình ảnh một năm trước.
Bạch Tần cong mắt, trong đôi mắt vĩnh viễn chứa sự yêu thương, anh nhìn tôi không chớp mắt.
Váy hôm nay tôi mặc rất dài, giày cao gót cũng rất cao, trong một lễ trao giải trước đó, có một diễn viên đi giày cao gót không may bị gãy gót, nên từng bước tôi đi đều vô cùng cẩn thận.
Tôi từng bước đi lên sân khấu, cũng từng bước đi về phía anh.
“Tôi tin ngôi sao của mình sẽ băng qua biển sao để chạy về phía tôi, mà tôi cũng sẽ cố gắng chạy về phía anh ấy.”
“Cuối cùng cũng đến ngày đó, em cũng đã trở thành một ngôi sao sáng lấp lánh, có thể sóng vai đồng hành cùng anh.”
Lễ trao giải kết thúc, cuối cùng Bạch Tần cũng có lý do chính đáng để chờ tôi.
Trên xe, anh chạm môi lên cần cổ tôi, khẽ cắn nhẹ xuống.
Tôi cũng đăng bài viết đầu tiên sau khi nhận giải.
Giản Bạch: [Em nhìn về phía bầu trời đêm, anh còn sáng hơn ánh trăng trên trời.]
[Hết]