Em Là Nữ Chính Của Cuộc Đời Anh - Chương 5
20.
Tôi vừa nói chuyện với họ vừa tiến lên dần dần.
Tôi cách họ hai bước nhưng cuối cùng vẫn không thể giữ lấy họ.
Việt Kỳ Trạch ôm lấy tôi: “Thu Thu, khóc đi! Anh biết bây giờ em chỉ còn cách này để giải tỏa cảm xúc.”
Tôi ôm Việt Kỳ Trạch, vùi đầu vào lòng anh khóc lớn: “Việt Kỳ Trạch, em không còn bố mẹ nữa rồi.”
“Bảo bối Thu đáng chết, con nói gì thế! Bà đây và bố con còn chưa chết đâu!”
Giọng nói này vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, lạ là vì đã rất lâu rồi tôi chưa nghe thấy giọng của người này, quen là vì đây chính là giọng của mẹ ở thế giới khác của tôi.
“Mẹ già, là mẹ sao?”
“Ngoài bà mẹ già này của con ra thì còn ai gọi con là bảo bối Thu nữa sao.”
Giọng nói vang lên từ phía bố mẹ Lê vừa rơi xuống.
Một giây sau thấy mẹ và ông bố già của tôi mỗi người mang một người bay lên.
Đúng vậy, bố mẹ tôi biết bay.
Sau khi tiếp đất thành công, họ thả người trong tay xuống đất.
“May mà mẹ đến sớm, nếu không hai người này chết thật rồi.”
Tôi nhìn bố mẹ Lê bình an vô sự, lại nhìn về phía mẹ già nhà mình: “Bố mẹ, cảm ơn hai người đã cứu bố mẹ con.”
Mẹ già hơi ghen tị: “Trước kia bố mẹ trong lời bảo bối Thu đều thuộc về tôi và chồng, bây giờ chúng tôi là thành mẹ già bố già, làm như chúng tôi già lắm vậy.”
Bố già kéo bà ấy sang an ủi: “Vợ, trong lòng anh em vĩnh viễn mười tám tuổi, mãi mãi không già. Là do đứa nhỏ thiếu đòn nên mới gọi chúng ta già.”
Tôi: “…”
Bố Lê đỡ Giao Dĩnh dậy rồi nói cảm ơn hai người: “Cảm ơn hai người đã cứu vợ chồng chúng tôi, không ngờ hai người lại là bố mẹ của Thu Thu.”
Mẹ già gật đầu: “Đúng, chúng tôi là bố mẹ của con nhãi này. Các người yêu thương bảo bối Thu, tôi có thể cảm nhận được, nhưng không cần phải thật sự chết, giả chết là được.”
Nói xong bà ấy lấy ra hai hình nộm để giúp bố mẹ Lê lừa gạt thiên đạo trong tiểu thuyết.
Dưới sự hỗ trợ của mẹ, bố mẹ Lê thành công giả chết, kết cục nhà tan cửa nát của nữ phụ đã hoàn thành.
21.
Bây giờ tôi mới có thời gian để hỏi ông bà già nhà mình.
“Bố mẹ, hai người thành thật khai báo đi, sao hai người lại đến thế giới này? Vì sao hai người đều biết bay?”
[Hai người đều biết bay, sao con lại không!]
Mẹ tôi nhìn tôi, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Không ngờ cuối cùng vẫn sẽ bại lộ thân phận. Mẹ là đại lão xuyên nhanh, đi qua thế giới tu tiên, lên được đến vị trí Tiên Quân, xé rách không gian, phi hành đến thế giới nhỏ.”
Ánh mắt tôi chuyển qua ông bô: “Vậy vì sao bố cũng biết bay?”
Ông ấy dịu dàng nhìn về phía mẹ: “Bố là từng là nhân vật phản diện trong thế giới mẹ con công lược.”
Ồ, hóa ra là đại lão xuyên nhanh vs nam gần chính.
Bên cạnh đã có sự tồn tại của thần như thế này thì tôi xuyên sách chắc có lẽ cũng có liên quan đến hộ.
Tôi: “Con xuyên đến thế giới này là do hai người sao?”
Mẹ già: “Đúng, lúc đó con vì cứu người nên đã qua đời ngay tại chỗ, mẹ đi cửa sau, cầu Chủ Thần cho con một cơ hội, ông ấy ném con vào quyển sách này, chờ con đi hết kịch bản của nữ phụ là có thể quay về thế giới gốc.”
Bố già thở dài: “Nhưng kịch bản này của con đi chệch hướng. Hơn nữa đều do bố mẹ, đối với hành động của vợ chồng nhà họ Lê, bố mẹ rất cảm động, không muốn con mất đi một cặp bố mẹ yêu thương mình nên đã lén đến giúp các con một tay.”
22.
Cuối kịch bản, nữ phụ bị đòi nợ, lúc đang vội vàng chạy trốn thì bị tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ.
Nữ phụ ác độc là tôi đã đến lúc thoát vai.
Lái xe gây chuyện do Việt Kỳ Trạch đóng.
Còn thiếu người đòi nợ.
Không sao, tôi sắp xếp được.
Một lúc sau, Lục Thần và Lăng Lệ ung dung đến muộn.
Có nhân vật chính hỗ trợ, cảnh tai nạn xe cộ rồi qua đời của tôi trong kịch bản xuất hiện, thiên đạo cũng sẽ không trừng phạt tôi.
Chỉ là Lục Thần rất không tình nguyện đóng vai người đòi nợ, anh ta lạnh mặt đứng yên chỉ huy Lăng Lệ: “Cô đuổi theo Lê Thu Thu đi.”
Lăng Lệ: “…”
Cô ấy dùng kĩ năng diễn cả đời của mình, biến bản thân thành chủ nợ tàn ác chuyên nghiệp.
“Lê Thu Thu, thiếu tiền thì phải trả!”
“Bảo cô trả tiền đấy, cô chạy cái gì!”
Sau đó chính là cô ấy đuổi tôi chạy, ở ngã rẽ đâm vào chiếc xe sang trọng đang đi với tốc độ kiến bò.
Tôi thuận thế ngã xuống, nữ phụ gặp tai nạn bỏ mình hoàn thành.
[Yay! Cuối cùng cũng được thoát vai!]
Việt Kỳ Trạch bước từ trên xe xuống, đỡ tôi từ dưới đất dậy.
Sau đó anh vô cùng trịnh trọng lấy ra một chiếc nhẫn kim cương xanh, quỳ một gối xuống, thâm tình nói: “Lê Thu Thu, chúc mừng em hoàn thành vai diễn, bây giờ anh muốn mời em làm nhân vật nữ chính của đời mình, em có đồng ý không?”
Tôi: “…”
[Ôi chao, sao không nói trước một tiếng mà bất ngờ vậy, mình chưa kịp chuẩn bị!]
[Còn nữa… Chiếc nhẫn này anh chuẩn bị từ khi nào vậy?]
Việt Kỳ Trạch: “Anh đã mang theo chiếc nhẫn này rất nhiều năm, chỉ là mãi chưa đeo được lên tay em. Em có nguyện ý làm chủ nhân chiếc nhẫn này không?”
Khóe môi tôi nâng lên: “Nguyện ý, nhưng lời tỏ tình này của anh quá đơn sơ, ngay cả hoa cũng không có, nhớ sau này bổ sung hoa.”
Việt Kỳ Trạch: “Tuân mệnh, nữ chính của anh.”
Mẹ già xuất hiện: “Kịch bản của con hết rồi, bây giờ con có muốn đi với bố mẹ không, hay là…”
Tôi nhìn Việt Kỳ Trạch, kịch bản nữ phụ đã kết thúc, tôi sẽ không bị đau tim, nhưng sự rung động vẫn còn ở đó.
“Mẹ, con muốn ở thế giới này với bố mẹ Lê và người mình yêu, hết đời này rồi về có được không?”
“Được.”
Sau khi nhận được sự đồng ý, tôi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh: [Thật may khi chúng ta có thể đi đến khi đầu bạc.]
23. Ngoại truyện
1. Góc nhìn của Lục Thần
Tôi là Lục Thần, trước kia tôi vẫn luôn chán ghét vị hôn thê Lê Thu Thu của mình, đồng thời có một chút hảo cảm với thư kí của bản thân.
Cho đến một ngày, tôi có thể nghe được tiếng lòng của Lê Thu Thu, phát hiện người này miệng một đằng lòng một nẻo, suy nghĩ thật sự của cô ấy luôn có thể chọc tôi tức điên. Trong mắt tôi, cô ấy đột nhiên trở nên sống động, tôi trước kia luôn muốn hủy hôn đột nhiên muốn thay đổi suy nghĩ.
Nhưng tên khốn Việt Kỳ Trạch lại lặng lẽ đào góc tường sau lưng tôi, hơn nữa còn đào hố tôi trên thương trường.
Trong lúc bất cẩn, tôi không may sập bẫy, đối phương lại cắn lấy Lục thị không buông.
Chỉ một chút nữa thôi là Lục thị không thể trụ được, lúc đó anh ta đưa ra yêu cầu, muốn tôi hủy hôn.
Công ty và Lê Thu Thu, đương nhiên tôi chọn công ty.
Đúng là tôi có tình cảm với Lê Thu Thu, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Về phần Lăng Lệ, cô ấy rời đi.
Bạn hỏi vì sao tôi không ở bên cô ấy?
Vì sau khi Lê Thu Thu kết thúc kịch bản nữ phụ của mình, cô ấy sợ Lê Thu Thu sẽ lấy lại một ngàn vạn nên nhanh chóng cầm tiền rồi từ chức bỏ chạy.
Được, thật ra chút hảo cảm ban đầu của tôi dành cho Lăng Lệ là do tác giả thiết lập, không phải tôi.
Cho nên tôi để cô ấy đi.
2. Góc nhìn của Lâm Mạn Mạn
Chào mọi người, tôi là bạn thân phải chịu tiếng xấu của Lê Thu Thu, đồng thời là bà con xa xa xa xa xa của Việt Kỳ Trạch.
Anh ấy thích Lê Thu Thu, sau đó nói tôi đi nằm vùng bên cạnh đồ ngốc kia.
Đồ ngốc đấy vẫn cho rằng mỗi lần gặp Việt Kỳ Trạch đều là trùng hợp.
Trùng hợp cái rắm, lần nào cũng là do Việt Kỳ Trạch bỏ một số tiền lớn để mua tin tức từ tôi đấy, tất cả cũng vì muốn ngẫu nhiên gặp mặt cô ấy.
3. Góc nhìn của Việt Kỳ Trạch
Chào mọi người, tôi là Việt Kỳ Trạch.
Tôi rất thích cô ấy, không, yêu cô ấy mới đúng. Nhưng cô ấy là con nhà danh giá, tôi không xứng với cô ấy. Sau này tôi quay về nhà của mình, tôi nghĩ bản thân đã có gia thế tốt, có thể xứng với cô ấy. Cô ấy có vị hôn phu, không sao, tôi có thể đào chân tường, nhưng tại sao cô ấy lại đột nhiên ghét tôi?
Cho đến một ngày, tôi có thể nghe được tiếng lòng của cô ấy, hóa ra cô ấy cũng không thích Lục Thần, cô ấy thích tôi hơn.
Sau khi kịch bản kết thúc, chúng tôi kết hôn. Mặc dù tôi và cô ấy một người là nhân vật phản diện, một người là nữ phụ, nhưng chúng tôi là nam nữ chính trong cuộc đời nhau.
4. Góc nhìn của bà bô
Chào mọi người, tôi là mẹ già của Lê Thu Thu, một đại lão xuyên nhanh bình thường không có gì nổi trội.
Cục xuyên nhanh sắp xếp thế giới nghỉ hơi cho tôi và chồng, là một thế giới nhỏ trong ngoại truyện một cuốn sách. Tôi và chồng đúng là không liên quan đến kịch bản, nhưng con gái bảo bối Thu của tôi lại là nữ phụ trong truyện.
Con bé là ánh trăng sáng chết sớm của đại lão cố chấp trong nguyên tác.
Con bé chết sớm, Việt Kỳ Trạch cũng rất cố chấp, nó không muốn nữ chính xuất hiện phía sau, chỉ cần bảo bối Thu.
Trong lúc vô tình, thằng bé phát hiện ra việc tôi đưa bảo bối Thu vào một quyển truyện, sau đó dùng khí vận của nam chính để đổi lấy cơ hội vào trong tiểu thuyết.
Sau khi xuyên qua, Việt Kỳ Trạch cũng mất kí ức, nhưng thằng bé lại lần nữa thích bảo bối Thu.
Hai đứa nhỏ bên nhau đến già trong thế giới tiểu thuyết, bảo bối Thu qua đời sớm hơn thằng bé, nó cũng tự tử vì tình sau đó.
Sau đó hai đứa nhỏ quay về thế giới cũ, lại lần nữa gặp nhau.
Bảo bối Thu ở trong sách chỉ là một nữ phụ, nhưng đối với Việt Kỳ Trạch, con bé mãi mãi là nhân vật nữ chính.
[Hết]