Anh Ma Làm Tôi Tan Chảy - Chương 1
1.
Tôi đã thuê một căn nhà rất rẻ.
Ở một thành phố hạng nhất, căn hộ hai phòng ngủ rộng 100 mét vuông chỉ với giá thuê 1.000 tệ mỗi tháng.
Nhược điểm duy nhất là trong nhà có ma.
Tôi bẩm sinh có đôi mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy đủ loại ma quỷ. Vì vậy, tôi không hề sợ chúng.
Ngày đến xem nhà, tôi thấy một hồn ma nam trẻ tuổi đứng ở góc phòng. Anh ta rất đẹp trai, đôi mắt đen như làn nước trong veo giữa rừng sâu. Khi thấy tôi, anh ta không hề lẩn tránh, giữ nguyên dáng vẻ ngầu ngầu, lạnh lùng.
Tôi liền hỏi chủ nhà: “Căn nhà này giá rẻ vậy, chẳng lẽ có ma sao?”
Chủ nhà ấp úng: “Sao có thể chứ? Cô nghĩ nhiều rồi.”
Hừm, còn muốn lừa tôi sao? Tôi đưa tay giả vờ bấm ngón, làm vẻ thần bí.
“Căn nhà này âm khí rất nặng, chắc lâu rồi không ai thuê phải không?”
Câu nói này dường như đánh trúng nỗi đau của chủ nhà. Gã nhìn tôi với ánh mắt đầy kính nể.
“Cô gái, cô biết xem phong thủy à?”
Tôi hắng giọng, giữ vẻ cao siêu.
“Ừm. Nói thẳng, căn nhà này quá tà. Nếu không xử lý, còn ảnh hưởng đến vận khí của anh đấy.”
Chủ nhà rõ ràng bị tôi dọa sợ, vội nắm lấy tay tôi, suýt chút nữa quỳ xuống.
“Cao nhân! Cô phải cứu tôi!”
Nhìn gương mặt kinh hãi của anh ta, tôi cười mãn nguyện.
Được lắm, còn muốn đấu với tôi?
Để xem tôi trị anh ra sao!
“Thật ra muốn phá giải cũng không phải không thể. Nếu đã có duyên, tôi đành miễn cưỡng ở đây một thời gian để giúp anh tích tụ nhân khí.”
Chủ nhà liếc mắt gian xảo: “Thế còn tiền thuê…”
“Cái gì? Còn muốn thu tiền thuê? Vậy anh tìm người khác đi!”
Tôi giả vờ tức giận, hừ lạnh một tiếng rồi quay người đi về phía cửa.
“Cao nhân, khoan đã! Căn nhà này tôi cho thuê miễn phí!”
2.
Tôi chẳng mất đồng nào đã có một căn nhà lớn để ở. Chiều hôm đó, tôi vui vẻ dọn đến ở ngay.
Nhưng hồn ma nam kia rõ ràng không chào đón tôi, liên tục lườm tôi vài lần.
Tôi chẳng bận tâm, bật nhạc trên điện thoại và vừa hát vừa dọn dẹp.
“Ồn chết đi được.” Anh ta nhíu mày nhìn tôi đầy khó chịu.
Nghĩ đến việc sau này một người một ma sẽ cùng sống dưới một mái nhà, tôi đổi sang một bản nhạc nhẹ nhàng hơn.
Quả nhiên, anh ta không còn khó chịu như trước, lặng lẽ trôi đến góc phòng khách ngồi xuống. Xem ra anh ta thích yên tĩnh.
Nhưng anh ta không yên được bao lâu đã bắt đầu gây rắc rối cho tôi.
Anh trôi đến bàn, dùng ý niệm đẩy cái cốc của tôi, cố làm nó rơi xuống đất. Ma thường biết chút pháp thuật, và càng chết lâu pháp lực càng mạnh. Nhưng rõ ràng anh ta chưa chết được bao lâu.
Thấy anh ta vất vả, tôi đặt một chiếc cốc nhựa dùng một lần ở mép bàn.
Anh dễ dàng đẩy cốc rơi xuống đất, vẻ mặt đầy tự mãn nhìn tôi.
“Sao hả? Sợ chưa? Sợ thì mau dọn đi đi!”
Tôi bật cười khúc khích. Con ma này, thật đáng yêu.
Không nhịn được, tôi muốn trêu anh ta một chút.
“Ối trời! Sao cốc lại rơi xuống đất? Chắc là gió lớn quá.”
Anh trôi đến bên tôi, lẩm bẩm: “Không phải gió đâu, là tôi làm đó!”
Tôi quay người, đặt cả một bình nước lọc to tướng lên bàn.
“Giờ thì chắc không bị gió thổi rơi được nữa ha?”
Khuôn mặt anh tối sầm lại, một lúc lâu mới thốt ra được một câu: “Khốn thật!”
Nhưng anh ta vẫn không chịu thua, trôi đến cửa phòng và bắt đầu nghịch tay nắm cửa.
“Kẽo kẹt, kẽo kẹt~”
Tay nắm cửa bị anh lắc qua lắc lại, phát ra tiếng động không ngừng.
Anh nghiêng người nhìn phản ứng của tôi, thấy tôi đi đến liền làm tiếng động lớn hơn.
Tôi giả vờ không thấy, cứ thế đi ngang qua.
“Này! Cô không thấy lạ sao?”
Anh theo sát tôi, vừa đi vừa lải nhải.
3.
Nếu đây là người bình thường, đúng là sẽ bị hành động của anh ta dọa sợ đến chết khiếp. Nhưng tôi là ai chứ? Những cảnh tượng còn đáng sợ hơn thế này tôi cũng đã thấy qua nhiều lần rồi, trò vặt này chẳng dọa được tôi đâu. Thậm chí, đôi khi tôi còn cảm thấy con người đáng sợ hơn ma quỷ nhiều. Vì vậy, tôi thà làm bạn với ma, còn hơn kết giao quá thân thiết với con người.
Anh ta cứ đi theo tôi mãi, cho đến khi tôi bước đến trước cửa nhà vệ sinh. Thấy tôi vào trong, gương mặt anh ta lộ rõ vẻ không cam lòng, nhưng vẫn lịch sự lượn đi chỗ khác. Đúng là con ma biết tôn trọng sự riêng tư, tôi bắt đầu cảm thấy thích anh ta rồi.
Buổi tối, tôi ngồi trên sofa xem TV, anh ta lướt đến ngồi ngay bên cạnh. Trên màn hình đang chiếu bộ phim “Sadako”, anh ta nhìn tôi chăm chú theo dõi bộ phim, vẻ mặt đầy khinh bỉ.
“Xì, mấy bộ phim này toàn lừa người, ma thật không phải như thế này đâu.”
Tôi quay đầu, khẽ mỉm cười với hắn: “Vậy ma thật là như thế nào? Giống như anh sao?”
Anh ta thất kinh hét lớn: “Cô thực sự nhìn thấy tôi?!”
“Ừ.” Tôi gật đầu, rất thản nhiên thừa nhận.
Anh ta từ sofa bay vụt lên, cả người, à không, cả con ma bỗng trở nên mất tự nhiên. Tôi chẳng hề sợ hãi, vì tôi biết anh ta sẽ không làm hại tôi.
Thế giới này có nhiều loại ma, nhưng nói chung chia thành hai loại lớn: ma vô hại và lệ quỷ. Lệ quỷ có đôi mắt đỏ rực, cực kỳ hung hãn. Một khi đã thành lệ quỷ, chúng không thể chuyển kiếp, cuối cùng chỉ có thể tan thành mây khói. Nếu không phải vì oán khí quá sâu hoặc chết một cách thê thảm, phần lớn ma quỷ đều không muốn trở thành lệ quỷ.
Chúng thường chỉ nán lại trần gian một thời gian ngắn để ở bên người thân, nhớ nhung quá khứ, rồi sẽ đến địa phủ trình diện.
Còn con ma trước mặt tôi, đồng tử của anh ta đen nhánh. Rõ ràng, anh ta chỉ là một con ma bình thường đang tạm thời lưu lại nhân gian.
4.
Đối diện một lúc, tôi vỗ vỗ vào sofa, cười nói: “Có muốn ngồi xuống đây cùng xem không?”
“Chán phèo.”
Nói xong, anh ta quay người bay đi.
Phim chiếu được nửa chừng, tôi bỗng cảm thấy sau lưng có luồng khí lạnh. Quay đầu lại, không biết từ khi nào anh ta đã lẻn đến phía sau tôi, chăm chú theo dõi bộ phim.
Anh ta không hề phát hiện ra tôi đang nhìn mình, mắt dán chặt vào màn hình. Đến đoạn kịch tính, yết hầu của anh ta khẽ động, hai tay nắm chặt mép sofa.
Khóe miệng tôi nhếch lên một nụ cười tinh quái.
“Á!!!”
Tôi đột nhiên đứng bật dậy, nhe răng trợn mắt hét lên. Anh ta cũng hoảng hốt hét lớn, tôi thấy anh ta rùng mình một cái, rồi “vụt” một tiếng, chui tọt xuống gầm sofa.
Đêm đó, anh ta lẻn vào phòng, tắt máy điều hòa của tôi.
Tôi bị nóng mà tỉnh dậy giữa đêm, thấy anh ta hừ lạnh một tiếng rồi bay ra ngoài.
Thật không ngờ, anh ta còn là con ma thù dai!
Tôi tức đến không ngủ được.
Suốt cả đêm chẳng chợp mắt, mãi đến sáng mới thiếp đi.
Có lẽ anh ta cảm thấy việc chọc tôi không còn thú vị, nên không tắt điều hòa nữa, để tôi ngủ ngon lành đến tận trưa.
Sau khi tỉnh dậy, tinh thần sảng khoái! Tôi bước vào bếp, chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon.
Anh ta ngồi bên cạnh, thèm thuồng nhìn tôi ăn.
“Hay là anh cũng ăn một chút đi?” Tôi chỉ vào đồ ăn trên bàn nói.
Anh ta lườm tôi một cái: “Cô nghĩ ta ăn được chắc?”
“À, tôi quên mất anh là ma.”
Nói xong, anh ta giận dữ quay mặt đi, không thèm nhìn tôi nữa.
Tôi chợt nhớ ông chú hai từng nói, ma quỷ có thể nhập hồn vào vật sống, nhưng cần sự đồng ý của vật chủ.
Tôi chợt nảy ra ý tưởng, liền bảo với anh ta: “Hay chúng ta nuôi một con chó đi! Anh nhập vào nó, chẳng phải sẽ ăn được sao?”
“Cái gì?! Cô muốn tôi làm chó!!!”
5.
Chúng tôi vì chuyện này mà cãi nhau.
Anh ta nhất quyết đòi nhập vào người tôi, nhưng tôi không đồng ý.
Ai mà biết anh ta sẽ làm gì sau khi nhập thân?
Nhỡ đâu anh ta đi dạo trong phòng tắm nữ thì sao?
Sau một hồi thương lượng, cuối cùng chúng tôi đạt được thỏa thuận: nuôi một con chuột hamster.
Tôi chọn một con hamster trắng mập mạp, dáng vẻ rất đẹp đẽ, dễ thương.
Khi đặt tên cho nó, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa biết tên của con ma sống chung một nhà này.
“Đúng rồi, anh tên gì thế?” Tôi vừa nghịch chú chuột hamster vừa chống cằm hỏi.
“Hứa Dật.”
Anh ta tên là Hứa Dật, cái tên nghe sạch sẽ, sáng sủa, rất hợp với dáng vẻ của anh ta.
Tôi gật đầu, nhìn sang chú hamster trong tay.
“Nếu anh tên là Hứa Dật, vậy nó sẽ là…”
Hứa Dật ngồi bên cạnh, giả vờ không quan tâm, nhưng ánh mắt lại liếc qua đầy mong chờ.
“Gọi là Ngốc Nghếch nhé!”
“Ý cô là gì hả?” Hứa Dật tức giận bay lơ lửng, lên xuống để thể hiện sự bất mãn.
Sau một hồi cãi qua cãi lại, tôi lấy lý lẽ để “ép” anh ta nhượng bộ.
Cuối cùng, chú hamster được đặt tên là “Ngốc Ngốc”.
Tuy nhiên, Hứa Dật nhấn mạnh rằng anh ta chỉ mượn tạm thân thể của Ngốc Ngốc, còn cái tên này không hề liên quan đến anh ta.
Tôi cũng cười đồng ý.
Trước khi nhập thân, Hứa Dật đọc liền một hơi danh sách đồ ăn anh muốn ăn: Gà xào cay, cá chua cay, tôm hùm cay…
Đây là những thứ chuột hamster có thể ăn sao?!!!
Nhưng tôi vẫn chiều ý anh ta.
Hứa Dật chui vào cơ thể của Ngốc Ngốc, dùng cái đầu nhỏ tựa lên đĩa thức ăn, đôi bàn tay bé xíu không ngừng nhét đồ ăn vào miệng.
Suýt nữa thì anh ta lăn luôn vào đĩa mà liếm!
Đúng là một con “ma đói”!