Ánh Sáng Nơi Cuối Chân Trời - Chương 4
7.
Kể từ đó, một thời gian dài tôi cố tình tránh mặt và chặn tin tức từ họ.
Bạn cùng phòng của tôi nhìn không nổi kiểu con gái trạch nữ của tôi. cuối cùng thuyế phục được tôi đi đến quán bar chơi. Đặc biệt bị buộc mặc một thân trang phục nóng bỏng.
Dùng lời của cậu ấy nói: “Hóa ra không phải là hoa cúc, mà là một đóa lan huệ, tươi mát, tự do, rực rỡ đầy màu sắc.”
Cậu ấy đưa tôi đi trải nghiệm cuộc sống về đêm thú vị, đợi đến khi không thể chịu đựng được tiếng ồn của sân khấu nữa, quay trở lại chỗ ngồi của mình, liền đối diện đến ánh mắt của Tiêu Tử Thăng nhìn qua.
Kỳ thực không ngờ đến là có khả năng gặp lại anh ấy ở trong hoàn cảnh như này.
Anh ấy nhìn thấy tôi ăn mặc như vậy, mày cau lại, đặt ly rượu trên tay xuống, hướng về phía tôi vẫy vẫy tay.
Tôi vốn dĩ muốn giả vờ như không nhìn thấy, nhìn thấy anh ấy đứng dậy, chỉ có thể bất lực đi tới chào hỏi.
“Anh Tử Thăng, chào mọi người.”
Nhìn vào đám người, ngồi ở đây đều là bạn từ thời đại học của anh ấy, trước kia cũng đã từng gặp mặt.
Vốn dĩ chỉ định chào hỏi một cái liền rời đi, đúng lúc bạn cùng phòng quay lại, mấy người liền chào hỏi rồi ngồi chung bàn với nhau luôn.
Qua cuộc trò chuyện của họ, tôi mới biết, Khương Nghiên đột nhiên ra nước ngoài.
Tôi ngước lên nhìn Tiêu Tử Thăng, chỉ thấy anh ấy uống hết ly rượu này đến ly rượu khác.
Không nhớ nỗi anh ấy đã uống bao nhiêu, chỉ nhớ tôi đã chăm sóc cho anh ấy cả đêm, trước khi bình minh thì lặng lẽ rời đi.
Sau này, khi anh ấy đi uống rượu, anh ấy hoặc bạn bè của anh ấy sẽ gọi tôi đi đón người.
Đoạn thời gian đó, tôi đã học được rất nhiều cách nấu canh giải rượu, cho đến khi anh ấy đem bản thân mình uống say đến mức phải nhập viện, mẹ Tiêu vừa khóc vừa đánh anh ấy, yêu cầu anh ấy không đau lòng cho bản thân mình thì cũng đau lòng cho cha mẹ cùng với tôi.
Sau đó, anh ấy một người đi ra ngoài du lịch một đoạn thời gian, khi trở lại cuối cũng cũng biến trở thành Tiêu Tử Thăng ôn hòa trước kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy trên người anh ấy như thể đã thiếu đi một chút ánh nắng mặt trời.
8.
Bệnh của ông nội ngày càng nặng, người ông lo lắng không yên lòng nhất chính là tôi, muốn đem tôi tự tay giao cho người có thể bảo vệ tôi đến hết cuộc đời.
Tiêu Tử Thăng đến gặp tôi, nói về việc kết hôn là chuyện tôi không có ngờ đến.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau trong quán cà phê, anh ấy dịu dàng nhìn tôi.
Tôi rất ngạc nhiên trước ý tưởng kết hôn mà anh ấy đề ra. Nhất thời không biết nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn anh ấy.
“Hạ Hạ, hôn nhân của chúng ta, cùng với hai gia đình, với em và anh đều có lợi, hai bên đều hiểu tận gốc rễ, anh biết đối với em mà nói thì kết hôn vẫn còn hơi sớm, nhưng em cũng muốn ông nội Ôn an tâm mà, không phải sao?”
“Chúng ta có thể trước tiên đính hôn, đợi em tốt nghiệp xong liền trực tiếp kết hôn!”
Anh ấy bình tĩnh nói, trong miệng đầy là ưu điểm, phù hợp, lại không có tình yêu.
Lúc đó tôi còn cho rằng thời gian lâu rồi, chúng tôi cũng sẽ sinh ra cảm tình.
Anh ấy nắm lấy tay tôi, đứng trước giường bệnh của ông nội trịnh trọng hứa hẹn sẽ chăm sóc tôi chu toàn, nhưng chúng tôi đều không chú ý đến, bên trong lời hứa của anh ấy không hề có tình yêu.
Cuộc sống trong hôn nhân, chúng tôi giống như một cặp vợ chồng, aanh ấy sẽ dành thời gian ở bên tôi, chúng tôi cùng nhau đi du lịch, đi xem phim, quảng trường, anh ấy sẽ dành cho tôi sự tôn trọng mà bà Tiêu xứng đáng có được, có cảm giác được bảo vệ và an toàn của một người vợ.
Mọi người đều nói Tiêu Tử Thăng yêu tôi rồi, ngay cả anh hai cũng thay đổi thái độ với anh ấy, tôi nghĩ ngày anh ấy nói yêu tôi cũng không còn xa nữa.
Cách đây nửa năm, vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy đã đặc biệt tổ chức tiệc sinh nhật cho tôi, mặc dù chỉ mời người thân và bạn bè thân thiết nhưng hiện trường rất ấm ấp và lãng mạn, những người thân thiết của tôi đều nói tôi cuối cùng cũng thu phục được đám mây ấy.
Tôi nhìn anh ấy đeo món quà sinh nhật lên cổ tay mình, sau đó ôm anh ấy thật chặt, nghe anh ấy ở bên tai tôi thì thầm: “Hạ Hạ, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”
Tôi nghĩ a, đổi thành câu anh yêu em thì hay biết bao nhiêu ah.
Đêm đó, chúng tôi dạt dào hạnh phúc, anh ấy nắm lấy bàn tay chuẩn bị cầm ô của tôi, âm thanh mê hoặc nói: “Hạ Hạ, chúng ta sinh một đứa con đi!”.
Chúng tôi thâm nhập lẫn nhau, lăn qua lăn lại suốt đêm.
Kế hoạch dành cho đứa bé liền như vậy bắt đầu, tôi đã nhiều lần cùng anh ấy tưởng tưởng về tương lai của đứa bé sẽ như thế nào, thảo luận về việc giáo dục đứa bé ra làm sao, anh ấy luôn dùng ánh mắt sủng nịnh nhìn tôi.
Đáng tiếc, không có đợi được đứa bé đến.
Việc Khương Nghiên trở về nước đã phá vỡ mọi thứ, hoặc là nói cô ta đã phá vỡ tương lai mà tôi đã tưởng tưởng hết lần này đến lần khác.
9.
Vào ngày anh hai điều tra ra được kết quả, tôi cuối cùng cũng quyết định ly hôn.
Bốn năm trước, bởi vì có một người cha mắc nợ nên cô ta đã tới tìm anh hai tôi, chủ động đề nghị dùng tiền để cho cô ta ra nước ngoài, bởi vì cô ta biết nhà họ Tiêu không chấp nhận mình, phớt lờ đối với quan hệ của cô ta và Tiêu Tử Thăng, còn cắt đứt tài chính của Tiêu Tử Thăng. Bất luận như thế nào thì cô ta cũng không thể bước vào cửa nhà họ Tiêu, vậy nên cô ta không thể nhanh chóng lấy được tiền từ Tiêu Tử Thăng.
Còn tôi-người thích Tiêu Tử Thăng trở thành cọng rơm cứu mạng của cô ta, đối với việc Ôn Lập Nhân sủng ái tôi vô điều kiện lại thành bước đột phá để cô ta có thể lấy được tiền.
Ra nước ngoài vài năm, cô ta sống cũng không dễ dàng, làm việc, học tập đều chỉ ở mức bình thường. Vài tháng trước cô ta trở về nước và làm nhân viên bán hàng cho một công ty nhỏ, hai người liền cứ như vậy gặp lại nhau.
Đối mặt với sự xuất hiện đột ngột của Khương Nghiên, Tiêu Tử Thăng vẻ mặt không gợn sóng, chiều hôm đó liền hẹn gặp mặt, anh ấy muốn biết lý do vì sao cô ta đột nhiên ra nước ngoài, anh ấy cũng tin vào đáp án mà cô ta đưa ra.
Ba năm hôn nhân cũng không đổi lấy được một lời giải thích từ tôi, nhưng rõ ràng là tôi cái gì cũng đều không biết.
Để xử lý sự việc của tôi, anh cả Ôn Lập Nho đặc biệt từ nước ngoài trở về.
“Năm xưa anh hai em xử lý không thích đáng mới dẫn đến tình trạng hiện tại, anh đã dạy dỗ nó rồi. Năm xưa bởi vì em thích, ông nội cũng thấy tốt, cho nên mới có cuộc hôn nhân kia, hiện tại, em có thể chọn lại lần nữa, quyết định thế nào thì anh cả cũng sẽ làm chủ cho em.”
“Em muốn ly hôn.”
Tôi ôm chặt đầu gối, ánh mắt nhìn về phía màn đêm.
Một tuần sau, anh cả lấy được bản thỏa thuận ly hôn, nội dung trong bản thỏa thuận rõ ràng là có lợi cho tôi. Tôi không biết anh cả đã dùng phương pháp gì, nhưng tôi nghe nói Tiêu Tử Thăng đã nhiều lần đến tìm tôi nhưng đều bị ngăn lại.
Tôi nghĩ bản thân mình lòng dạ khá lạnh lùng, từ khi quyết định ly hôn, thay đổi mọi thông tin liên lạc, từ chối cùng anh ấy liên lạc, tôi chính là nhu nhược, không muốn nghe anh ấy giải thích hay lại nghe thấy lời hối hận của anh ấy. Tôi sợ bản thân lại một lần nữa vì anh ấy mà kiếm cớ khiến bản thân mình lại dao động.
Thủ tục ly hôn được thực hiện nhanh chóng, ngày nhận được giấy ly hôn, anh ấy không còn vẻ lãng tử như trước, người suy sụp rất nhiều, trong mắt có đầy lời muốn nói, nhưng cuối cũng chỉ nói: “Em hãy chăm sóc bản thân thật tốt!”
Sau đó, tôi và anh cả cùng nhau ra nước ngoài, định cư ở Pháp.
Khi anh hai đến gặp tôi, anh ấy đã nói về kết cục của Khương Nghiên, dùng lời của anh ấy nói, tiền của anh ấy đâu phải dễ dàng mà lấy được, không tuân thủ ước định lại còn hắt nước bẩn, đối với loại người như vậy sao có khả năng không có chỗ nắm thóp, biển thủ tài sản của công ty đã bị đẩy vào tù.
Khi anh hai kể, tôi nghĩ muốn hỏi hỏi Tiêu Tử Thăng vì sao lại không can thiệp vào.
Nhưng nghĩ đến người trong nhà đã đặc biệt chặn hết tin tức về Tiêu Tử Thăng liền lại không mở miệng hỏi nữa.