Anh Mèo Thành Tinh Nhà Tôi - Chương 3
Dụ Thời Cẩm rất lịch sử kéo ghế cho tôi: “Trong vườn hồng tối nay, chỉ có tôi và em sẽ là một đôi tình nhân, sẽ không có người khác tới quấy rầy.”
Tôi cầm dao và nĩa lên và cắt miếng bít tết.
Trước mắt mặc kệ cái khác, ăn no bụng lại nói.
Ăn uống xong, Dụ Thời Cẩm dẫn tôi tiếp tục đi dạo trong vườn hoa hồng: “Ở đây có một ngọn hải đăng, chúng ta lên nhìn xem nhé.” Đã đến đây, đi lên xem một chút cũng không sao.
Lúc đẩy cửa hải đăng ra, Dụ Thời Cẩm lấy tay che kín mắt tôi, khẽ cười nói:: “Cứ đi về phía trước, tôi sẽ không để em ngã đâu.”
Hơi thở của anh ấy rất gần với tôi.
Để cho tôi không hiểu khẩn trương.
“Tôi đếm đến ba, em liền mở mắt ra.” “Một, hai, ba.”
Tôi từ từ mở mắt ra, và cảnh tượng trước mắt khiến tôi rung động—
Màu đỏ rộng lớn bao phủ tầm nhìn, tạo thành một đại dương màu hoa hồng dưới bầu trời đêm vô tận. Ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời đêm dường như được nhuộm một lớp màu đỏ thẫm.
Đây sẽ trở thành cảnh khó quên nhất trong cuộc đời tôi và là cảnh đáng nhớ nhất. Cơn gió đêm nhẹ nhàng lay động ánh trăng, vén tóc tôi lên, lại gửi đến một lời thì thầm khác.
“Lần này, chắc chắn em sẽ thích đi?”
Lúc đầu tôi sửng sốt, sau đó không được tự nhiên rời mắt đi, ngượng ngùng nói: “Cảm ơn anh, tôi rất thích, tối nay tôi rất vui.”
Dụ Thời Cẩm đưa khuôn mặt của anh ấy ra trước mắt tôi.
“Cho nên, em có nguyện vọng gì, cần tôi thực hiện?”
“Tôi có thể thỏa mãn em.”
Tôi tưởng anh ấy sẽ hôn tôi.
“Khụ, tôi muốn trở nên giàu có.”
9.
Vốn tưởng rằng Dụ Thời Cẩm sẽ từ chối, nhưng anh ấy nghiêm túc suy nghĩ vài giây rồi nói: “Không thành vấn đề, nhưng cho tôi chút thời gian chuẩn bị.”
“Còn cần thời gian chuẩn bị sao? Không phải là anh muốn cướp ngân hàng chứ?”
“Cái đầu dưa của em, không thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn à?”
Dụ Thời Cẩm không nhịn được cười, giơ tay búng trán tôi: “Tóm lại, tôi sẽ đáp ứng tâm nguyện của em, em cứ chờ đi.”
Điều này càng khiến tôi tò mò hơn.
Còn có chờ mong!
Có lẽ vì tôi và Dụ Thời Cẩm cả ngày ở cùng một chỗ, con bạn thân kháng nghị, nên lôi kéo tôi đi dạo phố.
“Hay lắm, cậu khi nào hẹn hò với thái tử gia mà lại giấu tớ? Thậm chí không cùng tớ nói một tiếng.”
“Đó là một câu chuyện dài.”
“Vậy cậu liền kể ngắn gọn.”
“Nói thế nào đây……”
“Nên nói như thế nào liền nói như thế!”
Tôi và bạn thân nhất của tôi là bạn tốt từ nhỏ, nếu không sợ hù dọa cô ấy, tôi đem sự tình vượt ngoài sức tưởng tượng của nhân loại này nói cho cô.
“Thật ra là… Dụ Thời Cẩm đã yêu tớ ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng anh ấy xấu hổ không dám tỏ tình với tớ nên đã lén lút theo dõi mọi hành động của tớ. Cho đến ngày tớ bị cấp trên mắng, anh ấy cảm thấy rất có lỗi, thế là anh ấy liền tỏ tình nha.”
Tôi không còn cách nào khác là bịa ra một câu chuyện để đánh lừa cho qua.
Nhưng là bạn tốt nhiều năm, bạn thân của tôi có thể dễ dàng nhận ra có điều gì đó không ổn, cô ấy nheo mắt nhìn tôi. “Thật sự?”
“Những gì cô ấy nói đều đúng.”
Dụ Thời Cẩm bất ngờ xuất hiện.
Anh nắm lấy tay tôi, đan các ngón tay vào nhau: “Chúng tôi thực sự là ở cùng một chỗ.” “Nếu cô không tin…”
Anh đột nhiên cúi xuống và hôn lên môi tôi một cái. Tôi ngay lập tức choáng váng.
Không đến mức đó đi? Sau đó tôi không ngừng hỏi Dụ Thời Cẩm chuyện gì đang xảy ra, tại sao anh ấy lại hôn tôi, vẽ vời thêm chuyện làm gì.
Kết quả là, anh ấy nói—
“Khi tôi còn là một con mèo, em đã ôm hôn tôi bao nhiêu lần?
“Tôi có cùng em so đo sao? Tại sao tôi chỉ hôn em một lần, em cứ như vậy.. em không phải là thích tôi đi?”
Đôi mắt màu hổ phách đó nhìn chằm chằm vào mắt tôi như muốn đọc được suy nghĩ của tôi. Tôi cảm thấy áy náy, đẩy anh ra xa hơn: “Anh làm gì mà lại gần thế?”
Không ngờ, Dụ Thời Cẩm cũng theo động tác của tôi, nhắm mắt trực tiếp ngã xuống giường, không biết còn tưởng là tôi dùng lực lớn đến mức nào.
Tôi nói không nên lời dùng chân đá anh.
“Đừng giả vờ nữa, tôi sẽ không bị con mèo như anh lừa đâu.” Nhưng Dục Thời Cẩm vẫn bất động.
10.
Đề phòng Dụ Thời Cẩm đang giở trò đồi bại với tôi, tôi cố tình chờ đợi. Nhưng hai mươi phút sau, Dụ Thời Cẩm vẫn giữ nguyên động tác, nhíu mày, mặt vẫn đỏ bừng bất thường, giống như bị bệnh vậy?
Tôi nhanh chóng đưa tay ra chạm vào trán anh ấy. Trời! rất nóng.
Bất chất tất cả, trước tiên tôi đã tìm một miếng dán hạ sốt và đắp lên trán của Dụ Thời Cẩm. Nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào mặt anh.
“Dụ Thời Cẩm, xin hãy biến lại thành mèo nhỏ đi, em sẽ đưa anh đi gặp bác sĩ thú y.” Dụ Thời Cẩm buộc cơ thể yếu đuối của mình mở mắt ra.
Anh nắm lấy tay tôi áp vào mặt anh: “Ừ… vậy được rồi. Lành lạnh… rất thoải mái. Triệu Trăn Trăn, nhanh chạm vào tôi…”
Tôi hơi bối rối, nhiệt độ cơ thể của tôi có thấp như vậy sao?
Giây tiếp theo, Dụ Thời Cẩm trực tiếp kéo tôi xuống, mặt tôi áp sát vào mặt tôi. Anh ôm tôi không ngừng cọ cọ.
Mà tôi không thể cử động chút nào, cảm giác như anh ấy đang đối xử với tôi như một khối băng vậy… Đột nhiên, một bàn tay to lớn thò vào trong quần áo tôi, lòng bàn tay của anh ấy trực tiếp dán vào bụng tôi.
“A anh đang làm gì thế!”
“Nhìn vào mắt tôi.”
Hơi thở nóng hổi phả vào môi, tôi chậm rãi ngước mắt lên, nhìn thấy ánh mắt hổ phách trước mặt tràn đầy tia xâm lược không thèm che giấu, đầu óc tôi trong giây lát trống rỗng, cả người mất hết năng lực hành động…
Reng reng reng!
Chiếc điện thoại trên bàn rung lên điên cuồng.
Tôi khó khăn mở mí mắt nặng trĩu, toàn thân đau nhức như bị xe ngựa cán mạnh, phần dưới cơ thể càng đau đớn không thể tả được!
Chuyện gì đã xảy ra thế?
Tôi chỉ nhớ mang máng đêm qua bị Dụ Thời Cẩm cưỡng ép cởi quần áo, sau đó anh ấy yêu cầu tôi nhìn vào mắt anh ấy, nhưng tôi không nhớ gì cả!
Đợi đã, cởi quần áo!?
Nhấc chăn lên và nhìn—
Trần trụi và trần trụi!
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì! Tôi và Dụ Thời Cẩm đã xảy ra chuyện gì đó khó tả! Khuôn mặt anh đỏ bừng như tôm luộc. Nhưng tại sao tôi lại không nhớ được chuyện gì đã xảy ra tối qua?
“Dụ Thời Cẩm, Dụ Thời Cẩm!”
Tôi hét to hết sức một lúc lâu nhưng không có ai đáp lại.
Tôi cố chịu đau, mặc quần áo vào, tìm kiếm bên ngoài nhưng không tìm thấy Dụ Thơi Cẩm, khi tôi gọi cho anh ấy thì điện thoại đã tắt!
Ý của anh là gì?
Reng reng reng !
Là cuộc gọi của bạn thân.
“Hôm qua đi mua sắm không phải còn rất tốt sao? Tại sao hôm nay Thái Tử gia lại xin nghỉ phép giúp cậu? Gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cũng không nghe. Cậu có sao không?”
Ngay khi tôi muốn hỏi Dụ Thời Cẩm có ở công ty hay không, tôi phát hiện trên bàn có một tờ giấy nhớ do Dụ Thời Cẩm để lại.
Trên đó viết: Thật xin lỗi.
11.
Tôi không phải kẻ ngốc, tôi có thể hiểu ba chữ “Thật xin lỗi” có ý nghĩa gì, chẳng phải là ăn xong lau sạch, không muốn chịu trách nhiệm, phủi mông một cái rồi rời đi sao!
Thật là một con mèo cặn bã!
Sau khi nằm ở nhà một ngày, tôi cảm thấy tốt hơn nhiều.
Ding Dong!
Chính là người bạn thân của tôi đến thăm còn mang theo những chiếc túi lớn túi nhỏ.
“Thái tử gia nói cậu bị bệnh, đưa cho tớ tiền mua đồ tới chăm sóc cậu.”
…Cái gì? Anh ấy mời cậu đến à?”
“Ừ? Hai người có phải là đang cãi nhau?”
Trong lòng tôi do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định nói với người bạn thân nhất của mình: “Bây giờ cậu nói anh ấy là có ý gì? Tôi thực sự không hiểu nổi.”
Cô bạn thân thở dài lắc đầu: “Loại này chính là cao thủ tình trường, anh ta sẽ phớt lờ cậu mấy ngày, khi cậu không chịu đựng được nữa, anh ấy sẽ lại tìm đến và dành cho cậu đủ loại ân cần. Nói trắng ra là anh ta chỉ muốn CPU cậu thôi.”
“CPU gì cơ?”
*嗑cp – hiểu nôm na là thao túng tâm lý nha
“Tóm lại, anh ta muốn chinh phục cậu, nhưng sẽ không chịu trách nhiệm với cậu, cuối cùng người chịu đau khổ vẫn là cậu.”
“Hiện tại, cậu chỉ có thể coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.”
Bạn thân đau lòng ôm tôi một cái: “Thật ra, những người thuộc tầng lớp phú nhị đại như anh ta, căn bản sẽ không tùy tiện yêu thích một người phụ nữ nào, đặc biệt là… Cô bé Lọ Lem không tồn tại ngoài đời, nên đừng mơ về điều đó”.
Lời này căn bản không có gì sai.
Nhưng tôi cũng không có ảo tưởng qua có thể cùng Dụ Thời Cẩm có cái gì phát triển, huống chi anh còn là một con mèo yêu.
Người và yêu không chung đường!
Hiện tại tôi cũng chỉ muốn anh cho một câu trả lời tại sao lại đối tôi làm loại chuyện này, cùng anh ở chung hơn hai tháng, tôi không cảm thấy anh lại là loại người như vậy….A không phải là loại mèo như vậy.
Ở nhà nghỉ ngơi đầy đủ, tôi quyết định quay lại công ty để hỏi Dụ Thời Cẩm một lời giải thích rõ ràng.
Thật không ngờ, tôi lại mất đi lần đầu tiên của mình như thế này.
Nhưng khi trở lại công ty, được biết Dụ Thời Cẩm đang đi công tác, không biết khi nào mới về.
“Đây là đang trốn tránh cậu đi.” cô bạn thân nói.
Trong lòng có chút chua xót khó tả, tôi tự giễu cười một tiếng: “Quên đi, coi như bị chó cắn… Không phải, là bị mèo cắn.”
Ngay khi tôi trở lại nơi làm việc, quản lý ban của tôi mỉm cười bước tới. Đây là lần đầu tiên tôi được giao phụ trách cho một dự án lớn, đây chính xác là điều tôi mong muốn.
Bận rộn! Bằng cách này, tôi đã vô cùng bận rộn. Đó gần như là một cuộc sống hai điểm một đường thẳng từ nhà và công ty. Tôi bắt đầu làm việc ngay khi tôi mở mắt ra mỗi ngày và nằm xuống giường liền có thể trực tiếp ngủ ngay.