Anh Là Nhà - Chương 6
16.
Sau khi tan làm vào buổi tối, Trình Thục đưa tôi về.
Hai chúng tôi cứ như vậy va vào nhau đã hơn một tháng.
Có lẽ anh ấy biết tâm trí tôi đang có điều gì đó khác.
Biết mình chưa nghĩ tới nên tôi cũng không vội vàng trả lời.
Thay vào đó, tôi và anh ấy rất hợp nhau.
Không có giải pháp nào cho sự hiểu lầm.
Nhưng mối liên kết không hề bị phá vỡ.
“Hôm nay em đi mua cà phê và tình cờ gặp lại quản lí cũ của cha em.”
Khi về nhà, tôi ngồi xuống bàn ăn và nói chuyện với anh ấy.
” Hai người đã nói gì với nhau?”
“Cô ấy nói công ty của Giang Thừa Húc sắp không thể hoạt động, là anh làm sao?”
Anh không trả lời tôi, mà ném lại câu hỏi cho tôi: “Noãn Noãn, em có nghĩ vậy không?”
“Em biết đó là anh, nhưng không muốn anh xảy ra chuyện giống như gia đình em khi động tới Giang gia, em nghĩ nếu theo cách của anh, anh sẽ gặp nguy hiểm. Cho nên, em chỉ muốn….”
“Lo lắng cho anh sao?”
Ý cười hiện dưới đáy mắt anh.
Cơ thể anh ấy vô thức nghiêng về phía tôi. Bầu không khí nghiêm túc ban đầu bị phá vỡ.
“Anh nghiêm túc lại đi.” Tôi cố gắng sửa lại lời nói của mình.
“Câu hỏi của anh không nghiêm túc sao?”
Anh dừng một chút, “Vậy em lo lắng cho anh bởi vì em vẫn còn tình cảm với anh sao?”
…….
Tôi không nói.
Sau khi nói hai câu này, anh dường như không thực sự mong đợi bất kỳ câu trả lời nào, vì vậy anh ta bắt đầu nghiêm túc quay lại câu hỏi trước của tôi: “Tôi khác với họ. Tôi đã tổng hợp các tài liệu mà em đã tìm được về việc trốn thuế của họ. Còn nữa, tôi phát hiện ra họ còn có dự án rửa tiền, chuỗi cung ứng của họ thực sự rất mỏng. Chỉ cần tôi thúc ép một chút, họ sẽ rơi vào thế bị động, khi đó các bộ phận liên quan sẽ điều tra tiếp.”
Lông mi tôi hơi run rẩy, cúi thấp đầu để che đi cảm xúc đang được nén lại.
Từ lời nói của anh ấy, tôi nhận ra anh dường như biết tất cả mọi thứ từ đầu đến cuối.
Ngày hôm sau, anh đến gặp tôi và nói, “Đưa em đi gặp một người.”
“Gặp ai?”
“Người lái xe gây tai nạn.”
Anh ta vẫn đang thụ án.
Bởi vì chuyện của gia đình tôi liên quan đến việc lật ngược lại vụ án, tôi không biết Trình Thục đã phải tìm gặp bao nhiêu mối quan hệ, tôi chỉ biết rằng cảnh sát cho phép tôi gặp anh ta vào những ngày không được phép thăm.
“Em đừng lo lắng, anh đã thương lượng với anh ta việc đưa em đến đây rồi, chỉ muốn hỏi anh ta có biết gì về chú và dì không thôi.”
Đó là một người đàn ông trông khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi.
Mái tóc của ông ta được cạo rất ngắn, phủ hoa râm, vẻ mặt đầy thăng trầm của cuộc sống.
Chúng tôi nói chuyện rất lâu.
Khi nhìn thấy tôi, ông ta xin lỗi tôi rất nhiều, nói rằng mình không cố ý.
“Con gái tôi bị tim bẩm sinh, nó cần được phẫu thuật khẩn cấp nhưng lại không thể tìm được người thích hợp. Giang tổng nói chỉ cần tôi sẵn sàng làm việc đó, ca phẫu thuật của con gái tôi sẽ được chi trả hết, anh ấy còn đưa tôi 500.000 tệ.”
Thật buồn cười.
Tất cả đều ích kỷ
Mọi người đều nhìn mọi việc từ quan điểm củ riêng mình.
Giống như người lái xe này.
Ông ta cũng chỉ là một người cha nghèo, có một cô con gái luôn trong tình trạng sức khỏe không tốt.
Nhưng điều đó khiến ông ta không thể đoàn tụ với con gái của mình nữa. Nó cũng khiến tôi trở thành người không còn nhà để trở về.
“Lúc đó Giang tổng không hề nói với tôi là có hai người trong đó, tôi cũng không biết có đúng là hai người hay không. Nếu tôi biết cô gái đó sau này sẽ không còn gia đình, tôi nhất định sẽ không làm.”
“Tôi sẽ nói sự thật trước tòa, cho dù tôi không biết mình có thể giúp gì được hay không.”
Bước ra ngoài, trời bắt đầu mưa nhẹ.
Tôi nhìn lên bầu trời màu xám xịt.
Bỗng nhiên tạnh mưa rồi!.
Tôi nhìn lên, là Trình Thục đứng trước mặt tôi, anh cầm ô trong tay.
“Đi thôi.” Giọng nói của anh có chút đục ngầu, như thể bị mưa trộn lẫn, hoặc giống như đang khóc.
Tôi gật đầu: “Được.”
17.
Mộ chuyện vốn không hề đơn giản.
Vụ án khép lại cách đây nửa năm được đưa ra xét xử một lần nữa.
Phiên tòa xét xử cũng chẳng dễ dàng vì đã hơn nửa năm trôi qua.
Sau đó, tôi mới cho mọi người biết lý do thực sự khiến gia đình tôi phá sản.
Nó cũng cho mọi người biết gia đình Giang Thừa Húc độc ác đến mức nào.
Vào ngày diễn ra phiên tòa, tuyết rơi rất nhiều.
Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Trình Thục và tôi sánh bước đi cạnh nhau.
Không khí lạnh thổi tới làm tôi phải nheo mắt lại.
Khi về đến nhà, trong vô thức anh ấy bắt đầu lại giở giọng giáo huấn tôi.
“Anh đã nói em đừng có mặc đồ mỏng manh như thế, em lại không nghe, biết tuyết rơi sẽ lạnh lắm không?”
“Anh nấu cho em một bát súp, em phải uống ngay khi còn nóng.”
“Còn nữa, anh đã nói em bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng nước lạnh, sao em không nghe lời?”
Tôi mỉm cười với anh, tôi nghĩ anh sẽ càm ràm thêm gì đó nhưng anh bỗng nhiên dừng lại.
“Anh nói tiếp đi, có chuyện gì sao?”
“Anh lại bắt đầu vô thức kiểm soát em sao?”
“Không, em thấy như vậy cũng tốt. Em tình nguyện để anh càm ràm em như thế.”
“Nhưng mà…”
Tôi bỗng nhớ lại lý do chia tay với anh ấy nửa năm trước, nói, “Có điều này em chưa nói với anh..”
“Nói điều gì?”
“Khi em chia tay anh, lí do không phải là vì anh quan tâm em quá mức, ngược lại, em thích cách anh chăm sóc em như vậy, khiến em thấy mình được quan tâm. Từ rất lâu, đã có cảm giác phụ thuộc vào anh….”
Tôi bắt buộc phải chia tay anh vì muốn tìm lại công bằng cho cha mẹ, điều này không dễ thực hiện và nếu bên cạnh tôi thì không biết anh sẽ xảy ra chuyện gì, vì thế tôi chọn cách tự mình chịu đựng tất cả.
Vốn dĩ tôi định dùng cái ch ết của chính mình để vạch trần bộ mặt thật của Giang gia. Nhưng đêm hôm ấy, khoảnh khắc Trình Thục mở chiếc hộp nhỏ của tôi ra, bỗng nhiên tôi không muốn ch ết nữa.
“Nên em không muốn đánh mất anh.”
“Anh hiểu.” Anh nhẹ nhàng thở dài: “Sau khi em chia tay anh, anh đã làm việc ở công ty này, ban đầu là với mục đích để có thể xứng đáng bên cạnh em.”
Vì vậy, anh ấy thực sự nghĩ rằng chúng tôi chia tay là vì tôi không thể chịu đựng được sự chiếm hữu của anh ấy.
“Em biết thời gian cha mẹ em vừa qua đời, anh rất lo lắng và luôn ở bên cạnh em. Em biết anh sợ em sẽ làm điều gì đó dại dột, em biết hết.”
“Vậy thì khi nào em sẽ cho anh một danh phận?”
Tôi chớp mắt không hiểu.
“Bây giờ không tính sao?”
“Không tính!!!!”
Anh ghé thầm vào tai tôi, nói nhỏ: “Anh đã mua cho em một ngôi nhà mới.”
“Lâm Noãn, tạm biệt quá khứ đi, anh sẽ cùng với em xây dựng một ngôi nhà của chúng ta.”
“Được.”
Bên ngoài tuyết rơi rất nhiều nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh chút nào.
Bởi vì tôi có một ngôi nhà, nơi có thể che chở và tôi có thể trở về bất cứ lúc nào.
(HOÀN TOÀN VĂN)