Em Là Nữ Chính Của Cuộc Đời Anh - Chương 1
1.
Tôi xuyên thành nhân vật nữ phụ độc ác trong tiểu thuyết ngược tâm, mắc căn bệnh “không theo kịch bản sẽ chết”.
Lúc này, tôi đang ngồi ở bàn cạnh cửa sổ trong quán cà phê, đối diện là nữ chính lọ lem có diện mạo thanh tú.
Tôi lấy từ trong túi ra một tấm thẻ ném ra trước mặt Lăng Lệ.
Sau đó nói ra lời kịch kinh điển: “Cho cô năm trăm vạn, tránh xa anh Lục ra.”
Lăng Lệ cắn môi, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Không cần đoán tôi cũng biết cô ấy đang cho rằng tôi đang sỉ nhục mình.
[Haiz, nếu không phải vì làm đúng theo kịch bản thì tôi cũng không muốn dùng tiền để đập cô đâu, tự tôi giữ lại tiêu không phải sướng hơn sao?]
[Hơn nữa so với thằng chó nam chính Lục Thần sau này can thiệp cô, ép cô đến mức sảy thai, còn đóng băng tài chính của cô khiến cô không thể nộp tiền viện phí cho mẹ đúng lúc khiến mẹ nuôi cô qua đời thì hành động vung tiền này của chị đây không khác gì thiên thần!]
Trong lòng tôi nghĩ đến mẹ nuôi ốm yếu bệnh nặng của Lăng Lệ, nhìn tấm thẻ trên bàn.
[Năm trăm vạn hình như không đủ thì phải, mình có cần cho cô ấy thêm tiền không nhỉ? Thêm cũng vô dụng, dù sao theo kịch bản, cô ấy không cần số tiền này.]
Lúc tôi ở trong lòng ồn ào, Lăng Lệ ở phía đối diện cứng người, lửa giận trong mắt biến mất, sau đó trở nên nghi hoặc, sau đó vô cùng kinh ngạc, cuối cùng lửa giận lại lần nữa xuất hiện.
[Thứ gì vậy trời? Sao ánh mắt nữ chính lại thay đổi nhiều vậy?]
Lăng Lệ đột nhiên đưa tay ra cầm lấy tấm thẻ ngân hàng trên bàn: “Tôi và Lục Thần là chân ái, tránh xa anh ấy cũng được, thêm tiền đi.”
?
Không đúng, không phải cô ấy nên hất cà phê vào mặt tôi rồi nói tình yêu là vô giá, cô ấy tuyệt đối không nhận năm trăm vạn này sao?
[…Mình không muốn cho, có được không? Đương nhiên không được, ai bảo mình có thiết lập của nữ phụ độc ác si mê nam chính chứ, đối phương chịu rời khỏi nam chính, đừng nói một ngàn vạn, cho dù là một trăm triệu mình cũng phải đập nồi bán sắt để gom đủ.]
Hết cách, chỉ có thể cho thêm năm trăm vạn thôi. Tôi thò tay vào túi lấy ra một tấm thẻ nữa đặt lên bàn đẩy về phía Lăng Lệ.
“Cho cô thêm năm trăm vạn nữa, lập tức rời khỏi anh Lục.”
Lăng Lệ vui ra mặt: “Được, tôi từ bỏ Lục Thần, cho cô.”
[Thứ đồ chơi như nam chính tiểu thuyết ngược, đụng nhẹ là phá sản, nặng thì chết cả nhà. Cô không muốn thì tôi cũng đâu có cần.]
[Hơn nữa cô cũng đâu thể chạy! Cô chạy thì tôi làm sao bây giờ? Tôi còn muốn làm theo kịch bản nữa!]
Không làm theo kịch bản là tôi sẽ bay màu đó!
Lăng Lệ: Xin lỗi, tôi không muốn đi theo kịch bản sảy thai chết người đâu.
2.
“Anh Lục, em mang hộp cơm tình yêu đến cho anh đây.”
Tôi đi giày cao gót uốn éo cầm hộp cơm màu hồng vào văn phòng của nam chính.
Người đàn ông đang làm việc vừa nghe thấy tiếng đã nhíu mày, vừa nhìn đã biết cảm thấy người đến rất phiền phức.
Lục Thần ngước mắt, trong ánh mắt là sự ghét bỏ không chút che giấu.
Bề ngoài của anh ấy không tệ, đeo kính mắt gọng vàng, tạo cảm giác lịch sự văn minh giả tạo cho người khác.
Bỏ đi cảm giác, thân là nam chính tiểu thuyết ngược, anh ta đúng là giả dối thật.
Tôi lấy lòng đặt hộp cơm lên trước mặt Lục Thần: “Anh Lục, nghe nói anh bận đến mức chưa ăn cơm, em đặc biệt nấu cho anh đó, anh mau ăn đi.”
[Hộp cơm ba mươi tệ mua bên ngoài rồi chuyển sang hộp này là xong. Tra nam như anh mà cũng xứng để ăn cơm tôi nấu sao!]
Không hiểu vì sao, tôi cảm thấy nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp.
Vừa nghĩ đã hiểu, tổng giám đốc đều là điều hòa không khí làm lạnh cỡ lớn.
Anh ta không vui, nhiệt độ xung quanh lập tức hạ xuống.
[Mình chọc anh ta rồi sao? Hiểu rồi, là anh ta không thích mình mang cơm đến, sau này mình có thể bỏ qua bữa cơm tình yêu trong kịch bản rồi.]
Ánh mắt tôi đảo qua khuôn mặt lạnh lùng của Lục Thần, càng nhìn càng tức giận: [Trưng cái khuôn mặt thối đấy ra cho ai nhìn? Lát nữa phải đi tìm mấy em đẹp trai thích cười để an ủi tâm hồn bị tổn thương của mình mới được.]
Lục Thần lại thay đổi sắc mặt, mặt lạnh biến thành mặt đen.
[Sao lại đen mặt rồi? Chắc là biết chuyện mình dùng tiền để Lăng Lệ rời đi rồi đúng không? Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.]
Ánh mắt Lục Thần thay đổi, giọng điệu rét lạnh: “Lê Thu Thu, vậy mà cô lại đưa tiền cho Lăng Lệ, cô…”
“Anh Lục, anh quát em, không ngờ anh lại vì chuyện này mà quát em! Em mới là vị hôn thê của anh, Lăng Lệ có ý với anh, em có quyền đuổi người phụ nữ có ý xấu với anh đi!”
[Đuổi cái rắm, mình không muốn đuổi chút nào, cái thứ nam chính được định sẵn như anh, ngoài nữ chính truyện ngược thích ra thì ai cần chứ? Dù sao cũng không phải bà đây, bà đây đi tìm trai đẹp nhỏ tuổi.]
“Hừ, anh Lục, em giận rồi, em không muốn để ý đến anh nữa.”
Tôi nói xong không đợi Lục Thần đáp đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Lục Thần: “…”
3.
Quán bar ban đêm, ánh đèn lộng lẫy, xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Tôi và chị em plastic Lâm Mạn Mạn đến uống rượu, sau đó trò chuyện với một số trai trẻ xung quanh.
Chỉ là tôi còn chưa kịp hành động thì đã có những người khác lọt vào tầm mắt của tôi.
Người kia mặc âu phục vừa người, vai rộng, eo hẹp, chân dài, dáng người cao lớn khỏe mạnh.
Khuôn mặt vô cùng anh tuấn, đôi mắt đen láy lạnh lùng kiêu ngạo.
Người này mặc âu phục nhưng vẫn giống như côn đồ.
Anh là kẻ thù cả đời của nam chính, phản diện Việt Kỳ Trạch.
Lúc tôi biết anh, anh còn chưa được nhà họ Việt tìm về, cũng không tên là Việt Kỳ Trạch, lúc đó tôi căn bản không biết anh là nhân vật phản diện.
Ngoài tuyến kịch bản, tôi khá buông thả bản thân.
Cho nên khi tôi và nhân vật phản diện vẫn là học sinh, chúng tôi đã đánh nhau với đám anh chị xung quanh, bảo vệ các bạn học không bị bắt nạt, chuyên tâm học tập.
Nhưng sau đó nhân vật phản diện được nhà họ Việt tìm về, sửa lại tôi, lúc đó tôi mới biết anh là nhân vật phản diện.
Tôi cũng không còn buông thả bản thân trước mặt anh mà chuyển thành nữ phụ độc mồm độc miệng.
Đồng thời vì kịch bản, mỗi lần tôi gặp Việt Kỳ Trạch đều không cho anh sắc mặt tốt.
Dẫn đến việc mỗi lần gặp tôi, anh đều nhìn tôi với ánh mắt “cô bị điên rồi”.
Sau khi Việt Kỳ Trạch và Lục Thần trở mặt, quan hệ của “người ái mộ nam chính” là tôi và nhân vật phản diện ngày càng xấu, trình độ chán ghét nhân vật phản diện cũng lên đến mức gặp mặt là mắng.
Nhưng thật ra, so với kiểu lưu manh giả danh tri thức như Lục Thần, tôi càng thích kiểu đàn ông như Việt Kỳ Trạch hơn.
Sau khi chạm mặt nhau, tôi lập tức đảo mắt: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là đen đủi.”
[Việt Kỳ Trạch đẹp trai và mạnh hơn Lục Thần nhiều, thật muốn đá nam chính đi để làm bạn gái nhân vật phản diện, he he ~]
Việt Kỳ Trạch vốn đang đi qua tôi đột nhiên lại dừng lại rồi đứng nhìn tôi chằm chằm.
4.
Nghĩ đến việc mình vừa nói gặp anh là đen đủi, tôi còn tưởng người này còn muốn đánh tôi một trận, nào ngờ anh lại vui vẻ nói.
“Tôi đồng ý với lời tỏ tình của em.”
“Nhưng em vẫn còn hôn ước, chúng ta ở bên nhau không công danh chính ngôn thuận cho lắm.”
“Em đá Lục Thần đi, chúng ta chính thức yêu đương.”
“Được rồi, em chủ động đi từ hôn, Lục Thần không lột nhà em một lột da thì chưa chắc đã đồng ý từ hôn.”
“Vẫn để tôi giúp em đá anh ta đi thì hơn.”
Đối phương nói không ngừng khiến tôi choáng váng.
Tôi nghi ngờ nhìn anh, giọng điệu không vui: “Anh đang nói gì vậy? Cái gì mà đồng ý với lời tỏ tình của tôi? Còn muốn tôi từ hôn với Lục Thần, anh nghĩ gì thế? Đời này tôi chỉ thích anh Lục, tuyệt đối sẽ không ở bên cạnh anh.”
Tôi vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn tú của Việt Kỳ Trạch lập tức đen lại.
[Ủa, anh ấy đen mặt cũng rất đẹp trai, nhìn như người đàn ông sẽ cậy quyền mà chiếm đoạt vậy.]
[Haiz, rất muốn đóng vai chim hoàng yến trong trò em trốn anh đuổi với tổng giám đốc bá đạo này, đáng tiếc đều là người mọc cánh cũng khó thoát khỏi bong bóng tình yêu.]
[Haiz, đáng tiếc người đàn ông này là nhân vật phản diện, mình không thể đụng vào, chỉ có thể quay về đúng kịch bản với tên chó nam chính Lục Thần thôi.]
Theo kịch bản, tôi trừng mắt với Việt Kỳ Trạch: “Hừ, hôm nay gặp anh xem như là tôi đen đủi, tôi cũng không muốn ở chung một phòng với anh nữa.”
Tôi cầm túi lên, kéo chị em plastic chạy.
Lâm Mạn Mạn vừa mới bắt chuyện với một trai đẹp, còn chưa lấy được WeChat: “Không phải chứ, đi nhanh vậy sao? Chúng ta vừa mới đến đây thôi mà, ngay cả rượu mình cũng chưa uống hết một cốc đâu, trai đẹp còn chưa tán được nữa!”
Tôi: “Không uống nữa, nhìn thấy người nào đó là uống rượu không vào.”
[Không, mình sợ ở lại đây lâu thêm chút nữa là mình sẽ phá vỡ thiết lập nhân vật mà đi tán nhân vật phản diện.]
Không biết có phải là ảo giác của mình không, tôi đột nhiên cảm thấy ánh mắt sau lưng không còn gai lưng như trước.