Ánh Sáng Đom Đóm - Chương 3
Từ trước đến nay ta luôn hành động như vũ bão, trong ngày hôm đó liền mang quà đến cung Lệ phi.
Cung nữ vào thông báo, một lát sau liền nói với ta rằng nương nương nhà họ không muốn tiếp khách.
Ta nhướng mày, mỉm cười lấy mấy hạt dưa vàng từ tay Hành Vu rồi nhét vào tay tiểu cung nữ, nhờ nàng ấy hỏi nương nương giúp ta xem có thể dạy ta một ít chiêu thức được không, ta sẵn sàng dâng lên vạn lượng hoàng kim.
Một lúc sau, Lệ phi mở cửa bước ra. Lúc này nàng ấy đã cởi bỏ bộ quần áo cung đình cầu kỳ và thay bộ trang phục màu đỏ, mái tóc đen được buộc cao bằng dây vải trông vẫn hiên ngang hệt như lần đầu ta nhìn thấy.
Trên trán nàng ấy vẫn còn lấm tấm mồ hôi, nhìn ta bằng ánh mắt nghi ngờ: “Ý ngươi là gì?”
Ta nghiêng đầu cười nói: “Ta muốn học võ. Không phải tỷ tỷ nói ta giống bạn cũ của tỷ sao, dạy bạn cũ tập võ thì thế nào?”
Nàng ấy chăm chú nhìn ta hồi lâu, cuối cùng mỉm cười.
7
Lệ phi và ta trở thành bạn thân, hay nói đúng hơn thì ngay từ đầu chúng ta đã là bạn thân.
Lần đầu tiên ta gặp cô ấy thì ta đã khá giàu có. Tình cờ một ngày nọ, ta đi ngang qua thanh lâu liền nhìn thấy một cô nương mặc đồ đỏ đang đánh một người đàn ông trưởng thành, nàng ấy đánh thô bạo không chút thương tiếc. Mỗi một quyền đánh vào tận xương, uy vũ như gió. Một người phụ nữ đang kêu gào nằm rạp trên đất đến cản liền bị nàng ấy đẩy ngã ra ngoài.
Mọi người đứng vây chung quanh xem náo nhiệt nhưng không ai chịu tiến lên, bởi vì cô nương đang đánh người mặc áo tơ lụa, quanh thân toát lên vẻ cao sang, vừa nhìn đã biết là đại tiểu thư nhà ai đấy.
Ta chen vào đám đông để nhìn liền thấy cô nương kia có vẻ đánh đến mệt lả, lại bị người phụ nữ trên mặt đất khóc lóc phiền toái, vì vậy đành thu hồi nắm đấm và hét vào mặt người phụ nữ: “Khóc khóc khóc, đợi ta đánh chết hắn thì ngươi khóc cũng không muộn!”
“Tên này mắc nợ cờ bạc, lại muốn bán ngươi trả nợ. Để có thêm mấy lạng bạc mà hắn mang thê tử kết tóc đến nơi bẩn thỉu này. Ngươi khóc lóc không muốn, phỉ nhổ hắn lòng lang dạ sói. Ta đến giúp ngươi bênh vực kẻ yếu vậy mà ngươi còn không oán không hận hắn nữa?”
Nàng ấy vừa giận vừa buồn cười: “Sao lại có nữ nhân không biết tốt xấu đến vậy? Chẳng lẽ bắt ngươi hoà ly còn khó hơn là đến kỹ viện sao?”
“Nhưng… nhưng nữ nhân sinh ra đã phải vâng lời gia phụ, khi thành thân thì phải vâng lời phu quân. Hắn muốn bán ta, ta còn có cách khác sao?”
Người phụ nữ bị doạ sợ, do dự một lúc lâu mới nói ra được một câu, rồi lại bắt đầu khóc lóc: “Vào thanh lâu còn có cơm để ăn, nếu bị hoà ly thì nhà chồng không cần, nhà mẹ đẻ cũng ghét bỏ. Nếu ta không bị đàm tiếu đến chết thì cũng bị đói mà chết!”
“Thật vô lý!”
Nàng ấy quát lớn: “Ngươi có tay có chân thì nơi nào mà không thể đi? Nơi nào mà không thể kiếm sống? Nếu nhà mẹ đẻ không nhận ngươi thì ngươi cứ tìm đại một chỗ rồi kiếm việc làm gì đấy, tuy vất vả nhưng cũng tốt hơn bị bán vào thanh lâu.”
“Ngươi nói ngươi sợ người khác bàn tán, nhưng nếu ngươi nghe lời đi làm kỹ nữ thì không bị đàm tiếu nữa hả? Ngươi nghe lời ta, bỏ tên nam nhân này đi, ta cho ngươi thuê một căn nhà nhỏ, hoặc cho ngươi ít tiền rời khỏi kinh thành, từ nay về sau có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân, không cần nhìn mặt nam nhân mà sống, ngày tháng sau này sẽ tốt hơn chứ không kém đâu!”
Nàng ấy tận tình khuyên bảo nhưng người phụ nữ kia lại không đánh giá cao điều đó: “Ngươi cũng là nữ nhân sao có thể nói ra những lời này? Nếu ta thật sự hoà ly, làm sao dám ra ngoài mưu sinh? Ta không có tiền, cũng không có người chống lưng, chẳng phải để cho người khác tuỳ ý ức hiếp hay sao? So với nó thì kỹ nữ hạng thấp còn tốt biết bao.”
“Cô nương, cô được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, còn ta cũng không thể hoà ly!” Người phụ nữ nói xong liền chậm rãi đứng dậy, lau nước mắt xoay người bước vào cửa lớn thanh lâu.
Cô nương kia nắm chặt tay, muốn đuổi theo nói gì đó nhưng cuối cùng lại chán nản rời đi.
Người đàn ông bị đánh bầm dập nhìn thấy nàng ấy rời đi bèn nhe răng trợn mắt nhổ nước bọt xuống đất, sau đó chạy đến chỗ bà chủ và xin tiền.
Ta đã theo dõi toàn bộ quá trình, nghĩ thế nào đó liền đi theo phía sau nàng ấy.
Nàng ấy dừng lại ngoài một khoảng sân vắng vẻ và quay lại nhìn ta cách đó không xa: “Đi theo ta làm gì?”
“Ngươi biết võ công, có thể dạy ta được không?” Tuy bị phát hiện nhưng ta chưa vội, chỉnh trang váy vóc rồi tiến đến.
“Nữ nhân học võ thì có ích gì chứ? Suốt ngày cầm kiếm múa thương chẳng hay ho gì, đã vậy phụ nữ cũng không thể ra trận giết địch, không thể trừ ác hướng thiện. Võ nghệ không có chỗ dùng thì cũng chỉ để người ta chế nhạo mà thôi, chi bằng ở luôn trong nhà làm người nổi tiếng rồi đợi cơ hội tìm một người chống tốt đến rước!”
Nàng ấy cười nhạo một tiếng, vẻ mặt chán nản nhưng lời nói tràn đầy tức giận.
“Vừa nãy ngươi còn khuyên người phụ nữ kia nên hoà ly, tự nuôi sống mình, sao bây giờ lại nản lòng rồi?”
Ta hỏi nàng ấy: “Nếu ngươi cảm thấy phụ nữ cũng có thể tạo dựng sự nghiệp thì không nên vì một chút suy sụp nho nhỏ với người khác mà từ bỏ giấc mơ của chính mình. Kéo cung bắn tên không chỉ dành cho nam nhân, dệt vải thêu hoa cũng chưa chắc là của nữ nhân.”
“Từ xưa đến nay đã có rất nhiều nữ nhân huyền thoại, nhưng vì lịch sử do nam nhân viết nên nên câu chuyện của họ khó được lưu giữ. Chỉ cần sự nghiệp và thành tích của ngươi đủ lớn thì họ sẽ ca tụng, tôn sùng ngươi từ tận đáy lòng.”
Ta kiên định chăm chú nhìn nàng ấy: “Vì ngươi đã học võ công, không hề thua kém nam nhân nên trong lòng ngươi nhất định phải hiểu đạo lý này. Chỉ cần ngươi không bỏ cuộc, chỉ cần ngươi dám chiến đấu thì chưa chắc không thể vượt qua bọn họ. Có thể kêu người đời nhìn xem nữ nhân cũng có thể không cần giúp phu quân dạy con, lo liệu việc nhà như lời bọn họ hay nói!”
Cô nương áo đỏ nghe vậy, hai mắt lập tức sáng lên, như tìm được một người tri kỷ: “Bọn họ nói ta làm không đúng, bắt ta học những quy tắc, giới luật của nữ nhân. Ta không thèm học mấy thứ vớ vẩn đấy, vừa khó xử chính mình vừa chiều lòng nam nhân. Chúng ta đều là người như nhau, tại sao lại sinh ra phải để thua kém bọn họ? Ta thấy nghẹn một cục trong lòng, nhất định phải lập nên thành tựu to lớn và chứng minh cho bọn họ thấy rằng nữ nhân cũng không hề thua kém gì. Trong tiểu thuyết giang hồ có rất nhiều nữ anh hùng, vậy tại sao chúng ta không thể trở thành như các nàng? ”
“Ta tên Tạ Yên Nhiên, là con gái của Tạ tướng quân, nhưng không phải lúc nào ta cũng mang cái tên này. Một ngày nào đó, người khác nghe thấy tên ta sẽ phải thốt lên ‘Tạ tướng quân’!”
Trong mắt Tạ Yên Nhiên lóe lên ánh sáng mờ nhạt, nàng ấy nhìn ta: “Còn ngươi? Ngươi sẽ là ai?”
“Ta sẽ là một phú thương giàu có của Đại Càn.”
Ta khẽ mỉm cười và đưa tay về phía nàng ấy: “Vậy, đại tướng quân tương lai, ngươi có thể dạy ta một ít võ công để tự vệ được không?”
Tạ Yên Nhiên nắm tay ta, kiêu ngạo nói: “Ta có thể dạy ngươi nhưng quà nhập học của đại tướng quân phải thật quý, không có ngàn lượng hoàng kim thì đừng mơ làm đồ đệ của ta!”
Ta cười: “Một ngàn lượng sao có thể đủ được? Ít nhất ta cũng phải dâng lên mười ngàn lượng.”
Trong thời gian đó, ta và Tạ Yên Nhiên đã trở thành bạn thân và chia sẻ mọi chuyện với nhau, mỗi ngày đều phải dính lấy nhau mới chịu. Ta thuê tiệm sách cho nàng ấy ẩn náu học trộm binh pháp và dạy ta võ công. Khi rảnh rỗi chúng ta nói chuyện về tương lai và chia sẻ những khát vọng cùng nhau hướng tới.
Ta nói cho nàng ấy biết ta tên là Liễu Huỳnh nhưng lại không nói ta là thứ nữ phủ Thừa tướng. Ta rất ghét thân phận này và muốn vứt bỏ nó cho xong.
Nàng ấy biết ta đang giấu giếm điều gì đó nhưng lại không hề khó chịu. Mỗi người đều có những điều không muốn cho người khác biết. Nàng ấy sẽ không ép ta báo cáo mọi chuyện từ lớn đến nhỏ.
Sau đó Tạ Yên Nhiên kiên trì theo đuổi cuối cùng Đại tướng quân cũng đành phải nhượng bộ, đưa nàng ấy đến biên giới. Lúc rời đi, nàng ấy khoác lên người áo bào sáng màu, cưỡi ngựa truy phong, trông trang nghiêm oai hùng, đứng ở bậc thang nhìn ta mà đáy mắt không nén nổi lý tưởng hào hùng.
“Liễu Huỳnh, ta sắp đi bước đầu tiên làm nữ tướng quân, chờ tin vui của ta nhé.”
Chờ suốt một năm, chỉ nghe được tin con gái Tạ gia đã vào cung.
“Thật buồn cười, lúc đó chúng ta vô tư như vậy, bây giờ lại bị nhốt ở trong nội viện vớ vẩn với nội thất rộng lớn.” Tạ Yên Nhiên nhếch mép cười nhạo chính mình.
Ta cũng thở dài: “Đúng vậy, thật sự là vô dụng.”
Tạ Yên Nhiên u sầu, đang định nói với ta mấy câu an ủi, liền thấy ta chuyển chủ đề, cười khanh khách nói với nàng ấy: “Không cần an ủi ta, ta nói là chỉ ngươi ấy.”
“Ngươi được lắm.”
Tạ Yên Nhiên nhếch khóe miệng, cười lạnh nhảy đến muốn nhéo mặt ta .
Ta vội ngả người ra sau nói: “Đừng, tay ngươi khỏe lắm, lỡ đâu lớp dịch dung của ta nhăn thì sao?”
Nghe vậy Tạ Yên Nhiên ngẩn cả người, rồi cúi xuống chạm vào mặt ta, vẻ mặt từ nghi ngờ, kinh ngạc không thể tin được chuyển sang bối rối và khó hiểu, cuối cùng là tò mò và vui sướng.
Nàng ấy ôm đầu ta rồi nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Hèn gì ta thấy lạ sao mới hai năm không gặp mà ngươi có thể thay đổi lớn như vậy, suýt chút nữa không nhận ra ngươi… Này, thuật dịch dung của ngươi cũng tốt thật đấy.”
“Đúng rồi, ngươi lấy mặt Liễu Minh Nguyệt, vậy nàng ta đâu rồi?” Tạ Yên Nhiên đột nhiên hỏi.
“Chết rồi, dùng mặt của ta nên bị đích mẫu hạ lệnh đang sống sờ sờ đánh chết.” Ta tàn nhẫn cười thành tiếng.
Thân hình Tạ Yên Nhiên cứng đờ, nhìn ta hồi lâu rồi đột nhiên buông đầu ta ra, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Không sao đâu. Mọi chuyện đã kết thúc rồi. Bây giờ không ai có thể bắt nạt ngươi nữa.”
Ta được cô ấy ôm trong tay nên rất xúc động.
Nàng ấy không nghĩ ta đã làm gì sai mà chỉ thấy tiếc cho những đau khổ mà ta từng phải chịu đựng.
Ta ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Yên Nhiên, giúp ta một việc.”
8
Trong một tháng tiếp theo, Hoàng đế phớt lờ lời khuyên của Thái hậu, ban ngày cứ rảnh rỗi lại đến dính ở bên ta , đến tối thì lại qua đêm ở tẩm điện.
Ta phối hợp với ông ta để dàn dựng câu chuyện quân vương và sủng phi, khiến các phi tử khác trong hậu cung hận đến ngứa răng. Trong thời gian rảnh rỗi, ta viết thư cho Đại hoàng tử, bí mật hẹn hò rồi nói với hắn rằng ta nhớ hắn đến nhường nào, khóc lóc kể lể về những chuyện xấu mà mẹ hắn đã gây ra cho ta, mục đích để ly gián tình cảm giữa hắn với gia tộc Thái hậu.
Dần dần Đại hoàng tử càng ngày càng cảm thấy mình chỉ là một con rối, trong lòng bắt đầu không cam lòng. Thái độ của hắn với Hoàng hậu đã thay đổi, và cũng dần mất kiên nhẫn với Thái hậu.
Hoàng đế sủng ái ta, con trai bất bình thay cho ta, vì vậy Hoàng hậu không thể ngồi yên, bắt đầu dùng cung đấu để đối phó với ta. Chỉ là bản thân nàng được Thái hậu nâng đỡ nên kỹ năng không đâu vào đâu, mỗi lần đều bị ta dễ dàng giải quyết, thậm chí giảm bớt nhiều phi tần trong đội của nàng.
Địa vị của ta cứ vậy mà thăng lên không ngừng, từ Quý nhân thành Phi tần rồi thành Phi. Thấy ta được chuẩn có hỉ mạch sắp được phong làm Hoàng quý phi, cuối cùng Thái hậu cũng không nhịn nổi nữa.
Bà ấy kiếm cớ gọi ta đến Từ Ninh cung, cố gắng tìm một lỗi để bắt ta quỳ trong đại điện, đã vậy còn đặc biệt đốt huân hương.
Bản thân huân hương không có độc, nhưng khi kết hợp với ngọc vinh tán mà ta thường dùng để lau mặt sẽ trở nên cực độc, rất khó phát hiện.
Ta cười khẩy, ngay lúc Đại hoàng tử nhận được tin vội vàng chạy đến, ta đã đâm thủng túi máu cột bên đùi, dùng gương mặt tái nhợt khó khăn nắm lấy vạt áo hắn mà khóc lóc thảm thiết.
“Điện hạ, cứu con của chúng ta, nó là máu thịt của ngài!”
Nghe vậy, sắc mặt Đại hoàng tử đột nhiên trắng bệch, cơ thể bắt đầu run rẩy, kinh hãi nhìn vũng máu dưới thân ta .
“Đây là con của chúng ta sao? Chính là cuộc gặp gỡ lần đó…” Hắn nhớ đến lần hẹn hò tỉnh dậy trong tình trạng say khướt, nhếch nhác, còn ta đứng trước mặt hắn nhẹ nhàng mặc quần áo lại. Khuôn mặt ta đỏ bừng, nơi cổ còn có vết đỏ nhàn nhạt do buổi hẹn hò mang lại. Hắn càng kích động hơn nhưng ta ngại hắn nói nhiều vì vậy chưa đợi hắn nói xong ta đã hôn mê bất tỉnh.
Đại hoàng tử lập tức ôm lấy ta và lao ra ngoài như điên, vừa chạy vừa hét lên gọi thái y. Thái hậu bị mấy lời cuồng ngôn của ta hù doạ không ít, lúc kịp phản ứng lại liền lạnh lùng muốn chế ngự hắn, nhưng lại bị Đại hoàng tử hung hăng liếc mắt một cái.
Vẻ mặt của hắn gần như muốn phát điên: “Nếu có chuyện gì xảy ra với Nguyệt Nhi và đứa trẻ, bổn hoàng tử sẽ cho toàn bộ Trương gia chôn cùng!”
Thái hậu sốc đến mức ngả người ra sau, nhưng nhờ có người đỡ nên bà mới không ngã xuống đất.
Ta nép mình trong vòng tay của Đại hoàng tử, khóe môi hơi nhếch lên.
Tấn công cơ thể là kém, tấn công tâm trí mới là thượng thừa.
“Đứa trẻ” không giữ được, Hoàng đế tức giận đến mức ra lệnh cho Thái hậu phải đóng cửa trong một tháng, không được phép can thiệp vào công việc của hậu cung.
Ta ngơ ngác nằm trên giường, mặc cho Hoàng đế ngồi ở mép giường hết lời an ủi vẫn không chịu phản ứng lại. Ánh mắt trống rỗng nhìn lăm lăm vào xà nhà, nước da tái nhợt như sắp vỡ bất cứ lúc nào.
Đại hoàng tử nắm chặt nắm đấm đứng sau lưng Hoàng đế, trong mắt tràn đầy lo lắng cho ta.
Hoàng đế dỗ dành ta hồi lâu, cuối cùng cũng mất kiên nhẫn: “Nàng phải chăm sóc bản thân thật tốt, ta sẽ đến gặp nàng sau.”
Mặt ta tái mét, không đáp lại ông ta, chỉ lặng lẽ rơi một giọt nước mắt khi ông ta rời đi. Ta cố gắng chống người ngồi dậy, ôm chặt Đại hoàng tử đang nôn nóng tiến tới.
“Điện hạ, Nguyệt Nhi bất tài, con của chúng ta đã mất rồi.” Ta thút thít.
“Không phải lỗi của nàng, Nguyệt Nhi, không phải lỗi của nàng đâu.”
Đại hoàng tử vội vàng an ủi ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương gia lợi dụng ta làm con rối, Thái hậu giết chết con của ta, bọn họ thật sự đã làm rất tốt.”
“Cứ chờ mà xem, ta sẽ bắt chúng phải trả giá bằng máu!”
“Điện hạ đừng xúc động, dù sao Thái hậu là nguồn lực lớn nhất của ngài, Hoàng hậu là mẹ ruột của ngài. Nguyệt Nhi không muốn nhìn thấy ngài vì ta và hài tử đã chết mà trở mặt với bọn họ.” Ta cố gắng gồng mình lên thuyết phục hắn, dáng vẻ lo toan suy nghĩ thay hắn.
“Mẹ ruột cái gì, trợ lực cái gì, đều là cớ để bọn họ nắm giữ thiên tử, ra lệnh chư hầu!”
Đại hoàng tử dùng vẻ mặt dữ tợn nói: “Ta là con trưởng của phụ hoàng, cho dù không có kẻ nào chống lưng ta vẫn có thể leo lên vị trí ấy. Vốn dĩ muốn lưu lại chút mặt mũi cho Hoàng hậu, người đã sinh thành ta, nhưng bọn họ lại muốn giết con của chúng ta, nên ta phải giết hết chúng!”
Trên mặt ta tràn đầy xúc động, say đắm nói theo: “Đã như vậy, Nguyệt Nhi nhất định sẽ dốc toàn lực trợ giúp điện hạ.”
9
Đại hoàng tử và gia tộc Thái hậu hoàn toàn bất hòa. Thái hậu hạ lệnh cho Hoàng hậu nhận nuôi Cửu hoàng tử đang bi bô tập nói, chuẩn bị từ bỏ Đại hoàng tử để nâng đỡ Cửu hoàng tử.
Nhưng hành động này khiến Đại hoàng tử hận Hoàng hậu, hắn cảm thấy nếu Hoàng hậu đã bỏ rơi hắn thì hắn cũng không cần phải nương tay.
Mọi việc Hoàng hậu đều tuân theo chỉ thị của Thái hậu, khi Thái hậu yêu cầu bà nhận Cửu hoàng tử làm con nuôi thì nàng liền nhận, Thái hậu yêu cầu nàng bế cung suốt một tháng nàng cũng làm, Trung thu năm nay nàng cũng bị đẩy đi dù những năm trước đều do nàng toàn quyền, năm nay nàng nói mình bị bệnh không thể ra ngoài.
Mặc dù đã thực hiện mọi biện pháp phòng bị nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phòng được chiêu trò tình cảm của đứa con do chính mình sinh ra.
Đại hoàng tử đã lừa hoàng hậu vào ngự hoa viên, khóc lóc cầu xin sự tha thứ cho những ngày tháng phản nghịch này. Dù sao cũng là máu thịt nàng đã yêu thương nhiều năm nên Hoàng hậu mềm lòng đến rối bời, không hề nghi ngờ mà uống ly rượu tạ tội của Đại hoàng tử, sau đó mơ màng ngã xuống.
Khi nàng mở mắt ra lần nữa thì trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng, bên cạnh là một người đàn ông cởi trần. Nàng sợ hãi và hoảng sợ, bây giờ nàng chỉ mặc mỗi chiếc yếm mẫu đơn màu đỏ đậm.
Các vị cận thần và gia quyến vốn nên ở bữa tiệc trung thu giờ lại đang vây quanh phòng nàng. Họ nhìn vào Hoàng hậu với những vẻ mặt khác nhau, ánh mắt khinh thường, thương hại hoặc hoảng sợ.
Còn ta đang ôm Nguyên Cảnh nổi cơn thịnh nộ, không thể tin được mà che miệng hét lên chói tai: “Hoàng hậu, người đang làm gì vậy?! Người là nhất quốc chi mẫu, sao có thể làm như vậy, như vậy…”
Ta chưa kịp nói xong thì Nguyên Cảnh đã bước tới tát nàng một cái thật mạnh: “Tiện nhân!”
Hoàng hậu bị một cái tát đánh vào mặt, khóe miệng tràn ra một vệt máu, vẻ bối rối trong mắt cuối cùng biến thành hoảng sợ. Nàng dập đầu xin Nguyên Cảnh đang phẫn nộ tha thứ cho mình, cơn đau rát trên mặt khiến nàng hiểu rõ được tình hình lúc này.