Ánh Sáng Nơi Cuối Chân Trời - Chương 2
3.
Cha mẹ Tiêu cũng vội vã từ Bắc Kinh trở về, sau khi họ đến phòng bệnh, bác dâu cả vẫn đang cố gắng thuyết phục tôi ăn thêm miếng cháo gà.
Mẹ Tiêu nắm tay tôi, vẻ mặt hổ thẹn:
“Hạ Hạ, cha mẹ biết con phải chịu khổ rồi, chúng ra phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, các con còn trẻ, chúng ta từ từ muốn, con đừng để hao tổn thân thể. Về phần Tiêu Tử Thăng, mẹ sẽ xử lý tốt.”
Cha Tiêu cũng là vẻ mặt áy náy, nhìn nhìn tôi, rôi nhìn bác trai cả bên cạnh.
“Thông gia, các vị yên tâm, tôi nhất định trở về sẽ cho Hạ Hạ một cái giao đãi hợp lý, nhất định để tên súc vật đó bồi thường thật tốt cho Hạ Hạ.”
Phía bác trai cả từ đầu đến cuối không bày tỏ lập trường gì, khuôn mặt nghiêm túc.
Tôi biết lúc này họ đều rất nghiêm túc, sự yêu thương của họ dành cho tôi không phải là giả, nhưng về bồi thường, tôi thực sự không muốn, anh hai tôi nói muốn tôi suy nghĩ kỹ, tôi cũng thật sự cân nhắc kỹ đoạn hôn nhân này.
Tôi biết hiện tại bọn họ đang bày tỏ lập trường của mình, dựa theo sự sủng ái mà nhà họ Ôn dành cho tôi, chuyện này sẽ không dễ dàng cho qua.
“Hạ Hạ, Tử Thăng vẫn còn ở ngoài cửa, từ hôm qua đến giờ vẫn chưa rời đi, vẫn canh giữ ở đó không ăn không uống, vẫn luôn lo lắng, con xem, để nó vào xem xem một chút có được không?”
Mẹ Tiêu cẩn thận nhìn vẻ mặt của tôi, thay con trai cầu tình.
Rốt cuộc cũng không nỡ từ chối sự yêu thương của họ, để anh hai cho Tiêu Tử Thăng vào.
Tiêu Tử Thăng vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng ngày hôm trước, phía trước có một mảng lớn máu đỏ, tóc tai rối bù, đôi mắt đỏ ngầu, thần thái lo lắng.
”Hạ Hạ, thực xin lỗi, anh không biết, đều là lỗi của anh, em muốn như thế nào đều được, miễn không làm tổn thương cơ thể mình.”
Anh ấy cúi xuống, nắm chặt lấy tay tôi, tôi cảm nhận được sự lo lắng và tội lỗi của anh.
Tôi nhìn chằm chằm vào vết đỏ trên áo anh ấy mà không cầm được nước mắt.
“Hạ Hạ, đừng khóc nữa, cháu khóc mãi không tốt cho sức khỏe.”
Bác dâu cả kéo Tiêu Tử Thăng ra, đau lòng lau nước mắt cho tôi.
“Tiêu Tử Thăng, anh về nhà thay quần áo đi, tôi khá hơn rồi, về chăm sóc tốt cho bản thân, khoảng thời gian này, tôi muốn về Ôn gia ở một thời gian, đợi chúng ta đều rõ ràng rồi nói chuyện.”
“Anh không về nhà, anh ở đây trông nom em, em không muốn gặp anh, không sao cả, anh liền ở ngoài cửa có được không?”
Tôi quay đầu về phía anh hai, ra hiệu rằng tôi muốn nghỉ ngơi, tôi biết anh ấy sẽ giúp tôi xử lý mọi chuyện ổn thỏa.
“Mọi người đều trở về đi, mẹ ở đây chăm sóc cho Hạ Hạ, Tiêu Tử Thăng con vẫn là quay về thay quần áo đi, bộ quần áo này không thích hợp.”
Tôi nhắm mắt lại, phớt lờ mọi người.
Không biết anh hai đã dùng thủ đoạn nào, chỉ biết từ lúc xuất viện trở về Ôn gia đều chưa từng gặp lại Tiêu Tử Thăng.
Trở lại nhà cũ của Ôn gia, quay về phòng ngủ của mình, bình tĩnh suy nghĩ nên xử lý cuộc hôn nhân này như thế nào.
4.
Năm đó, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi. Là con trai út được sủng ái của nhà họ Ôn, cha tôi vẫn luôn được sống theo ý mình, cưới người bản thân yêu nhưng rốt cuộc tình yêu đó cũng không kéo dài, ông ngoại tình với một sinh viên đại học trẻ tuổi.
Hôm đó, bọn họ theo thường lệ đến quảng trường chơi, trong xe, mẹ tôi nhìn thấy tin nhắn mập mờ hiện lên trên điện thoại của cha tôi, trong lúc tranh giành chiếc điện thoại đã phát sinh ra tai nạn.
Tai nạn xe cộ xảy ra, ông nội tức giận phải nhập viện, bác trai bác gái bận giải quyết vụ tai nạn xe cộ của cha mẹ tôi, không có ai để ý đến đứa trẻ sắp lên 6 tuổi là tôi.
Sau khi tan học, tôi ở trong lớp đợi mẹ đón, chờ rất lâu, sau đó chỉ có thể một người chầm chậm bước ra ngoài.
Tôi nhớ đường về nhà, nhưng tôi không biết nó bao xa.
Ngày ấy tôi bước đi một mình thật lâu, thật lâu.
Thời gian trôi qua, bầu trời trở nên tối đen như mực.
Tôi lau đi những giọt nước mắt vì sợ hãi bằng đôi bàn tay nhỏ bé của mình, ngoan cố bước đi trên con đường trở về nhà.
Tôi không dám khóc to vì sợ sẽ thu hút người xấu.
Không dám tỏ ra rụt rè, sợ người lạ hỏi thăm.
Cho đến khi tôi gặp Tiêu Tử Thăng 8 tuổi, anh ấy từ xe bước xuống, như ánh đèn chiếu sáng đưa tôi trở về nhà, anh ấy chạy đến chỗ tôi, rồi lau nước mắt cho tôi, ôm lấy tôi ,nhẹ nhàng vỗ về vào phía sau lưng tôi:
“Không sao đâu, không sao đâu, sao em lại một mình về nhà vậy?”
“Không có ai đón em, em đợi rất lâu nhưng cũng không có một ai đến đón em, huhuhu.”
Cuối cùng tôi đã bật khóc nức nở, khóc không thở nổi.
Từ lần đó, người anh trai hàng xóm trong đại viện này liền bén rễ ở trong lòng tôi.
Sau này, khi ông nội cùng bác trai bác gái nghe được chuyện này đã rất sợ hãi, liền không cho phép tôi một mình đi ra ngoài.
Sau khi tang lễ của cha mẹ tôi kết thúc, quyền nuôi dưỡng tôi trở thành cuộc đấu tranh giữa ông nội và ông ngoại.
Bởi ở thế hệ này cả hai nhà chỉ có duy nhất mình tôi là cháu gái, tôi nhận được rất nhiều sủng ái.
Ông ngoại chuyên dạy dỗ giáo dục người khác,bình thường tính tình ôn hòa, chỉ có một đứa con gái là mẹ của tôi, vốn dĩ đối với nhân cách của cha tôi không hề chấp nhận, sự cố lần này nguyên nhân vẫn là vì cha tôi ngoại tình, lại càng thêm phẫn nộ, cả đời của vị giáo sư già này chưa từng tức giận bao giờ, lần này lại đem người nhà họ Ôn mắng một cách thống khoái, đối với việc nuôi dưỡng tôi không hề có chút nhượng bộ nào.
Ông nội tôi vốn đã đuối lý, nhượng bộ hết lần này đến lần khác, cuối cùng đạt được thỏa thuận, để tôi tạm thời quay về nhà ông ngoại ở Thâm Quyến.
Ông ngoại tôi vốn là một giáo sư già đã dạy tôi tri thư đạt lý, hiền lành lễ phép.
Trong kỳ nghỉ đông trở về nhà họ Ôn, ông nội tôi vốn sinh ra trong gia đình giàu có liền đối với tôi sủng ái yêu thương vô bờ bến.
Hai nhà có triết lý giáo dục hoàn toàn khác nhau, khiến tôi rất mâu thuẫn.
Có lần từ chối quay trở về Ôn gia.
Mãi đến năm thứ hai trung học, ông ngoại qua đời, tôi được tiếp trở về Ôn gia.
Lúc mới trở về Ôn gia, tôi hoàn toàn bài trự sự quan tâm của mọi người, sự yêu thương cẩn thận của ông nội, sự che chở chu toàn của bác trai bác gái, sự tiếp cận thận trọng của anh cả và anh hai, mọi thứ khiến tôi cảm thấy như đây không phải là nhà của mình.
Trong bữa tiệc chào mừng do ông nội tổ chức, tôi một lần nữa gặp được ánh sáng mà mình đã gặp lúc hơn 5 tuổi.
Anh bước về phía tôi với nụ cười, như tia sáng chiếu vào trái tim tôi, Tiêu Tử Thăng rực rỡ như ánh mặt trời, ấm áp, khiến tôi dễ dàng trao ra sựu chân thành của mình.
Nhìn thấy tôi bằng lòng đến gần Tiêu Tử Thăng, ông nội vô cùng vui mừng, ông ấy nhờ Tiêu Tử Thăng đưa tôi gia nhập vào vòng tròn, dạy kèm học tập.
20 tuổi Tiêu Tử Thăng, 17 tuổi Ôn Lập Hạ, mỗi tuần anh ấy đều ngồi vào bàn học trong phòng ngủ, nghiêm túc giải thích đề, bất cứ khi nào cô ấy bị anh ấy làm cho phân tâm, anh ấy sẽ cười và gõ vào đầu cô ấy.
Anh ấy sẽ trở cô ấy trên chiếc xe đạp của mình, chở cô ấy đạp xe đến mọi ngóc ngách trong trường đại học của mình. Khi đó, cô ấy sẽ cẩn thận nắm lấy một góc ngón tay anh, trong mắt hiện lên niềm hạnh phúc khó kìm nén;
Cô ấy cho rằng bọn họ sẽ ở bên nhau, cô ấy cho rằng anh ấy sẽ đợi cô tốt nghiệp cấp ba, đợi đến ngày trưởng thành.
Tuy nhiên, khi cô cầm giấy nhập học đại học và hào hứng muốn nói với anh rằng cô có thể học cùng trường với anh thì anh lại nắm tay một cô gái khác.
Tôi lật lại cuốn nhật ký nhiều năm trước, trong đó ghi lại niềm hạnh phúc của Lập Hạ bé nhỏ.
Sau này tôi không bao giờ viết nhật ký nữa.
Tôi cười khổ rồi khóa cuốn nhật ký dưới đáy ngăn kéo.