Ánh Sáng Đom Đóm - Chương 4
Mặt Hoàng hậu tái mét không thể tin mà nhìn Đại hoàng tử đang đứng trong đám người, chỉ khi nhìn thấy sự đắc ý và oán hận trong mắt hắn thì nàng mới hiểu rằng con trai thân yêu thật sự muốn giết nàng!
“Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp bị oan, là Kỳ Nhi, là Kỳ Nhi hại ta, hoàng thượng!”
Hoàng hậu tuyệt vọng ôm lấy chân Nguyên Cảnh, không ngừng cầu xin tha thứ: “Ta gả cho hoàng thượng nhiều năm như vậy lại còn là quốc mẫu, cần gì yêu đương vụng trộm với người khác? Hoàng thượng, người phải tin ta, hoàng thượng!”
“Đủ rồi! Ngươi còn muốn làm trẫm xấu hổ nữa sao?”
Nguyên Cảnh đá Hoàng hậu ra, rút kiếm chém đầu người đàn ông, sau đó chán ghét liếc nhìn Hoàng hậu đang khóc lóc bò về phía mình. Ông ta vứt thanh kiếm dính máu trong tay rồi lạnh lùng nói: “Hoàng hậu thật không biết xấu hổ, là nỗi nhục của hoàng thất, hôm nay sẽ phế hậu và giam cầm nàng vào lãnh cung suốt đời!”
Khoảnh khắc rời đi, ta không thèm quay lại nhìn Hoàng hậu một cái.
Con cái phản bội, danh tiếng bị hủy, vinh hoa phú quý cũng không còn, trong nháy mắt nàng liền phát điên, vừa khóc vừa cười, chỉ vào Đại hoàng tử mắng hắn sẽ chết không được tử tế.
Ta mượn lời tốt lành này của nàng.
Ngày thứ hai sau khi vào lãnh cung, Hoàng hậu đã chết. Nàng treo cổ tự tử trên xà nhà của lãnh cung bằng một dải lụa trắng. Trước khi chết nàng đã cắn ngón tay và viết “Chết không tử tế” lên khắp bức tường.
Ta cầm đồ chơi trêu chọc Cửu Hoàng tử, nghe vậy liền cười nhẹ.
Nhiều năm nay nàng đã giết không ít phi tần và Hoàng tử, rơi vào kết cục ngày hôm nay âu cũng là đúng người đúng tội.
10
Vì chuyện của Hoàng hậu mà Nguyên Cảnh có cớ để trấn áp nhà họ Trương. Ông ta lạnh lùng trừ khử đi rất nhiều quan viên là thuộc hạ của Trương gia.
Hoàng hậu đã chết, Thái hậu không còn quyền can thiệp vào hậu cung, Cửu Hoàng tử trở thành con trai của ta, Đại hoàng tử cũng không còn khả năng chống đỡ, vì vậy thấy thế lực không ngừng suy yếu nên Trương gia chỉ có thể chó cùng rứt giậu.
Vào đêm giao thừa, ta đang bế Cửu Hoàng tử đi ăn cơm tất niên với Nguyên Cảnh thì một đội quân bất ngờ xông vào và bao vây chúng ta.
Nguyên Cảnh đặt đũa xuống, đứng lên đối diện với Thái hậu: “Mẫu hậu không ngoan ngoãn ở trong Từ Ninh cung mà dẫn theo người đến đây là có ý gì?”
Thái hậu cười lạnh: “Hoàng thượng, ngài ngồi ở vị trí này lâu đến nỗi chính ngài cũng không biết mình dựa vào ai để có được vị trí như ngày hôm nay.”
“Những gì ngươi có hôm nay đều là nhà họ Trương của ta ban tặng, hôm nay ta đến tất nhiên là để lấy lại tất cả!”
Nguyên Cảnh không nói gì, ông ta nghe thấy tiếng chém giết bên ngoài liền cười nhẹ: “Khẩu khí của mẫu hậu lớn thật đấy.”
“Ngươi còn kiêu ngạo gì chứ? Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy Trương gia đã dẫn người tiến đánh hoàng cung sao?”
Thái hậu ghét nhất chính là vẻ mặt thờ ơ này của ông ta. Bà hung hăng tiến lên đưa tay tóm lấy Nguyên Cảnh: “Ai gia nói cho ngươi biết, ngôi vị Hoàng đế của ngươi đã kết thúc, Trương gia ta sẽ ủng hộ tân hoàng, ta sẽ làm Thái hoàng thái hậu cao quý, còn ngươi chỉ có thể xuống địa ngục!”
Nguyên Cảnh lùi lại một bước để tránh bà, mỉm cười không nói gì.
Thái hậu hoàn toàn tức giận, quay người muốn rút kiếm của hộ vệ sau lưng nhưng lại bị sốc khi phát hiện ra tất cả những người mà bà mang theo đều đã ngã xuống.
Trên mái nhà, trên tường, thậm chí trên cái cây sum sê trong sân đều có người ngồi xổm, mũi trên trong tay họ đều đồng loạt nhắm thẳng vào Thái hậu, chỉ cần một động tác của Hoàng đế thì bà có thể bị giết ngay lập tức.
Thái hậu sững sờ tại chỗ, hồi lâu vẫn không nói nên lời, cho đến khi một nam tử tuấn tú ăn mặc gọn gàng cầm theo Hồng Anh thương chạy đến Nguyên Cảnh để phục mệnh thì Thái hậu mới nhận thức được Trương gia đã đại bại.
Tất cả loạn thần tặc tử khắp kinh thành đều phải đền tội, quân tiếp viện mà bọn họ huy động tới cũng bị giết trên đường. Cuộc hỗn loạn chỉ kéo dài chưa đầy nửa ngày sau đó đã bị trấn áp.
“… Không hổ là người mà ta một tay nâng đỡ.” Thái hậu miễn cưỡng nhếch môi.
“Mẫu hậu quá khen.”
Nguyên Cảnh bình tĩnh đáp lại.
“Ha!” Thái hậu cười hừ một tiếng, ra hiệu cho binh lính bên cạnh tới giúp bà. Binh lính nhìn Nguyên Cảnh, đợi đến khi ông ta gật đầu mới nhảy đến đỡ bà.
Ta nhìn thấy rõ nét giễu cợt và buồn bã trong nụ cười của Thái hậu. Sau đó, bà không chút do dự rút kiếm của binh lính ra, một kiếm quét ngang cổ.
Vẻ thờ ơ trên mặt Nguyên Cảnh cuối cùng cũng sụp đổ. Trong mắt ông ta tràn đầy cảm xúc, theo bản năng muốn mở miệng ngăn cản, hai tay cũng đã duỗi ra nhưng cuối cùng cũng không thốt thành lời.
Khi ngã xuống đất, Thái hậu quay mặt lại nhìn ông ta, nhìn thấy nỗi đau thương trong mắt hắn mà mỉm cười hài lòng.
Nguyên Cảnh phải giữ chặt ta mới không ngã về phía sau, yết hầu ông ta lên xuống vài lần rồi nuốt hết những bi ai đang trào dâng trong lòng vào trong.
“… Trương gia phản loạn, Thái hậu không may chết trong tay quân phản loạn. Trẫm vô cùng đau buồn, truy phong Thái hậu làm Nhân Đức Hoàng Thái Hậu, đồng thời được chôn cất tại…”
Giọng nói của Nguyên Cảnh khàn khàn, ông ta dừng lại nhắm mắt như đang suy nghĩ điều gì đó rồi nói: “Lúc Thái hậu còn sống thường kể về mẫu thân của bà, vì vậy cho phép chôn cất trong lăng mộ Trương gia, an táng bên cạnh mẫu thân.”
Ta liếc nhìn ông ta, ghi lại mọi biểu cảm trên khuôn mặt ấy.
Ban đêm, Nguyên Cảnh đến cung của ta, lần đầu tiên ông ta ngủ chung giường với ta, ông ta ôm ta với đôi mắt đỏ hoe: “Liễu Huỳnh, ta không còn mẹ nữa.”
“Ta không muốn bà ấy chết. Bà ấy đã sinh ra ta và yêu ta đến tận xương tủy. Nhưng bà ấy dần thay đổi, bị phụ hoàng bạc tình, bị hậu cung hãm hại nên bà ấy dần say mê quyền lực, không còn là tình yêu thương thuần tuý với ta nữa.”
“Ta chăm chỉ học tập và luyện võ chỉ hy vọng có thể khiến bà ấy nở một nụ cười, nhưng bà ấy lại không bao giờ cười nữa. Sau này ta thấy bà ấy đầu độc phụ hoàng, nói rằng bà ấy làm tất cả những điều này đều vì ta, nhưng ta chỉ cảm thấy thật xa cách.” Nguyên Cảnh vùi đầu vào hõm vai ta , những giọt nước mắt nóng hổi ướt đẫm lăn dài trên khuôn mặt ông ta, làm ta bỏng rát.
“Bà ấy nhúng ta vào triều chính ta không thèm để ý, bà ấy can thiệp vào hậu cung ta cũng mặc kệ, nhưng khi ta phát hiện bà ấy hạ độc ta thì ta biết, ta không thể thuận theo bà ấy nữa.”
“Ta muốn trấn áp Trương gia, thanh trừng triều đình, chấn chỉnh hậu cung, nhưng lại chưa bao giờ nghĩ đến việc để bà ấy chết!”
Ta chưa bao giờ nghe nói đương kim thánh thượng lại rơi nước mắt, cũng hiếm khi thấy ông ta đau buồn vì điều gì, nhưng hôm nay vị cửu ngũ chí tôn này ôm ta mà khóc đến tê tâm liệt phế, làm ta cũng không nhìn được mà chạnh lòng.
Ta quay lại ôm lại ông ta: “Ngủ đi, phu quân, tỉnh dậy mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Những lời này là lời nói dối, Nguyên Cảnh nhắm mắt lại ôm ta khóc thầm suốt đêm, nhưng buổi sáng sau khi tỉnh dậy thì dường như ông ta đã quên sạch câu chuyện đau buồn này.
11
Người đàn ông tuấn tú mang Hồng Anh thương ngày ấy là tướng sĩ đã gia nhập quân doanh hơn nửa năm trước, từ một người lính cấp thấp trong quân doanh, y từng bước lập công rồi trở thành một tướng lĩnh trong quân đội, được các quân sĩ ca ngợi hết lời.
Lần này người ấy đã thành công bình định náo loạn nên càng được bá tánh trong thành ngợi khen, được triều đình công nhận. Đến lúc luận công khen thưởng, điều làm mọi người càng kinh ngạc hơn đó chính là vị thiếu niên anh hùng được phong tướng kia tháo lớp mặt nạ ra để lộ dung mạo thật thì toàn bộ triều đình đều yên lặng.
Các quan văn đều sửng sốt, quan võ càng sốc không nói nên lời.
Tạ Yên Nhiên liếc nhìn vẻ mặt của mọi người, trên môi nở một nụ cười đắc ý. Nàng ấy quỳ xuống thỉnh tội với thánh thượng, nhưng giọng nói lại ẩn chút ngạo nghễ: “Bệ hạ thứ tội, thần tuy là phi tần nhưng rất khao khát được ra trận giết địch và bảo vệ đất nước như một nam nhân. Những năm qua, thần ở trong cung nhưng khát vọng cống hiến của thần vẫn không hề suy giảm. Ngược lại càng ngày càng gay gắt nên thần đã mạnh dạn giả chết, dùng thân phận nam nhân để tòng quân chốn xa trường.”
“Thần tự biết mình đã phạm tội khi quân, tội lỗi không thể tha thứ, xin bệ hạ hãy trách phạt thần!”
Tạ Yên Nhiên giả chết là việc mà ta đã thương lượng với nàng ấy. Ta chi tiền và Nguyên Cảnh cung cấp binh khí, mục đích ban đầu là chiêu mộ binh lính và để nàng ấy hỗ trợ huấn luyện họ. Nếu chặn được Trương gia điều binh thì lúc luận công khen thưởng chỉ cần Nguyên Cảnh thừa nhận người có công là Tạ Yên Nhiên thì người trong thiên hạ không thể nói gì nữa, không chỉ có thể, bọn họ sẽ còn tán dương “Thánh thượng anh minh, Tạ nữ tướng vũ dũng.”
Chỉ là Tạ Yên Nhiên lớn mật hơn ta nghĩ.
Trong lúc huấn luyện binh mã nàng ấy đã lén tòng quân, dựa vào võ nghệ cao cường và tâm lý cứng cỏi nên được các tướng sĩ tán dương, nàng ấy dựa vào thực lực để leo lên tướng quân.
Nàng ấy còn muốn tự mình gánh vác mọi việc và để cho thế giới thấy rằng nữ nhân có thể táo bạo hơn nhiều, chỉ cần nhảy ra khỏi phủ thì họ dư sức thay thế đàn ông, lập được công trạng.
Tạ Yên Nhiên đã thành công. Các võ tướng đều bị sốc trước lòng dũng cảm của nàng ấy và nhìn nàng ấy với ánh mắt ngưỡng mộ cùng tán thưởng. Tuy nhiên, đại bộ phận quan văn đều vẫn giữ ý kiến riêng, cho rằng nàng ấy làm như vậy là không xem hoàng thượng ra gì, không để quy củ tổ tông vào mắt.
Bọn họ vẫn chấp nhất với việc nữ nhân phải giúp phu quân dạy con, phải có đức hạnh, phải ở trong nhà và tuân theo khuôn phép.
Tán thưởng thành tích là bọn họ mà chỉ trích phê phán cũng là bọn họ.
Quan văn và quan võ cứ vậy mà cãi nhau, Tạ Yên Nhiên nghe vậy liền mất kiên nhẫn, ném thẳng Hồng Anh thương về phía xa, vừa hay ném đến trước mặt lão thần cãi to nhất.
Lão thần kia sợ đến mức ngã xuống đất, vừa ngước mắt lên liền thấy Tạ Yên Nhiên đang cúi đầu nhìn mình.
“Im đi, các ngươi ồn ào quá, phiền phức chết đi mất!”
Tạ Yên Nhiên cúi đầu nhìn đám quan văn: “Các ngươi nói nữ nhân phải tuân theo tam tòng tứ đức, không được ra khỏi cửa, còn phải giúp phu quân dạy con, an phận thủ thường, các ngươi bảo đây là quy củ. Nhưng ta muốn hỏi các ngươi rằng từ xưa đến nay có cái luật pháp nào bắt ép nữ nhân phải tuân theo các quy củ chó má đó không?”
Giọng Tạ Yên Nhiên bỗng nhiên lớn hơn: “Không! Không có một luật nào quy định nữ nhân không được tự mình ra ngoài kiếm sống, không có luật nào quy định quy định nữ nhân không được tòng quân đánh giặc, lại chẳng có cái luật nào quy định nữ nhân thì phải thủ trinh tiết, suốt đời chỉ có thể phụ thuộc vào một nam nhân để sống!”
“Các ngươi đi lục hết sách sử đi, lưu danh thiên cổ mấy ngàn năm trước không chỉ có nam nhân, Luy Tổ kéo tơ nhưng vẫn cầm quân, Chung Ly Xuân liều chết khuyên can mà cứu được cả quốc gia, tài nữ Văn Cơ danh chấn thiên hạ, có điểm nào không thông minh hơn nam nhân? Có mưu lược nào kém cạnh nam nhân chứ? Nhưng chính vì các nàng quá ưu tú, các ngươi sợ bị vượt mặt nên hạ thấp công tích của các nàng, xóa bỏ sự tồn tại của họ, thậm chí còn bịa ra đủ thứ câu chuyện đen tối để vu khống và bôi nhọ các nàng. Để khi thế nhân nghe đến tên họ, thì điều đầu tiên hiện lên trong đầu không phải là công trạng mà là những khuyết điểm không biết thật giả kia.”
Tạ Yên Nhiên chỉ vào bọn họ, giọng lớn như chuông đồng: “Các ngươi có ai không phải do nữ nhân sinh ra? Có ai không do nữ nhân chăm sóc nuôi dưỡng? Các ngươi ăn máu ăn thịt của nữ nhân mà lớn lên, lại đi biên soạn ra mấy thứ ngôn luận, thư tịch để trói buộc các nàng, bẻ gãy đôi cánh rồi treo các nàng lên, không cho phép có bất kỳ tâm lý nổi loạn nào.”
“Chỉ có tiểu nhân và nữ nhân là khó nuôi? Không, ta nghĩ khó nuôi nhất chính là những tên vô ơn như các ngươi!”
Những lời này tuy táo bạo nhưng những tên văn nhân cổ hủ kia lại không thể bác bỏ được, bởi vì Tạ Yên Nhiên chẳng nói sai một chữ nào.
Không có luật lệ nào ràng buộc phụ nữ. Trói buộc các nàng vẫn luôn do những tên đàn ông cứ luôn tam tòng tứ đức, nữ quy nữ giới.
“Tốt, nói hay lắm! Không hổ danh là nữ tướng đứng đầu Đại Càn!”
Lúc này Nguyên Cảnh vẫn đang im lặng bỗng đứng dậy: “Thế giới này luôn khắc nghiệt với nữ nhân. Trẫm cùng từng nghĩ rằng đó là vì nữ nhân không đủ năng lực nhưng một nữ nhân như nàng lại có thể trở thành tướng lĩnh quân đội, bình định náo loạn, lập được công lao, nên trẫm đã nhận ra rằng không phải nữ nhân không có năng lực mà do nam nhân trong thiên hạ này không cho các nàng cơ hội.”
Nguyên Cảnh vung tay: “Truyền chỉ của trẫm, Tạ Yên Nhiên của Tạ gia phạm tội khi quân, vốn liên luỵ đến toàn bộ gia tộc nhưng có công bình định náo loạn, hôm nay trên điện lại toát ra khí phách càng khiến trẫm khâm phục, nên đặc biệt cho phép nàng hoà ly, vẫn giữ chức vụ trong quân đội!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên nhưng không có người đứng lên nói rằng điều này không thích hợp.
Tạ Yên Nhiên nhìn lướt qua phụ thân và huynh trưởng đang vui mừng, vui vẻ quỳ xuống nhận lệnh: “Thần cảm tạ bệ hạ, bệ hạ anh minh!”
Ta ngồi sau màn, nghe rõ từng lời từng chữ.
Ta cong môi cười, nói với Hành Vu: “Những việc ngươi nhớ được hãy viết thành câu chuyện truyền thuyết về Tạ nữ tướng, đồng thời chỉ thị cho tiệm sách nhanh chóng in ấn và bán nó càng sớm càng tốt. Ta muốn nữ nhân toàn thiên hạ đều được nhìn thấy sức mạnh của nữ nhân.”
12
Không lâu sau, câu chuyện về Tạ nữ tướng ra đời, vì nàng ấy có chức quan mà người bán sách lại được Hoàng đế thừa nhận nên không ai dám liệt nó danh sách cấm, phụ nữ càng được công khai đọc nó.
Chẳng bao lâu, phụ nữ khắp thiên hạ đều biết đến sự tích về Tạ nữ tướng. Ta tranh thủ đem bán những câu chuyện về nữ nhân phiêu lưu chốn giang hồ, du lịch khắp thiên hạ, làm việc thiện, kinh doanh buôn bán…, đã thế còn để giá ở mức thấp nhất. Cuối cùng những dòng chữ ấy đã gieo xuống trong lòng các nàng một hạt giống. Và khi luật pháp bổ sung các quy định để bảo vệ nữ nhân, các tửu lầu bắt đầu tuyển dụng phụ nữ, thậm chí cả con đường khoa cử cũng được mở ra cho phụ nữ, hạt giống này bắt đầu nảy mầm và phát triển.
Ba năm sau, lứa nữ binh đầu tiên xuất hiện trong quân doanh, lứa nữ quan đầu tiên xuất hiện trong triều đình, tuy chỉ có số ít nhưng đây là một khởi đầu tuyệt vời.
Năm năm sau, Đại Càn không còn là thế giới của nam nhân nữa, có rất nhiều phụ nữ tự mình gánh vác gia đình. Phụ nữ trong triều không hề thua kém đàn ông, mặc dù vẫn có một số người kiên quyết tuân theo những quy tắc cổ hủ rằng phụ nữ thấp kém hơn đàn ông, nhưng phụ nữ đã sớm có thế giới riêng của mình.
Lại thêm một đêm giao thừa, Nguyên Cảnh không thể chịu được nữa.
Chất độc mà Thái hậu hạ làm ông ta suy nhược. Nếu không được các loại dược liệu quý giá nuôi dưỡng thì ông ta đã không thể sống sót đến tận bây giờ.
Ngày ông ta băng hà đã nắm chặt tay ta và hỏi ta có ghét ông ta không, ta bất đắc dĩ hỏi ngược lại tại sao ông ta lại nghĩ ta ghét ông ta.
Ông ta nói rằng là mình ích kỷ để ta vào cung, làm tay ta vấy máu, sau đó còn vì tư tâm mà giữ ta trong cung cho đến tận bây giờ.
Ta cười lắc đầu: “Nếu không có ngài, sao ta có thể để kẻ giết mẹ ta chết thảm như vậy? Ngày hành hình, phụ thân cặn bã của ta thậm chí còn không biết tội danh kia của mình là do đâu mà có, dáng vẻ đó cũng thật buồn cười.”
Ta tố cáo phủ Thừa tướng tội thông đồng với địch phản quốc, đích mẫu đâm đầu vào tường trong ngục mà chết, còn phụ thân cặn bã của ta bị chém hơn trăm nhát mới đau đớn rồi chết đi.
“Ta cảm tạ ngài còn không kịp, sao có thể trách ngài được?”
Ta mỉm cười với ông ta: “Hơn nữa, sao ngài biết ta không phải vì tư tâm mới cam chịu ở lại nơi này?”
“Yên tâm đi, sau khi ngài chết thì ta sẽ làm Thái hậu, ta sẽ hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, lúc ấy vui sướng cũng không muộn.”
“Thật không, vậy thì tốt quá…” Nguyên Cảnh mỉm cười nhắm mắt.
Ta nắm tay ông ta rồi ngây người hồi lâu, sau đó mới lau khô nước mắt.
Vốn tưởng rằng mình sẽ làm Thái hậu cả đời, nhưng không ngờ tiểu hoàng đế lớn lên lại thật sự muốn giết ta.
Hắn chĩa kiếm vào ta, lắc đầu và nói với vẻ thất vọng vô cùng: “Mẫu hậu, tại sao người lại muốn ngăn cản ta bãi bỏ luật nữ nhân làm quan? Chẳng lẽ người thật sự muốn chiếm đoạt ngai vàng và trở thành Hoàng đế như lời người khác nói?”
“Mẫu hậu, thế giới này là của nam nhân, nữ nhân không nên can thiệp. Nếu hôm nay người nhượng bộ, giao tất cả quyền lực trong tay ra thì trẫm sẽ vì công ơn dưỡng dục nhiều năm mà tha cho người một mạng!”
Ta cười khẩy: “Đã bảo ngươi đừng dính líu đến những kẻ ngốc, nhưng cuối cùng ngươi lại phải biến mình thành kẻ ngu ngốc như bọn họ!”
Hoàng đế tức giận vung kiếm định chém ta nhưng ta đã đá bay kiếm đi.
Ta rút dao găm từ trong tay áo ra, giáng một đòn sắc bén vào hắn. Thấy hắn ôm cổ ngã xuống, ta cười lạnh nói: “Lúc ngươi còn nhỏ đã bị cố Hoàng hậu tẩy não, nếu không phải không có con cháu hoàng thất thích hợp thì cũng chẳng cần nâng đỡ ngươi. Ngươi cứ mặc định gán cho ta cái tội danh mưu quyền soán vị cũng đã nhắc nhở ta phần nào, ta không thể cứ giữ cái tiếng xấu này nữa.”
Ngày hôm sau, Hoàng đế chết dưới tay bọn sát thủ, và trước khi chết đã lập ý chỉ lệnh cho ta đăng cơ.
Người đời không tin, nhưng không sao cả. Trên đời này có rất nhiều chuyện trước đây họ không tin nhưng cuối cùng lại xảy ra.
Ta trở thành Nữ vương của Đại Càn, ban hành thêm nhiều chỉ dụ để giúp đỡ phụ nữ. Dù không thể đạt được sự bình đẳng hoàn toàn giữa nam và nữ nhưng ít nhất không còn trường hợp phụ nữ nào bị áp bức đến chết.
Ta chỉ dùng hiền tài, mở ra những con đường mới, Đại Càn trong tay ta không ngừng phát triển.
Ngày càng có nhiều phụ nữ đến với Đại Càn, và ngày càng có nhiều quốc gia quy thuận Đại Càn.
Ta đã tạo dựng cho Đại Càn một thời đại thịnh vượng, đồng thời phá bỏ xiềng xích của nữ nhân trong thiên hạ.
Ta sẽ lưu danh muôn đời và sẽ không có ai dám coi thường nữ nhân.
-HẾT-