Em Là Nữ Chính Của Cuộc Đời Anh - Chương 4
14.
Trong kịch bản gốc, nữ phụ tìm mấy tên côn đồ đến.
Vì muốn đi theo kịch bản, tôi vẫn liên hệ với mấy tên lưu manh kia.
Nhưng…
“Việt Kỳ Trạch, vì sao anh lại ở đây?”
Tôi nghĩ mình đẩy cánh cửa địa ngục ra sẽ gặp ác ma.
Nhưng không thấy ác ma mà chỉ thấy một nhân vật phản diện nam đẹp trai mặc âu phục đi giày da.
Việt Kỳ Trạch nhìn tôi, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại: “Không phải em ngấp nghé cơ thể tôi lâu lắm rồi sao? Em còn nói muốn trải qua một đêm xuân với tôi nữa.”
Vẻ mặt tôi vô cùng đứng đắn, tuyệt đối không thừa nhận mình từng nói những lời này: “Tôi chưa nói những lời này bao giờ.”
Anh cười nói: “Đúng, đúng là em chưa nói, nhưng em không nói ra lời, đâu có nghĩa em chưa từng nghĩ trong lòng.”
Mặc dù tôi đúng là từng nghĩ trong lòng, nhưng tôi không thể thừa nhận được.
Thừa nhận cũng tương đương với việc đang cho anh biết tôi thèm khát cơ thể anh, như vậy không phải lộ tôi là một kẻ háo sắc sao?
Tôi xụ mặt: “Anh đừng có nói nhảm, tôi chưa từng nghĩ vậy, trong tim tôi chỉ có anh Lục Thần thôi.”
[Mình thừa nhận mình từng nghĩ vậy, nhưng chỉ cần mình không nhận, anh ấy sẽ không có chứng cứ chứng minh mình thèm muốn sắc đẹp của anh ấy.]
“Em thừa nhận em từng nghĩ như vậy, chỉ cần em không tự miệng thừa nhận thì tôi sẽ không có chứng cứ chứng minh em thèm khát sắc đẹp của tôi.”
[Người này nói gì thế! Đây không phải là suy nghĩ trong lòng mình ban nãy sao, vậy mà anh ấy lại nói không sót một chữ! Sao anh ấy lại biết, chẳng lẽ còn có thể đọc tâm sao?]
Việt Kỳ Trạch cong mắt phượng: “Đúng, tôi có thuật đọc tâm, có thể biết em đang nghĩ gì.”
Anh có thuật đọc tâm.
[Vậy những thứ kì quặc trong lòng em anh cũng nghe được.]
Việt Kỳ Trạch gật đầu: “Đúng vậy, anh nghe được hết.”
Ha ha, thứ anh gật không phải đầu mà là hiện trường cái chết của tôi.
Anh đi đến trước mặt tôi, nâng mặt tôi lên: “Anh đã để Viên Vũ mang người đi rồi, bây giờ kịch bản để anh ở bên cạnh em nhé, được không?”
Dù sao cũng đều là ngủ, theo kịch bản chỉ cần không phải nam chính thì có nghĩa là nữ phụ chịu quả báo.
Nếu như vậy, vậy vì sao tôi không thể chọn một người mình thích để làm theo kịch bản?
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng khi tôi thấy nhân vật phản diện, trái tim tôi sẽ tăng tốc, thỉnh thoảng để lộ ra nhiều cảm xúc hơn sẽ cảm thấy tim quặn đau, những điều này có nghĩa là tôi thích Việt Kỳ Trạch.
“Được, phần kịch bản này anh giúp tôi đi.”
Tôi nhón chân lên, xích lại gần khóe môi anh.
15.
Cửa đột nhiên rầm một tiếng, cánh cửa vốn dĩ không đóng chặt thật bị người ta dùng lực đẩy mạnh ra.
“Dừng tay, tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát lập tức tới đây. Lê Thu Thu, cô đừng sợ, tôi đến cứu cô đây.”
Giọng này vô cùng quen thuộc, là giọng của Lăng Lệ.
Quả nhiên, một giây sau, bóng dáng của cô ấy lao vào.
Sau đó cô ấy thấy tôi và nhân vật phản diện đang hôn nhau.
Lăng Lệ không biết Việt Kỳ Trạch, nhưng cô ấy thấy tôi và anh thân mật với nhau nên cho rằng tôi bị bắt nạt.
“Đồ khốn, anh bỏ cô Lê ra.”
Cô ấy vung vẩy côn sắt trong tay đập về phía Việt Kỳ Trạch.
Người đàn ông sợ côn sắt làm tôi bị thương nên không dám lùi ra, dùng lưng nhận lấy một côn này.
“Lăng Lệ, đừng đánh nữa, anh ấy là bạn của tôi, không phải người xấu.”
Tôi lập tức gọi Lăng Lệ dừng lại.
Lăng Lệ dừng tay: “Hả? Không phải anh ta là du côn lưu manh sao?”
Tôi: “Ai nói anh ấy là du côn lưu manh?”
Cô ấy chỉ vào người tôi: “Trước cô có nói.”
Tôi: “…Tôi nói cho cô Việt Kỳ Trạch là du côn lưu manh lúc nào?”
Cô ấy: “…Hôm qua cô có nói ở trong lòng.”
[Cô cũng có thuật đọc tâm? Có thể nghe được tiếng lòng của tôi?]
Lăng Lệ chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu: “Đúng, tôi có thể nghe được âm thanh trong lòng cô, hơn nữa… Theo tôi thấy, Lục Thần cũng có thể nghe trộm tiếng lòng của cô.”
Tôi: “?”
Làm cái quỷ gì vậy, sao lại có nhiều người có thuật đọc tâm thế, hơn nữa còn nghe lén mỗi tôi.
Tôi lập tức gọi hệ thống: [Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao nam nữ chính và nhân vật phản diện đều có thể nghe được tiếng lòng của tôi? Ông trời ơi, cậu là cái đồ dởm, vừa nói tôi làm theo kịch bản còn để người khác nghe lén tiếng lòng của tôi nữa.]
Quan trọng là điều này khiến tôi một chút riêng tư cũng không có.
Kịch bản tôi phải trả giá sau đó cũng không còn, vì nữ chính đến để cứu vớt nữ phụ.
Là nhân vật chính phá hỏng kịch bản nên tôi sẽ không bị phạt.
Nhưng bây giờ Việt Kỳ Trạch là người giúp tôi thực hiện kịch bản, đối tượng ngủ chung chất lượng cỡ đó mà bây giờ lại không được ngủ.
16.
Từ lần bị tôi phát hiện dàn nhân vật chính có thể nghe được tiếng lòng của mình đến bây giờ đã là hai tháng.
Đồng thời tôi cũng buồn hai tháng.
Việt Kỳ Trạch vuốt đôi lông mày nhíu chặt của tôi: “Gần đây thấy em vẫn luôn nhíu mày, kịch bản có cảnh gì phiền phức sao?”
Tôi: “Đúng là có hơi phiền, Lục Thần bị sao vậy, là em vẫn chưa làm tốt à? Vì sao anh ta không hủy hôn? Hơn nữa anh ta không hủy hôn, mỗi lần em đi gặp anh đều cảm thấy như đang lừa dối vậy.”
Vì thuật đọc tâm đáng chết này khiến kịch bản bị lệch đến chín tầng mây.
Tôi kéo thế nào cũng không quay lại được.
Nam chính vốn nên hủy hôn cũng không hủy.
Việt Kỳ Trạch xoa đầu tôi: “Yên tâm, anh ta rất nhanh sẽ hủy hôn.”
Anh thầm nghĩ: Anh đã nói ngày trước rồi, sẽ giúp em đạp Lục Thần đi.
17.
Hôm đó, tôi vốn đang làm việc ở công ty, đột nhiên trong nhà liên tục gọi điện thoại nói tôi gọi về nhà.
Vừa vào đến cửa nhà đã nghe thấy Lục Thần đang từ hôn: “Chú Lê, dì Giao, cháu muốn hủy hôn với Lê Thu Thu!”
Tôi nhéo đùi, nước mắt chảy ra không ngừng như nước mưa.
“Anh Lục, vì sao anh lại đối xử với em như vậy? Em làm sai ở đâu? Sao anh lại muốn hủy bỏ hôn ước?”
[Mặc dù theo kịch bản mà nói, bây giờ là khoảng thời gian Lục Thần nên từ hôn. Nhưng người sống chết không chịu từ hôn trước đó là anh ta, sao bây giờ anh ta lại làm theo kịch bản rồi?]
[Có lẽ anh ta trở nên giống như kịch bản, ghét bỏ, chán ghét mình nên mới từ hôn.]
[Dù sao anh ta cũng có thể thích mình, chỉ có mình mới không thể thích anh ta thôi.]
Hai tay Lục Thần nắm chặt, giống như đang nhẫn nhịn gì đó.
Tôi nhìn anh ta: [Bây giờ mới nhớ ra anh cũng có thể nghe thấy tiếng lòng của tôi, anh làm như nãy giờ tôi không nói gì trong lòng đi.
Anh ta: “…”
Nếu không có Việt Kỳ Trạch ngăn cản thì hôn ước này anh ta không muốn hủy chút nào.
Lục Thần không thèm trả lời tôi mà quay sang nói với bố mẹ tôi tiếp: “Chú Lê, dì Giao, con và Lê Thu Thu không có tình cảm với nhau, cưới về cũng chỉ bất hòa, hôn ước này vẫn nên hủy đi thì hơn.”
Bố mẹ ở thế giới này của tôi nghe thấy thì không nói gì mà hỏi ý kiến của tôi trước.
Bố Lê: “Thu Thu, con muốn hủy hôn không?”
Hai hàng nước mắt của tôi không ngừng chảy: “Bố, nếu anh Lục đã cố chấp muốn hủy hôn thì hủy đi! Chỉ cần anh Lục hạnh phúc, con đồng ý hủy hôn.”
[Bà đây nhổ vào! Trên thế giới này ai cũng có tư cách hạnh phúc, chỉ có thứ nam chính tiểu thuyết ngược như anh là không xứng.]
Mẹ thấy tôi khóc không ngừng thì rất đau lòng, bà cầm khăn tay lau nước mắt cho tôi.
“Thu Thu đừng khóc, Lục Thần từ hôn không cưới con là nó ngốc nghếch. Lục Thần không là gì cả, sau này mẹ sẽ giới thiệu thêm thanh niên tài tuấn cho con.”
Tôi lao vào lòng mẹ, khàn giọng nói: “Cảm ơn mẹ!”
Người trong cuộc đều đồng ý hủy hôn, bố Lê và mẹ Giao đương nhiên cũng không ngăn cản.
Thế là hôn ước giữa nữ phụ độc ác và nam chính chính thức được giải trừ.
18.
Cảnh cuối cùng tôi cần lắm là nhà họ Lê phá sản, bố Lê và mẹ Giao nhảy lầu tự sát, tôi thì chết dưới bánh xe.
Nhưng từ việc đầu đã hỏng.
Phó giám đốc Tề Linh gần đây rất cáu giận vì lãnh đạo của cô ấy luôn đưa ra những quyết định sai lầm.
Nhưng may mà Lê thị có cô ấy kiểm tra và chỉnh sửa, kịp thời giải quyết được vấn đề, nếu không Lê thị đã phá sản từ lâu rồi.
Lê thị có Tề Linh là phúc khí nhà họ Lê tu luyện ba kiếp mới có được.
Nhưng tôi muốn đi theo kịch bản phá sản mà, như thế này thì sao tôi có thể phá sản được?
Tôi ở trong phòng ngủ nhìn lịch, hai ngày sau được khoanh tròn.
Ngày đó là ngày hai vợ chồng Lê thị qua đời trong nguyên gốc.
Nhưng Lê thị bây giờ không phá sản, bố mẹ ở thế giới này chắc có thể sống sót.
Chỉ là kịch bản mãi không nhúc nhích, trái tim tôi gần đây cũng nhói đau.
Thời gian càng ngắn lại thì cảm giác đau nhức càng rõ hơn.
Dù sao kết cục cuối của nữ phụ tôi đây cũng là chết, chết sớm hay chết muộn đều như nhau.
Tôi chết sớm hơn thì nhà họ Lê cũng không cần phá sản, bố mẹ cũng không cần chết.
Như vậy cũng tốt.
Ngày bố mẹ vốn nên qua đời, chúng tôi cùng đợi cái chết đến.
Đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi nhận điện thoại: “Lê Thu Thu, anh là Việt Kỳ Trạch, em mau đến Lê thị đi, chú dì muốn nhảy lầu.”
19.
Đây là lần đầu tiên tôi lái xe với tốc độ cao như vậy.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để đến sân thượng của tòa nhà Lê thị.
Lúc tôi đến nơi mới phát hiện không chỉ có Việt Kỳ Trạch mà ngay cả Lục Thần và Lăng Lệ cũng ở đây.
Lục Thần thấy tôi đến thì nói: “Thu Thu, bố mẹ cô muốn đưa hết cổ phần Lê thị cho tôi, họ nói…”
Câu tiếp theo, Lục Thần muốn nói rồi lại thôi.
Trái tim tôi nóng như lửa đốt: “Đến lúc nào rồi mà anh còn ấp úng, rốt cuộc họ đã nói gì?”
Lục Thần nhắm mắt hít sâu một hơi rồi trả lời: “Bọn họ nói trong nguyên tác tôi chèn ép Lục thị nên mới đưa hết cổ phần cho tôi, Lê thị cũng giao cho tôi, vậy mới đúng kịch bản.”
Tôi không thể tin được những gì mình vừa nghe: “Lời này có ý gì?”
Chẳng lẽ…
Tôi nhìn hai người chuẩn bị nhảy xuống: “Bố mẹ, hai người có ý gì?”
Khuôn mặt bố mẹ Lê rất hòa ái, dù lúc này muốn nhảy lầu nhưng vẫn hiền lành như cũ.
Đương nhiên họ chỉ hiền dịu với con gái mình.
Bố Lê: “Con gái ngoan, thật ra bố và mẹ có thể nghe được tiếng lòng của con. Bố mẹ nghe được tiếng lòng của con sớm hơn mấy người Lục Thần, từ khi con ra đời tiếng lòng đã xuất hiện. Cho nên việc nhảy lầu này bố mẹ đã chuẩn bị tâm lí từ nhiều năm trước.”
Giao Dĩnh: “Thu Thu à, lúc đầu bố mẹ muốn đi theo kịch bản phá sản, nhưng phó giám đốc Tề rất có năng lực, bố mẹ cố ý đưa ra quyết định sai nhiều lần đều bị cô ấy phát hiện đúng lúc.”
Bố Lê: “Kịch bản phá sản này không thể làm được, gần đây bố mẹ đều thấy con lén nằm trong phòng chịu đau một mình.”
Giao Dĩnh: “Bố mẹ nhìn con đau đớn, trong lòng cũng không dễ chịu chút nào. Vì để con không cần phải tiếp tục chịu đau đớn do vi phạm kịch bản, bố mẹ quyết định tự tử theo đúng nguyên tác.”
Tôi khóc lóc: “Con không cần hai người làm như vậy, trong nguyên tác sớm muộn gì con cũng chết, hai người chết rồi con cũng sống được nhiều nhất là hai tháng. Chuyện này không có lợi ích gì cả, con tình nguyện để mình đau tim mà chết, hai người sống lâu trăm tuổi, đó mới là kết thúc tốt nhất.”
Bố mẹ Lê nhìn nhau, sau đó dịu dàng nhìn tôi.
Bố Lê: “Con gái, bố mẹ hi vọng con có thể sống lâu thêm một ngày cũng được. Dùng mạng già của bố mẹ để đổi lấy con sống thêm hai tháng, như vậy đã rất lời rồi.”
Sau đó ông kéo tay mẹ Lê, hai người nhảy xuống.
“Đừng!”