Ánh Sáng Nơi Cuối Chân Trời - Chương 3
5.
Sau khi gặp qua bạn gái của anh ấy, tôi liền giấu kín sự yêu thích của mình lại, không chủ động trò chuyện với anh ấy nữa.
Tôi đã quen với việc đi bộ một mình trên con đường đại học, sau lại, anh ấy giới thiệu Khương Nghiên với tôi, vui vẻ chỉ vào tôi cùng Khương Nghiên giới thiệu:
“Đây là em gái anh Ôn Lập Hạ, em gái nhỏ anh gặp năm 8 tuổi.”
Từ em gái liền xác định mối quan hệ của chúng tôi.
Khương Nghiên rất xinh đẹp, ngũ quan lập thể, nhìn thoáng qua cũng có thể thu hút rất nhiều người, cười một cái càng rực rỡ, như đóa hoa hồng cùng với mẫu đơn vậy, còn tôi thì giống một bông hoa cúc,
Còn tôi, giống như một bông hoa cúc, nhạt nhẽo tầm thường.
“Xin chào, học muội.” *Em gái khóa dưới.
Cô ta mỉm cười chào hỏi tôi, còn tôi thì sững người sau đó hoảng loạn gật đầu, ngồi sang một bên.
Tôi nhìn anh ấy một bên gắp thức ăn cho cô ta, một bên kể về chuyện trước kia của chúng tôi, những niềm hạnh phúc ái muội tôi ghi lại, ở trong miệng anh ấy chẳng qua là chăm sóc cho em gái.
Khi gọi món, anh ấy sẽ nhớ cô ta không ăn rau mùi, nói với người phục vụ tất cả cấc món ăn đều không bỏ thêm rau mùi, mà lại quên rằng tôi thích rau mùi.
Anh ấy sẽ vì cô ta mà bóc tôm xong đưa đến miệng cho cô ta, nhưng lại không để ý đến đồng dạng cũng thích ăn tôm tôi không hề đụng đến một miếng. Anh ấy sẽ quan tâm đến mọi thứ liên quan đến cô ta, còn tôi cẩn thận che dấu sự khó chịu trong lòng.
Mãi cho đến khi anh hai gọi điện tới, tôi mới có can đảm và kiếm được cớ để dời đi.
Sau này, khi anh ấy lại rủ tôi đi chơi, đều bị tôi kếm cớ đẩy ra xa, cho đến tiệc sinh nhật của anh ấy, ở đầu bên kia điện thoại, anh ấy uất ức nói:
”Hạ Hạ, sao em không đến dự sinh nhật của anh? Em thật không có lương tâm.”
Tôi nhìn chằm chằm vào món quà sinh nhật mà mình đã chuẩn bị cho anh từ lâu, đồng ý tham dự bữa tiệc sinh nhật của anh ấy.
Ngày hôm đó, tôi đã cầu xin anh hai đi cùng, anh hai lớn hơn Tiêu Tử Thăng 2 tuổi, luôn không ưa Tiêu Tử Thăng, anh ấy luôn nói rằng Tiêu Tử Thăng đã cướp mất sự chú ý của tôi.
Khi chúng tôi đến, bữa tiệc đã bắt đầu, mọi người haha nhìn Tiêu Tử Thăng đầy mặt yêu chiều nhìn Khương Nghiên đội mũ sinh nhật cho anh ấy.
Tôi nhìn họ nắm tay nhau giống như nam chính và nữ chính cùng thổi nến và cắt bánh sinh nhật.
Nhìn Khương Nghiên đưa bánh sinh nhật đã cắt cho tôi, như nữ chủ nhà nói:
”Chào mừng đến tham gia sinh nhật của Tử Thăng.”
Thấy Tiêu Tử Thăng kinh ngạc mừng rỡ mở ra món quà mà Khương Nghiên đã chuẩn bị, còn đem món quà mà tôi đã chuẩn bị kỹ lưỡng bấy lâu nay đặt sang một bên, tôi mỉm cười, cười cứng cả mặt.
Mãi cho đến khi anh hai nhìn không nổi, khuôn mặt lạnh lùng mang tôi rời đi, mới phát hiện tôi vậy mà khóc nước mắt rơi đầy mặt.
Anh ấy thô bạo đưa tay ra, ôn nhu dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của tôi.
“Có tý tiền đồ, không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi à, anh trai giới thiệu cho em người càng tốt hơn.”
“Nhưng em chỉ thích Tiêu Tử Thăng ah.”
Tôi cúi đầu xuống, lặng lẽ lẩm bẩm.
“Hay là bây giờ qua đó cướp cậu ta về”
Anh hai nắm lấy tay tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi nói.
”Hạ Hạ, hay là hiện tại đêm cậu ta cướp về, nếu không triệt để buông xuống, không cần giày vò bản thân, công chúa nhỏ của Ôn gia chúng ta liền chỉ cần sống theo ý mình.”
Nghĩ đến bầu không khí giữa họ, tôi không còn dũng khí để tranh giành, buông tay là lựa chọn duy nhất của tôi, buông tay anh hai ra, đầu cuối xuống, tiếp tục bước ra ngoài, anh hai thở dài đi theo tôi, theo kịp liền ở bên tai tôi nói liên miên, một chút cũng không giống tổng tài bá đạo lúc ở ngoài.
Sau đó, tôi thường nghe thấy tin tức từ họ, cũng có vài lần gặp mặt trong các buổi tụ hội ở trong vòng, mỗi lần như vậy anh hai đều canh giữ ở bên cạnh tôi.
6.
Trong bữa tiệc sinh nhật của trưởng bối, lại lần nữa gặp mặt Tiêu Tử Thăng mang theo Khương Nghiên, đây là lần đầu tiên Tiêu Tử Thăng mang theo Khương Nghiên xuất hiện ở một bữa tiệc trang trọng như vậy, nhìn thấy bọn họ bước vào, anh hai cúi người xuống cùng tôi nói:
“Xem ra Tiêu Tử Thăng đã nhận định Khương Nghiên, bữa tiệc như vậy đều có thể mang tới.”
Nói xong liền nhìn tôi một cái, tôi biết, ý của anh ấy là muốn tôi triệt để thoát ra khỏi đoạn tình cảm vô vọng đó.
Tôi nhìn anh ấy, bất lực mỉm cười rồi đi về phía bác dâu cả, bác dâu cả cùng với một số bác gái quen thuộc nhìn thấy tôi, đều rất vui vẻ, mỉm cười quan tâm tôi.
Từ khi tôi trở về Ôn gia, bác trai bác gái đều luôn xem tôi như con gái ruột mà yêu thương.
Vòng tròn này hầu hết đầy dẫy những kẻ xu nịnh, phủng cao đạp thấp, liền đối với tôi-một đứa trẻ dù mồ côi cha mẹ, nhưng vẫn là công chúa nhỏ của Ôn gia, cũng có rất nhiều người bày tỏ thiện chí.
Bác gái mỉm cười từ chối cho tôi giới thiệu đối tượng xem mắt, dẫn tôi đi sang một bên.
“Ôn gia không cần cháu phải liên hôn, cháu phải tìm cho mình một người yêu mình, đau lòng vì cháu, nếu phải lựa chọn, nhất định phải tìm người yêu cháu chứ không phải người cháu yêu.”
Nói xong, liếc nhìn về phía Tiêu Tử Thăng đang đi về phía mẹ Tiêu.
Người nhà họ Ôn từ trên xuống dưới đều biết tôi thích Tiêu Tử Thăng, trước kia bọn họ đều bằng lòng, hiện tại lại thay phiên nhau khuyên nhủ tôi.
Tôi hiểu dụng tâm của họ, liền gật gật đầu.
“Để anh hai cháu đưa cháu đi ra ngoài chơi nhiều hơn, tiếp xúc với nhiều người hơn, cái tính nết này của cháu đừng mềm lòng quá.”
Nói xong chỉ chỉ vào đầu tôi, có chút hận sắt không thành thép.
Trong lúc tôi đang mỉm cười làm bộ, một giọng nói bên cạnh khiến chúng tôi phải nhìn sang.
Bên kia, không biết vì nguyên nhân gì, váy trắng của Khương Nghiên bị dính đầy rượu vang đỏ.
Tiêu Tử Thăng vội vàng kéo Khương Nghiên đi xử lý, trong khi một bên mẹ Tiêu sắc mặt cực kỳ khó coi.
Tôi nghe nói, đối với Khương Nghiên, nhà họ Tiêu chính là không nhận định, vẫn luôn chọn cách phớt lờ.
Nhưng hôm nay Tiêu Tử Thăng lại đem cô ta đến một dịp trang trọng như vậy, chắc là cố ý để cha mẹ anh ấy không thể phớt lờ tiếp nữa.
Khi tin nhắn của Tiêu Tử Thăng gửi tới, tôi đang đi theo anh hai, được anh ấy giới thiệu một vài người.
Sau khi nhận được tin nhắn cầu cứu của Tiêu Tử Thăng, tôi cầm lấy quần áo dự phòng của mình đem đến phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng, sắc mặt cả hai đều không dễ coi, chắc là vừa cãi nhau.
Nhìn thấy tôi, Tiêu Tử Thăng liền lưu lại lời nói: “Em thay quần áo đi, anh đợi ở ngoài cửa.” Nói xong liền đi ra ngoài.
Tôi có chút xấu hổ, để y phục xuống đang chuẩn bị rời đi, giọng nói của Khương Nghiên như sắp khóc vang lên:
“Nhìn thấy tôi nhếch nhác như vậy, cô chắc là vui mừng đi, tôi biết cô thích anh ấy, biết các người môn đăng hộ đối, nhưng dựa vào đâu tôi lại không thể xuất hiện ở đây, tôi mới chính là bạn gái của Tiêu Tử Thăng.”
Tôi quay đầu lại, nhìn cô ta, lúc này khóe mắt cô ta hơi đỏ lên, đôi mắt đẫm lệ, một loại vẻ đẹp vỡ tan, khiến người ta cảm thấy xót xa.
Đáng tiếc, tôi không phải là Tiêu Tử Thăng.
“Chuyện của các người cùng tôi không liên quan, tôi chỉ vì Tiêu Tử Thăng cầu cứu mới tới đây đưa y phục cho cô. Làm ơn không cần đem ủy khuất của cô trút giận lên người tôi.”
“Cùng cô không liên quan? Nhà họ Tiêu thích cô, Tiêu Tử Thăng cũng rất nhiều lần cùng tôi nhắc qua cô, bạn bè tụ hội đều có cô, cô sao lúc nào cũng ở bên cạnh chúng tôi vậy?”
“Liền chỉ vì gia cảnh nhà tôi nhỏ, liền không nhận định tôi ư, tôi đều không có khả năng được chọn. Ôn Lập Hạ, điều kiện nhà cô tốt, sẽ sắp xếp cho cô đối tượng càng thích hợp, cô có thể tránh xa Tiêu Tử Thăng một chút không?”.
cô ta cúi đầu xuống, giọng nói dần dần nhỏ xuống.
Nhìn cô ta như vậy, tôi thực sự lý giải, nhưng không có biện pháp nhận đồng.
“Tôi lại nói lại lần nữa, quan hệ của hai người cùng tôi không liên quan, tôi sẽ tránh xa các người . Còn nữa, nói cho Tiêu Tử Thăng, y phục không cần trả lại, cũng không cần gặp mặt.”
Nói xong, tôi bước ra khỏi cửa, không thèm để ý đến lời cảm ơn của Tiêu Tử Thăng ở phía sau, đầu cũng không thèm quay lại rời đi.