Anh Ma Làm Tôi Tan Chảy - Chương 3
12.
“Thôi nào, coi như một bài học đi.” Tôi an ủi.
Trong lúc nói chuyện, Hứa Dật từ góc phòng bay ra, trừng mắt cảnh giác nhìn Ngô Hiểu Tinh.
Ngô Hiểu Tinh thấy anh ta, mắt sáng rực, kéo tôi lại hỏi: “Vãn Vãn, anh đẹp trai này là ai thế? Mau giới thiệu tôi làm quen đi!”
Tôi ôm mặt, thật sự không muốn thừa nhận con quỷ mê trai này là bạn thân của mình.
“Đây là bạn thân của tôi, Ngô Hiểu Tinh. Còn đây là bạn cùng phòng… Hứa Dật.”
Tôi ấp a ấp úng giới thiệu.
Hứa Dật thấy Ngô Hiểu Tinh không có ý đe dọa tôi thì lườm tôi một cái rồi bay đi.
Ngô Hiểu Tinh thở dài tiếc nuối:
“Bạn cùng phòng của cậu đẹp trai thật đấy, chỉ tiếc là sinh hồn, không hợp với tôi.”
Đồng tử tôi co rút lại: “Cái gì? Cậu vừa nói gì? Sinh hồn?!!!”
Cô ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Sao? Cậu không biết à?”
Sau khi Ngô Hiểu Tinh đi, đầu óc tôi rối như tơ vò.
Cô ấy nói Hứa Dật là sinh hồn, tức là Hứa Dật chưa chết! Anh ta vẫn còn sống!!!
Chẳng trách pháp thuật của anh ta tệ như vậy, hóa ra là vì anh ta vốn dĩ chưa chết!
Nhưng, linh hồn của người sống làm sao có thể tách ra khỏi cơ thể?
Cơ thể của anh ta bây giờ đang ở đâu?
Và nữa, Hứa Dật nói anh ta có gia đình, vậy tại sao lại lang thang ở đây mà không trở về nhà?
Tôi chạy đi hỏi Hứa Dật, nhưng anh ta chỉ im lặng không chịu trả lời, như thể đang trốn tránh vấn đề này.
Rốt cuộc anh ta đã trải qua chuyện gì?
Mấy ngày sau đó, biểu hiện của Hứa Dật không bình thường chút nào.
Anh ta dường như không còn sức lực, cả người uể oải, ngay cả nói vài câu với tôi cũng trông thật khó khăn.
Tôi chợt nhận ra có điều bất ổn, lập tức về quê mời bác hai đến.
Bác hai là một người thông linh, giống tôi, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy ma quỷ.
Nhưng khác tôi ở chỗ, ông ấy học được một thân bản lĩnh bắt quỷ.
Ban đầu ông ấy định dạy tôi, nhưng tôi vừa lười vừa chậm hiểu, đến cả khẩu quyết cũng không thuộc nổi.
Lâu dần, ông ấy cũng chẳng ép tôi nữa.
Khi bác hai đến, Hứa Dật đang cuộn mình trên bậu cửa sổ ngoài ban công.
Anh ta nhắm nghiền mắt, mặc tôi gọi thế nào cũng không có phản ứng.
“Bác hai, anh ta bị làm sao vậy? Mau xem giúp cháu!” Tôi sốt ruột kêu lên.
13.
Bác hai nhìn qua Hứa Dật, lắc đầu nói: “Không ổn rồi, có lẽ cơ thể cậu ta đã xảy ra vấn đề. Hơn nữa, linh hồn anh ta đã rời khỏi thể xác quá lâu, nếu tiếp tục như vậy, e rằng sẽ hồn phi phách tán!”
Hồn phi phách tán!!!
Tôi ngây người đứng bên cửa sổ lớn, không dám tin những lời bác hai vừa nói.
Sao có thể chứ? Mấy hôm trước anh ta vẫn bình thường, làm sao đột nhiên lại sắp hồn phi phách tán?
Hoảng hốt, sợ hãi, đau lòng…
Những cảm xúc ấy đồng loạt ùa tới, nhấn chìm tôi hoàn toàn.
Một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt, rơi xuống khung cửa sổ nơi Hứa Dật đang dựa vào.
Anh ta vẫn chìm trong giấc ngủ, linh hồn gần như trong suốt.
Tôi sợ hãi tột cùng, nắm lấy tay bác hai cầu xin: “Bác hai, cháu xin bác, cứu lấy anh ta! Anh ta rất quan trọng với cháu!”
Bác hai lắc đầu thở dài, rồi đặt một ngọn đèn dầu bên cạnh Hứa Dật.
“Ngọn đèn này tạm thời có thể giữ cho linh hồn cậu ta không tan biến. Nhưng trước khi dầu cạn, nhất định phải tìm được cơ thể cậu ta, nếu không ngay cả thần tiên cũng không cứu được! Có qua khỏi hay không, phải dựa vào phúc phận của cậu ta.”
Tôi vẽ một bức chân dung Hứa Dật rồi đăng tin tìm người trên mạng, huy động tất cả các mối quan hệ mà tôi đã tích lũy suốt hơn hai mươi năm qua, tìm kiếm khắp thành phố.
Dầu trong đèn ngày càng ít.
Khi tôi gần như tuyệt vọng, một cô gái với biệt danh trên mạng là “Thỏ Nhỏ Anh Đào” đã tìm đến tôi.
Cô ấy nói Hứa Dật là đàn em trong câu lạc bộ ở trường đại học của cô ấy.
Tôi lập tức hẹn cô ấy ra gặp mặt.
Địa điểm gặp là một quán cà phê.
Cô gái trước mặt hơi dè dặt liếc nhìn tôi: “Cô tìm Hứa Dật có việc gì không?”
“Đúng vậy, là chuyện rất quan trọng! Chị ơi, phiền chị cho tôi biết địa chỉ nhà của Hứa Dật được không?” Tôi nôn nóng hỏi.
Cô ấy nhíu mày, lưỡng lự: “Địa chỉ nhà là thông tin riêng tư, cô có thể trực tiếp hỏi Hứa Dật. Tôi không tiện tiết lộ.”
14.
Quả thật, đối với cô ấy, tôi chỉ là một người xa lạ không rõ thiện ác.
Nếu cô ấy đưa thông tin cho tôi, nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?
Vì vậy, tôi cần phải tìm một lý do hợp lý, đủ sức thuyết phục và khiến cô ấy sẵn lòng giúp đỡ!
Tôi nhanh trí, lập tức che mặt khóc.
“Cô sao vậy?” Thấy tôi khóc, cô gái vội đưa khăn giấy, quan tâm hỏi han.
Tôi nhận lấy khăn giấy, khóc càng lớn hơn: “Hứa Dật đúng là kẻ khốn nạn! Anh ta làm tôi mang thai rồi bỏ chạy! Bây giờ tôi đang mang đứa con của anh ta, gọi điện không nghe, nhắn tin không trả lời. Tôi chỉ muốn đến nhà anh ta hỏi cho ra lẽ!”
“Nếu không tìm được anh ta, tôi cũng chẳng thiết sống nữa! Hu hu hu…”
Cô gái ngây người, rõ ràng bị màn diễn của tôi làm chấn động.
“Hả? Sao lại thế được? Hứa Dật tệ như vậy sao? Hồi ở trường anh ta trông rất vui vẻ, tử tế mà.”
Tôi nhập vai sâu, vừa lau nước mắt vừa nói: “Anh ta đúng là đồ tệ bạc! Chị ơi, chị nhất định phải giúp tôi!”
Cô ấy cúi đầu nghĩ một lúc lâu, rồi nói: “Chị gái ơi, đừng nghĩ quẩn nữa. Tôi sẽ về trường tìm thông tin của anh ta giúp cô. Mình kết bạn WeChat đi, khi nào tìm được tôi sẽ gửi qua WeChat cho cô.”
“Thật sao? Cảm ơn chị nhiều!” Tôi nắm lấy tay cô ấy cảm kích nói.
Hai ngày sau, cô gái quả nhiên nhắn tin cho tôi, trong đó viết địa chỉ nhà của Hứa Dật: Số 26, Khu An Nhã.
Hả? Sao không ghi số nhà?
Tôi tra Google, ôi trời! Khu An Nhã là một khu biệt thự, nhà Hứa Dật ở biệt thự đơn lập! Chả trách không có số nhà!
Tên này hóa ra còn là con nhà giàu? Tôi không nhìn ra luôn!
Bình tĩnh lại, tôi nhờ bác hai dùng pháp thuật để linh hồn của Hứa Dật nhập vào Ngốc Ngốc, và cả ba chúng tôi – một người, một ma, một chuột – lên đường đến Khu An Nhã.
Xuống xe, trước mắt tôi là một biệt thự lớn phong cách Bắc Âu với tông màu tương phản đen trắng.
Tôi giả làm bạn đại học của Hứa Dật để qua mặt người giúp việc, và thuận lợi gặp được mẹ anh ta.
Trông bà chỉ khoảng hơn 30 tuổi, hoàn toàn không thể nào có đứa con lớn như Hứa Dật. Chắc chắn là mẹ kế.
“Bạn học của Hứa Dật à? Thật ngại quá, Hứa Dật bị tai nạn xe nửa năm trước, giờ đang là người thực vật, e là không thể gặp cháu được.” Mẹ kế vừa nói vừa lau nước mắt.
“Dì ơi, hôm nay cháu đến đây thay mặt các bạn cùng lớp. Ai cũng biết chuyện của Hứa Dật, nên nhờ cháu đến thăm anh ta.”
Nói xong, tôi đưa bó hoa ly vừa mua lên trước ngực, tỏ ra ngoan ngoãn.
“Được rồi, cháu đi theo dì.”
Bà ta đứng dậy, dẫn tôi lên lầu.
Bác hai cũng muốn lên theo, nhưng bị người giúp việc ngăn lại, đành ngồi chờ ở ghế sô pha.
Bà ta mở cửa một căn phòng, Hứa Dật nằm trên giường, gương mặt trắng bệch như tờ giấy.
Không hiểu sao, tim tôi hơi nhói lên.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ta khi còn sống.
Tôi không kìm được, vươn tay chạm vào bàn tay anh. Chỉ lúc này, tôi mới cảm nhận được anh ta thực sự tồn tại.
Anh ta còn sống! Thật sự còn sống!!!
Khoảnh khắc ấy, nước mắt lại một lần nữa làm nhòe khóe mắt tôi.
Dường như mẹ kế của Hứa Dật nhận ra điều gì đó, bà ta lập tức đẩy tôi ra, chắn trước giường anh và nói: “Được rồi, cháu đã gặp nó rồi, giờ có thể đi được chưa?”
15.
Tôi lau nước mắt, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Bác hai từng nói, linh hồn của Hứa Dật chỉ có thể ngưng tụ khi ở gần cơ thể.
Tôi cần nghĩ cách để bà ta rời khỏi đây, để bác hai làm phép, giữ lại linh hồn của Hứa Dật.
Suy nghĩ một lúc, tôi ngẩng đầu lên nói: “Dì ơi, bạn học nhờ cháu chuyển lời đến Hứa Dật, có thể cho cháu nói chuyện riêng với anh ta một lát không?”
“Không được!”
Mẹ kế đột nhiên thay đổi sắc mặt, ánh mắt hung dữ, hoàn toàn khác với vẻ dịu dàng vừa rồi.
Bà ta bước đến trước mặt tôi, cười lạnh: “Cháu không phải bạn học của Hứa Dật đúng không? Ánh mắt cháu nhìn anh ta rõ ràng là ánh mắt của người yêu, đừng tưởng rằng dì không nhận ra!”
Lúc này, ánh mắt bà ta đầy giận dữ và ghen ghét, hoàn toàn không phù hợp với vị thế của một bậc trưởng bối.
Trời ơi! Giữa bà ta và Hứa Dật lẽ nào có bí mật không thể nói ra?!!!
Tôi lạnh sống lưng, trong đầu hiện ra một câu chuyện kiểu “Lôi Vũ” phiên bản hiện đại. Không lẽ lại máu chó đến thế!
Nhưng đây không phải lúc nghĩ ngợi linh tinh, tôi cần phải lấy được lòng tin của bà ta.
“Dì hiểu lầm rồi, cháu và Hứa Dật thật sự chỉ là bạn học thôi.” Tôi cố giải thích.
Bà ta cười lớn hơn, như một kẻ điên.
“Bạn học? Cháu vừa mới nắm tay cậu ta, nghĩ rằng dì không thấy sao? Dì nói cho cháu biết, cậu ta là của dì! Dù có chết đi cũng là của dì! Cháu muốn cướp cậu ta khỏi tay dì, đừng có mơ!”
Ánh mắt tôi tối lại: “Dì ơi, với tư cách là bậc trưởng bối, dì nói những lời này có phù hợp không? Dì có suy nghĩ như vậy, cha của Hứa Dật có biết không?”
Bà ta khẽ hừ một tiếng: “Cha cậu ta vừa ra nước ngoài vài ngày trước, mấy tháng nữa mới về. Nhưng đến lúc ông ấy về thì đã muộn rồi.”
“Dì có ý gì? Dì định làm gì anh ấy?” Tôi bắt đầu cảnh giác.
Bà ta cười nhìn tôi, trong mắt mang theo ba phần khinh miệt, bảy phần đắc ý.
“Sao vậy? Đau lòng à? Vậy thì dì nói cho cháu biết, người thực vật như cậu ta, dù có đột ngột chết cũng chẳng ai quan tâm đâu. Giờ thì cháu đã hiểu dì định làm gì rồi chứ, nhưng cháu có thể làm được gì nào?”
Trời ơi! Người phụ nữ điên này, bà ta thật sự muốn giết Hứa Dật!